Xuyên Thành Vị Hôn Phu Chuyên Tìm Đường Chết Của Ảnh Đế

Chương 236: Vệ Lam (16)



Vệ Lam vẫn cảm thấy oan ức, cậu nhìn đĩa xoay, hạ giọng nói, "Anh quay lại lần nữa, không cho quay trúng pass."

Vệ Huân không hiểu sao đột nhiên cậu lại đưa ra yêu cầu này, cúi đầu liếc đĩa xoay một cái, trong đầu bỗng nhiên vang lên câu Vệ Lam vừa nói, "Em đã nghĩ em hôn anh một cái, dù anh không hôn em lại thì anh phải nên vui chứ".

Hắn cảm thấy mình hiểu rồi.

Vệ Huân nhìn Vệ Lam đang cúi đầu, cũng không nói gì, chỉ lúc này cậu đúng trẻ con, hắn vươn tay quay đĩa xoay, để kim đồng hồ dừng lại ngay ô kia, sau đó cúi đầu, nhẹ nhàng hôn vào sườn mặt Vệ Lam.6

Vệ Lam quay đầu nhìn hắn, Vệ Huân hỏi cậu, "Được rồi chứ?"

Vệ Lam nhìn dịu dàng trong mắt hắn, ấm ức vốn đã thông lúc nãy, giờ lại lên men, "Anh đừng cứ nghĩ em còn nhỏ hoài," cậu nghiêm túc nói, "Em thông minh lắm, em hiểu rất nhiều chuyện nên em làm việc không tuỳ tiện chút nào đâu, em có năng lực phân rõ đúng sai, em biết trò nào không chơi được trò nào chơi được, chơi lúc nào chơi với ai, anh phải tin tưởng em."

"Ừ." Vệ Huân nói.

Vệ Lam đến gần hắn một bước, vươn tay ôm lấy hắn, cọ cọ ở bả vai hắn, sau đó buông ra, cười nhìn hắn, "Bây giờ em đồng ý với anh, lúc không có anh em sẽ không quay trúng ô này, cho dù chơi với Linh Linh hay Tiểu Béo em cũng không quay trúng ô này."

"Rồi sao nữa?"

"Còn nữa?" Vệ Lam kinh ngạc, "Còn gì nữa?"

"Nếu người khác quay trúng, muốn hôn em thì làm sao bây giờ?"

Vệ Lam còn tưởng là cái gì, nghe vậy lại vui vẻ, "Yên tâm đi, người ta muốn hôn em cũng không phải muốn là được, em mới không để người em không thích hôn em đâu."

"Thích cũng không được."

"A?"

Vệ Huân nghiêm mặt nói, "Bạn bè kiểu Linh Linh Tiểu Béo vậy đó, kiểu thích như vậy cũng không được."

"Các cậu ấy cũng đâu hôn em." Vệ Lam nói.

"Trừ bỏ người nhà em ra, ai cũng không được hôn."

"Nhưng mà anh, anh cũng đâu phải người nhà của em." Vệ Lam nhỏ giọng nói.

"Anh không giống."

"Tại sao?"

"Bởi vì quy tắc này là anh nghĩ ra, anh là người đặt ra quy tắc, anh có đặc quyền." Vệ Huân khẽ cười.10

Vệ Lam không nghĩ tới còn chơi kiểu vậy được, sửng sốt một hồi, đúng lý hợp tình nói, "Vậy anh cũng phải như vậy, lúc em không ở đây không được quay trúng ô này, cũng không được để người khác hôn anh, trừ người nhà của anh và em ra."

Vệ Huân gật đầu, "Được thôi."

Vệ Lam thấy hắn đồng ý dễ dàng như vậy, cẩn thận suy nghĩ một hồi mới tỉnh ngộ, "Hình như đặt ra vậy cũng không ảnh hưởng tới anh, đó giờ anh chỉ quay trúng pass thôi, những người khác cũng không dám hôn anh."

Vệ Huân không nói gì, cúi đầu cười cười.

Vệ Lam cảm thấy mình quá lỗ, "Vậy không được, em lỗ rồi."

"Đó là yêu cầu em tự đề ra, anh cũng đã đồng ý, giờ muốn thay đổi sao, đã muộn."

Vệ Lam thở phì phì nhìn hắn, "Gian trá!"

"Là ai nói mình thông minh lắm, hiểu rất nhiều chuyện, là em sao, Tiểu Lam?"

Vệ Lam vừa nghe hắn còn trào phúng mình, tức giận đến mức đánh hắn hai cái, Vệ Huân bắt lấy tay cậu, ôm cậu ngồi trên đùi mình, "Nên mới nói, núi này cao còn núi kia cao hơn, đúng là em rất thông minh, nhưng cũng rất dễ suy nghĩ không chu đáo, nên vẫn phải nghe lời anh."7

Vệ Lam "Hừ" một tiếng.

Vệ Huân cảm thấy bộ dáng không chịu thua của cậu rất đáng yêu, cúi đầu hôn trán cậu một cái, "Ngoan."8

Vệ Lam trừng mắt nhìn hắn, trong mắt vẫn có chút không phục, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi trong lòng hắn.

"Hát nữa không?" Vệ Huân hỏi cậu.

"Lát nữa hát."

"Vậy chơi nữa không?"

Vệ Lam nhìn nhìn hắn, sau đó quay đầu, vươn tay quay bàn xoay, chờ quay được ô mình muốn, cậu lại nhìn Vệ Huân, áp sát vào hắn, hôn lên cằm hắn một cái.1

"Tới lượt anh." Vệ Lam cười nói.

Vệ Huân đành phải phối hợp cúi đầu, một giây trước khi hôn trúng cậu, hắn cố ý hỏi, "Anh cần quay nữa không?"2

Dù sao tâm tư Vệ Lam cũng đơn thuần, nhìn không ra Vệ Huân đang cố ý chọc cậu, rất ngây thơ lắc lắc đầu, trong giọng nói đều nghe ra ý ngọt ngào, "Không cần đâu."

Vệ Huân nhìn sạch sẽ không tạp chất trong mắt cậu, nghe lời nói không chút tâm cơ của cậu, vừa cảm thán chút tâm cơ cũng không có vậy mà không biết xấu hổ dám kêu mình yên tâm; vừa cảm thấy Vệ Lam nên là như vậy, ngây thơ trong sáng đáng yêu, trong mắt chứa ánh sáng, dưới chân là vui vẻ.

Vệ Huân cảm thấy tâm cơ nặng nề, không có tình cảm, thậm chí đôi tay còn dơ bẩn như mình, thật ra không nên trêu chọc Vệ Lam, nhưng hắn vẫn yên tĩnh hôn lên trán Vệ Lam.1

Hắn nhìn cười Vệ Lam thật vui vẻ, đôi mắt cong như trăng non, lộ ra hàm răng trắng, nụ cười như ánh sáng trong sương sớm.

Vệ Huân cảm thấy, chỉ vậy là đủ.

Hắn đang chuẩn bị nói chuyện, đột nhiên như cảm nhận được cái gì, vừa xoay người lại đã thấy ở cánh cửa, Lâm Tây Trạch và Tưởng thịnh đang yên lặng đóng cửa, thấy hắn nhìn qua, hai người đều khựng lại.2

Vệ Huân không nói gì nhìn bọn họ.

Lâm Tây Trạch và Tưởng Thịnh vừa mới thấy Vệ Huân hôn Vệ Lam, hai người lập tức cảm thấy mình đã gần thiên đường hơn chút nữa, Lâm Tây Trạch đẩy mạnh Tưởng Thịnh vào trong, Tưởng Thịnh túm chặt Lâm Tây Trạch, hai người cùng bước vào phòng, Lý Tử Hiên đi phía sau bọn họ không rõ nguyên do, yên lặng theo vào.1

"Tôi chưa thấy gì hết." Tưởng Thịnh nhấc tay thề.

Lâm Tây Trạch tức giận hung hăng đá hắn một cước, thằng khờ này, phơi hết sai lầm ra luôn rồi, sao cậu ta không nói thẳng tôi không thấy cậu hôn Vệ Lam luôn đi!

"Chúng tôi đi WC xong rồi, tương các cậu nói chuyện xong, nên mới vào đây, nếu chưa xong thì bọn tôi ra ngoài chuyến nữa." Lâm Tây Trạch vội cứu chữa nói.

Vệ Lam cảm thấy bọn họ thiệt hề, cậu hào phóng nói, "Không có gì đâu, em nói chuyện với anh em xong rồi, các anh vào đi, chúng ta chơi tiếp."

Vệ Lam nói xong, rồi bò xuống khỏi đùi Vệ Huân, ngồi ở bên cạnh Vệ Huân, chờ đám người Lâm Tây Trạch bọn họ ngồi xuống.

Vệ Huân liếc Lâm Tây Trạch một cái, Lâm Tây Trạch rất thức thời lôi kéo tiểu đồng bọn của mình ngồi xuống, tiếp tục chơi trò chơi với tiểu thiếu gia.

Tưởng Thịnh nghĩ tới hình ảnh Vệ Huân hôn Vệ Lam mình vừa nhìn thấy, chỉ cảm thấy khủng khiếp quá, Vệ Huân lại chủ động hôn người khác!! Thật đáng sợ!! Thậm chí hắn còn muốn gào thét một trận với Lâm Tây Trạch, tỏ vẻ nội tâm mình đang không dám tin. Nhưng hai người bọn họ còn chưa kịp giao lưu với nhau đã bị Vệ Huân phát hiện lúc đang đóng cửa, Tưởng Thịnh cảm thấy quá thảm, thảm đến đầu óc hắn bây giờ chỉ nghĩ đến việc rốt cuộc Vệ Lam làm sao mà hay vậy? Hắn quen Vệ Huân nhiều năm như thế sao không phát hiện Vệ Huân còn có một mặt dịu dàng như vậy, quỳ cầu Vệ tiểu thiếu gia ra sách được không? Hắn tò mò quá đi mất!1

Chắc là oán niệm trong lòng Tưởng Thịnh quá lớn, nên lúc hắn quay đã quay trúng "hôn một cái", Vệ Lam "wow" một tiếng, hưng phấn hỏi hắn, "Anh Tưởng Thịnh, anh muốn hôn ai đây?"

Tưởng thịnh không thể tin nhìn ô bị kim đồng hồ chỉ trúng, Vệ Lam rất kích xoay tới xoay lui trên người Lâm Tây Trạch và Lý Tử Hiên.

Lâm Tây Trạch lập tức nhảy tới bên chỗ Lý Tử Hiên, "Cấm chạm vào tôi."

"Tôi cũng vậy!" Lý Tử Hiên hô.

Tưởng Thịnh không dám tin mình lại bị tiểu đồng bọn của mình ghét bỏ như thế, kinh ngạc nhìn Lâm Tây Trạch và Lý Tử Hiên, bi phẫn lắc đầu.

Vệ Lam vui vẻ xem kịch, đã thấy đột nhiên Tưởng Thịnh quay đầu nhìn mình.

Vệ Lam không chút lo lắng, thậm chí chủ động hỏi, "Chẳng lẽ là em?"

Tưởng Thịnh phun một búng máu, "Em zai, anh và em xưa nay không thù không oán, em cần gì đối xử với anh như vậy!"

Vệ Lam cười tủm tỉm, không nói lời nào.

Cuối cùng, Tưởng Thịnh, Lâm Tây Trạch, Lý Tử Hiên quấn nhau một đám, Vệ Lam ngửi mùi ngon, cảm thấy cực kì thú vị.

Mọi người chơi trò chơi một hồi, lại bắt đầu ca hát, buổi sáng Vệ Lam dậy sớm, lại thêm leo núi nên nghe hát một hồi lại mệt mỏi.

Cậu nhìn khắp nơi, thấy trên sô pha có chăn và gối ôm KTV, lập tức nằm xuống sô pha, lấy gối ôm để sát tay vịn chuẩn bị ngủ. Nhưng mà nằm trên gối ôm không thoải mái lắm, Vệ Lam chỉnh rất nhiều lần, cuối cùng vẫn không còn cách nào, đành phải từ bỏ ôm gối, ôm chăn trườn tới chỗ Vệ Huân.

Vệ Huân liếc cậu, Vệ Lam cười cười, "Anh ơi, em mệt quá, em mượn đùi nghỉ ngơi một lát nha."

"Một lát?"

Vệ Lam liên tục gật đầu, sau đó nhanh chóng nằm xuống, gối lên đùi Vệ Huân, đắp chăn, nói câu "Cảm ơn anh" rồi lập tức nhắm hai mắt lại, như sợ Vệ Huân đổi ý.

Vệ Huân bất đắc dĩ cười cười, không nói gì.

Đám người Lâm Tây Trạch còn đang hát, bài Lâm Tây Trạch hát đều rất dịu dàng, còn Tưởng Thịnh lại là rock and roll đầy nhiệt huyết, chẳng qua Vệ Huân nhìn người đang nằm trên đùi mình, xoá hết bài hát Tưởng Thịnh chọn. Tưởng Thịnh hoảng sợ quay đầu chỉ thấy Vệ Lam ra hiệu người ngủ trên sô pha, hắn lập tức hiểu rõ, OK, chọn một bài hát ru, tranh công nhìn Vệ Huân.2

Vệ Huân không nói hai lời, xoá.

Lý Tử Hiên cười ha ha, cảm thấy có cứu Tưởng Thịnh cũng không sống nổi.

Vệ Huân chờ Lâm Tây Trạch bọn họ hát thêm một hồi, cúi đầu nhìn nhìn, phát hiện Vệ Lam đã ngủ say thật rồi, vì thế nói với Tưởng Thịnh, "Được rồi, các cậu về đi."

"Giờ này?" Lâm Tây Trạch hỏi.

Vệ Huân gật đầu.

Lâm Tây Trạch nhìn Vệ Lam trên đùi hắn, "Ngủ rồi?"

"Ừ."

"Cậu tốt với nó quá." Lâm Tây Trạch không hiểu, "Vì sao? Bởi vì nó kêu cậu là anh nên cậu coi nó là em trai thật à?"

Vệ Huân cảm thấy lý do này hơi buồn cười, "Tôi thiếu em trai sao?"

Đúng là không thiếu, Lâm Tây Trạch nghĩ, "Vậy là vì sao?"

"Không có vì sao gì hết." Vệ Huân nói, "Về đi."

"Nó là cháu ngoại Vệ Minh."

"Thì sao?"

"Nhà cậu và nhà bọn họ......"

"Cậu lo nhiều quá, Lâm Tây Trạch."

Lâm Tây Trạch thở dài, "Nếu cậu không đối xử đặc biệt với nó thì tôi đã không lo nhiều như vậy."

"Vậy lo xong thì cậu đi được rồi."

Lâm Tây Trạch gật đầu bất đắc dĩ, "Có chuyện thì gọi tôi."

Vệ Huân "Ừm" một tiếng, xem như đáp lại.

Lâm Tây Trạch xoay người, ra khỏi phòng, Tưởng Thịnh và Lý Tử Hiên cũng đi theo hắn.

Vệ Huân cúi đầu nhìn nhìn Vệ Lam đang ngủ ngon lành, giơ tay chọc chọc mặt cậu, hắn không dám dùng sức, sợ đánh thức Vệ Lam.

Vì sao lại là Vệ Lam? Vệ Huân hỏi chính mình, nhưng chính hắn cũng không nói rõ được, hắn không thiếu em trai, cũng không cần một đứa em trai như Vệ Lam, nhưng mà hắn thích Vệ Lam nghe lời hắn, thích nó cười nó làm nũng với mình. Hắn dựa vào ghế sô pha, yên lặng nhắm mắt dưỡng thần.

Không phải mỗi một việc trên đời này đều cần lý do, Vệ Huân chưa bao giờ cưỡng cầu nhân quả, hắn không có chấp niệm với mấy thứ đó, cũng không có hứng thú, cuộc sống của hắn rất không thú vị, nhưng Vệ Lam thú vị, vậy là đủ rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.