Vu Linh sững người, Vệ Huân nhìn thoáng bông tẩy trang trên tay cô, Vu Linh "Ồ" một tiếng, lúc này mới hoà hồn về, đưa cho hắn. Vệ Huân nói câu cảm ơn, ngay lúc Vu Linh còn đang khó hiểu hắn muốn bông tẩy trang làm gì, hắn đã giơ tay bắt đầu lau mày cho Vệ Lam.
Vệ Lam kinh ngạc nhìn Vệ Huân, "Anh, anh biết dùng cái này nữa hả?"
"Lau thôi mà, có gì khó đâu." Vệ Huân lau lau cho cậu, còn rất tiện tay lại đổ thêm chút nước tẩy trang vào bông, tiếp tục tẩy trang cho cậu.
Vu Linh đứng một bên, cảm thấy mình hơi dư thừa, cô yên lặng lui về sau một bước, nhìn Vệ Huân kiên nhẫn, tỉ mỉ tẩy lông mày cho Vệ Lam. Vừa rồi cô còn cảm thấy Vệ Lam quá cuồng anh trai, giờ nhìn đi, quá hay, hai người này người này còn cuồng hơn người kia, anh cô còn chưa từng tẩy trang cho cô bao giờ đâu.
Vu Linh liếc Vệ Lam một cái, chỉ thấy Vệ Lam cũng như thường, không hề biệt nữu tí nào. Cô thấy ở điểm này Vệ Lam thật xuất sắc, nếu đổi lại là mình, Vu Duệ muốn tẩy trang cho cô...... Đặt mình vào hoàn cảnh của người khác nghĩ thử xem, lại nhịn không được lắc lắc đầu, hình ảnh này quá đẹp cô không dám nhìn thẳng.
Vệ Huân thấy bông tẩy trang căn bản không lau ra được cái gì, quay đầu hỏi Vu Linh, "Còn chỗ nào cần tẩy nữa không?"
"Hết rồi, em cũng không bôi cho cậu ấy bao nhiêu, lông mày cũng chỉ vẽ đại hai cái."
Vệ Huân gật đầu, rút tay, lại hỏi cô, "Rửa tay ở đâu được?"
Vu Linh lấy một bịch khăn ướt từ trong túi ra, đưa cho Vệ Huân, "Anh, anh dùng cái này đi, nhà vệ sinh xa chỗ này lắm, anh đừng đi."
Vệ Huân nhận lấy, nói cảm ơn, lau lau tay, rồi ngồi lại vị trí cũ.
Cuộc thi vẫn còn đang tiếp tục, người bên hội sinh viên đến tìm Vu Linh, nên Vu Linh đi trước. Vệ Lam hơi mệt, dựa vào người Vệ Huân, "Em ngủ một lát, lát nữa em lên lãnh thưởng thì kêu em."
"Tối qua không ngủ được à?"
"Hôm nay đầy tiết luôn, học xong là em phải chạy đến đây thi ngay, mệt chết rồi." Vệ Lam than thở xong, nhắm hai mắt lại, chìm vào giấc ngủ.
Vệ Huân nhìn cậu một cái, cúi đầu lấy di động ra, nhắn WeChat cho trợ lý của mình: Lúc nãy cậu muốn nói gì với tôi, giờ nói đi, đừng gửi tin nhắn thoại, gửi văn bản.
Trợ lý nhìn thấy tin nhắn này, vội vàng gửi văn kiện mình chuẩn bị xong qua.
Thí sinh nhiệt tình trong hậu trường hoá trang hơi tò mò nhìn qua bên đây vài lần, nhắn WeChat lén thảo luận về thân phận của Vệ Huân với đồng bọn của mình. Còn có vài cô gái gan lớn cầm di động muốn chụp lén hắn, kết quả còn chưa ấn vào nút chụp đã thấy Vệ Huân nâng mắt nhìn cô một cái. Sợ tới mức thiếu chút nữa rớt điện thoại, vội vàng rút lại.
Vệ Huân thấy đám người này hơi phiền, giơ tay lấy điện thoại của Vệ Lam từ trong áo khoác, hắn đang chuẩn bị nhắn WeChat cho Vu Linh, đã nghe một giọng nói tương đối quen, "Tiểu Lam cậu thi xong rồi hả? Bên chỗ bạn gái tớ không có gì, tớ......"
Viên Tiểu Bàn nhìn Vệ Huân đang ngẩng đầu nhìn mình, yên lặng ngậm miệng lại, cười nói, "Chào anh Huân, anh Huân sao anh lại tới đây?"
Vệ Huân ra hiệu, ý bảo cậu ngồi xuống trước mặt mình, Viên Tiểu Bàn lập tức ngồi xuống ghế đối diện hắn, hỏi: "Sao vậy anh?"
"Ngồi yên." Vệ Huân nói xong, cúi đầu tiếp tục nhắn tin với trợ lý mình.
Lúc Vu Linh bận xong chuyện sân khấu chạy vào hậu trường, đã thấy Viên Tiểu Bàn đang ngẩng đầu ưỡn ngực ngồi như tư thế quân nhân trước mặt Vệ Huân và Vệ Lam, che Vệ Huân kín mít.
Vu Linh hơi khó hiểu, đi qua nhắc nhở Vệ Huân: "Có kết quả rồi ạ, Tiểu Lam hạng nhất, tới giờ trao giải rồi, anh kêu cậu ấy dậy đi."
Vệ Huân cất điện thoại, kêu Vệ Lam dậy, Vệ Lam ngủ không sâu, hơn nữa biết người bên cạnh là Vệ Huân, nên không phát giận được gì, chỉ là sắc mặt hơi khó coi.
Vu Linh thúc giục cậu, "Cậu mau chuẩn bị lên sân khấu đi, sắp đến cậu rồi kìa."
Vệ Lam ngáp một cái, duỗi người đứng lên. Cậu nhìn Vệ Huân, nói, "Chờ em nha", đi ra ngoài.
MC thả mồi cậu rất lâu cuối cùng mới chịu tuyên bố, "Cuộc thi Big-10 ca sĩ học đường năm nay, hạng nhất —— Vệ Lam."
Cô vừa nói xong, dưới khán phòng đã vang lên tràn vỗ tay và tiếng hoan hô nhiệt liệt, MC cười nói, "Xem ra, bạn Vệ Lam được tất cả mọi người ủng hộ nhiệt liệt nhỉ."
Vệ Lam bước lên sân khấu, bên dưới có mấy cô gái lớn gan không ngừng gọi tên cậu, Chủ nhiệm Học viện Âm nhạc trao cúp và tiền thưởng cho cậu, Vệ Lam lễ phép nhận lấy, đang chuẩn bị xuống sân khấu, lại bị MC cản lại.
"Đừng gấp về vậy mà, bạn phát biểu vài cậu cảm nghĩ nhé." MC đưa microphone cho cậu.
Vệ Lam nhận lấy, nói, "Cảm nghĩ thắng cuộc chính là, đầu tiên, cảm ơn cuộc thi hôn nay, cảm ơn ban giám khảo, cảm ơn tất cả các bạn học có mặt ở đây, cảm ơn; thứ hai, hôm nay mình học từ sáng tới chiều, học xong là tới đây thi ngay, nên bây giờ mình thật sự rất đói, mình muốn đi ăn cơm trước, tạm biệt mọi người."
Cậu nói xong, dưới sân khấu cười ầm lên, Vệ Lam trả lại microphone cho MC, MC còn muốn hỏi cậu thêm mấy câu nữa, nhưng mà Vệ Lam đã nhảy xuống sân khấu chạy thẳng vào hậu trường.
"Đi thôi." Cậu chạy tới trước mặt Vệ Huân, "Linh Linh Tiểu Béo cũng đi cùng đi, tớ mời các cậu ăn cơm." Cậu lắc lắc bao lì xì trong tay.
"Các cậu đi đi, Hội Sinh viên còn chuyện khác nữa, tớ đi không được." Vu Linh nói.
Viên Tiểu Bàn thấy Vu Linh không đi, nên tiếp lời, "Ta cũng không đi, tớ đi với Na Na cả một ngày, giờ chưa làm xong bài tập về nhà nữa, mai nộp rồi, giờ tớ về làm bù."
Vệ Lam chơi với hai người từ nhỏ đến lớn nên cũng không khách sáo nữa, "Vậy được rồi, chúng tớ đi đây."
"Ừm, bye bye."
"Bye bye." Vệ Lam nói xong, đi cùng Vệ Huân ra khỏi hậu trường.
Vu Linh nhìn Vệ Lam đi rồi, mới quay lại nhìn Viên Tiểu Bàn, "Bù bài tập?" Cô nhướng mày.
Viên Tiểu Bàn bất lực bả vai cũng suy sụp, "Không phải tớ không muốn đi, mà một mình tớ ăn cơm với anh Huân và Tiểu Lam áp lực lắm đó, mới hồi nãy cậu không ở đây nè, cậu không biết tớ thảm cỡ nào đâu, tớ mới tới đã bị anh Huân bắt ngồi đối diện, không để ý tới cũng không nói lời nào, cứ kêu tớ ngồi đó, tớ mới thả lỏng có chút hà, anh ấy đã nhắc nhở tớ ngoan ngoãn ngồi yên, ngay cả lúc học quân sự, tớ còn chưa ngồi đoan chính vậy bao giờ!"
Vu Linh nghe vậy, cười ha ha, "Khó trách nãy tớ vào, dáng ngồi của cậu kì quái quá trời."
Viên Tiểu Bàn rất mệt tim, "Tớ quá mệt mỏi, tớ đã không còn sức đi ăn cơm với bọn họ nữa, tớ sợ anh Huân lại kêu tớ ngoan ngoãn ngồi yên."
Vu Linh thấy cậu thảm thiệt sự, lại hơi buồn cười, "Vậy nếu cậu không đi thì đi giúp bọn tớ đi, đi."
Viên Tiểu Bàn rất nghĩa hiệp, đập vai cô nói, "Vậy tớ giúp xong, cậu mời tớ ăn khuya nha."
"Rồi, tốt nhất là cho cậu ăn thành bé mập tiếp luôn." Cô nói, muốn đi véo thịt trên người Viên Tiểu Bàn, nhưng bây giờ Viên Tiểu Bàn đã gầy thành công trốn qua một bên.
Viên Tiểu Bàn rất đắc ý, cười ha ha.
Lúc Vệ Lam và Vệ Huân rời khỏi hội trường đã hơn chín giờ. Trời mùa đông rất tối, nhưng đèn đường trường học lại rất sáng, hai tay Vệ Lam cắm trong túi, nhìn bông tuyết bay trong không khí, nói với Vệ Huân, "Không biết ngày mai có tuyết không nữa."
"Dự báo thời tiết nói mai trời nắng."
Vệ Lam hơi tiếc hận, "Em còn muốn chơi chọi tuyết, giờ chắc không được nữa rồi."
Vệ Huân nhìn cậu, "Đã lớn vậy rồi, mà còn thích chọi tuyết."
"Em còn chưa hết trẻ con." Vệ Lam đúng lý hợp tình nói, "Đâu giống anh, ông cụ non."
"Vệ Lam, bây giờ gan em càng lúc càng lớn nhỉ." Vệ Huân nhìn cậu.
Vệ Lam cười cười, lấy lòng sáp vào hắn, đâm đâm bả vai hắn, "Anh, em thương lượng với anh cái này."
"Gì?"
"Tối nay em về nhà với anh, ngày mai cho em trốn học một ngày."
Vệ Huân nhìn cậu, nghi ngờ nói: "Điều gì làm em cảm thấy anh sẽ đồng ý với hành vi trốn học của em?"
"Chắc là vì anh là anh trai tốt nhất của em."
"Vậy em càng phải nên đi học."
"Cũng không phải tiết quan trọng gì, hơn nữa, chỉ có hai tiết à, có cũng được không có cũng không sao." Vệ Lam muốn thuyết phục hắn.
Vệ Huân cảm thấy cậu rất thú vị, "Trốn học còn phải thương lượng với anh, bình thường em ở trường học, không trốn tiết sao?"
"Còn không phải có thể nguyên ngày em đều phải ở nhà sao, đến lúc đó chắc chắn anh sẽ hỏi em "hôm nay không có tiết sao", bộ em lừa anh không có tiết được sao."
Trước giờ Vệ Huân rất thích sự thẳng thắn của cậu, hơn nữa Vệ Lam không rung tay hắn thúc giục: "Được không anh?" Cuối cùng chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Vệ Lam vui vẻ ngay, cậu đã biết Vệ Huân sẽ đồng ý mà, "Cảm ơn anh."
Vệ Huân nhìn cậu một cái, không nói gì.
Hai người cùng ăn tối ở cửa hàng xiên que mới khai trương trước trường. Bởi vì Vệ Lam còn chưa ăn cơm tối, nên cầm một đống xiên nướng, Vệ Huân nhìn đống thịt trong tay cậu, lại bỏ chút rau cải vào nồi cho cậu.
Vệ Lam vừa ăn xiên nướng vừa nói chuyện với Vệ Huân, trước khi Vệ Huân đến đã đi gặp khách hàng, lúc tiếp khách cũng ăn một chút nên giờ không đói bao nhiêu, lúc này đang giúp cậu kéo thịt trong que xuống chén.
Chờ đến khi Vệ Lam ăn no, tính tiền, hai người chuẩn bị về nhà. Trời hạ tuyết nên đường không quá dễ đi, tài xế chạy chầm chậm, máy sưởi trên xe rất đủ độ, Vệ Lam ăn uống no đủ xong lại buồn ngủ. Cậu nói với Vệ Huân câu "Đến nhà kêu em", rồi dựa vào tấm thảm trên xe ngủ mất.
Trong xe rất yên lặng, Vệ Lam ngủ rất ngon, chờ đến trước cửa nhà, lúc Vệ Huân kêu cậu, toàn thân Vệ Lam đều tản ra hơi thở không tình nguyện.
Vệ Huân mặc áo khoát vào cho cậu, thấy hai mắt cậu còn nhắm không muốn mở, bất đắc dĩ nói, "Được rồi, dậy đã dậy rồi, về nhà ngủ."
Lúc Vệ Lam mới thức là lúc tính tình tệ nhất, cậu rầm rì xuống xe, đứng trước mặt Vệ Huân không muốn nhúc nhích nói với hắn, "Anh cõng em."
Vệ Huân nhìn thoáng qua cửa nhà sau lưng, "Tới nhà rồi."
Nhưng Vệ Lam đã nhắm mắt lại rồi, giơ tay ra, một bộ dáng không care.
Vệ Huân không còn cách nào, đành phải khom lưng cõng cậu, Vệ Lam mơ mơ màng màng dựa vào lưng hắn, còn không quên nhắc nhở hắn, "Ngủ phòng anh."
"Biết rồi." Vệ Huân cõng cậu tới hàng rào, mở cửa ra, đi xuyên qua sân nhà, vào nhà, cõng thẳng vào phòng ngủ chính.
Hắn đặt Vệ Lam trên giường, Vệ Lam cuốn chăn, ngủ tiếp.
Vệ Huân nhìn cậu, cởi giày, vớ và quần ra giúp cậu, sau đó đắp chăn đàng hoàng.
"Cậu chủ đâu mà cậu chủ," hắn nhìn Vệ Lam đang ngủ ngon lành, cảm thán: "Là ông nhỏ thì có."
Vệ Huân cảm thán xong lại nhịn không được cười cười, giơ tay nhéo mặt Vệ Lam, Vệ Lam nhăn mày giơ tay đánh hắn, kết quả lại bị Vệ Huân bắt được tay, nhét vào chăn, "Ngủ đàng hoàng đi." Hắn nói.