Xuyên Thành Vị Hôn Phu Chuyên Tìm Đường Chết Của Ảnh Đế

Chương 272



Một chân của cậu đá đến tàn nhẫn, lại ra chân đột xuất, Tôn Hâm ngồi bệt xuống đất rồi mới biết đã xảy ra chuyện gì. Mấy người bạn đang nói chuyện với Tôn Hâm càng hoảng sợ hơn, lập tức tránh qua một bên.

Chỗ bọn họ đứng là trong góc nên cũng không có bao nhiêu người, nhưng lúc Tôn Hâm té ngã lại có tiếng vang, bởi vậy cũng có không ít người dời mắt sang đây.

Vệ Lam nhìn Tôn Hâm từ trên cao xuống, lạnh nhạt, "Anh là thứ gì mà có tư cách xía mỏ vào chuyện nhà tôi."

Tôn Hâm cảm nhận được ánh mắt của những người khác đặt trên người mình, không muốn bị người ta hạ thấp, cứng cổ nói, "Cậu đang chột dạ sao?"

Vệ Lam cười lạnh một cái, "Cái từ chột dạ này có liên quan gì đến tôi sao? Nhưng mà anh đấy, lá gan lớn lắm nha, tuổi tác của ông ngoại tôi là điều anh có thể nói sao?"

Cậu khom lưng, nắm lấy hai bên cằm của Tôn Hâm trước khi hắn ta kịp phản ứng, lạnh lùng nói: "Anh lo nhiều quá, anh có tin không, trước khi ông ngoại tôi không còn, tôi đã làm anh biến mất trước rồi."

Không hiểu sao Tôn Hâm lại hơi sợ hãi, hắn ta vốn đã kiêng kị thế lực của nhà họ Vệ nên mới nói mấy lời này với bạn bè trong cái góc nhìn như không có người này, nào ngờ lại bị Vệ Lam nghe được.

Vệ Lam thấy hắn ta sợ, rút tay về, đứng thẳng người, cảnh cáo, "Từ nói chuyện cho tới làm việc đều phải thận trọng, không có bao nhiêu bản lĩnh thì nói ít thôi."

Tôn Hâm không nói gì, vô thức cúi đầu.

Vệ Lam cắm tay vào túi quần, chuẩn bị đi, kết quả cậu mới quay lưng đi chưa được vài bước, Tôn Hâm vừa mới đứng lên, còn chưa kịp ổn định hoảng loạn trong lòng, đã cảm giác đầu gối mình đau nhức, có người đạp hắn ta một chân từ phía sau lưng, "bịch" một tiếng hắn ta quỳ xuống, còn không kịp biết đã xảy ra chuyện gì, đã cảm thấy có người bóp lấy cổ hắn, sức lực của người nọ rất lớn, bóp cổ Tôn Hâm đến mức hắn ta cảm thấy mình không thở nổi nữa, hắn ta không khỏi há to miệng, trong một giây, hắn ta cảm thấy mình sắp chế* ở nơi này.

Vệ Lam nghe ầm ĩ nên quay lại nhìn xem, chỉ thấy Vệ Huân đang bóp cổ Tôn Hâm, sắc mặt Tôn Hâm sắp không ổn rồi.

Vệ Lam thấy vậy, vội vàng chạy lại.

"Anh làm gì vậy, anh buông anh ta ra đi." Vệ Lam nói.

Vệ Huân nâng mắt nhìn cậu, hỏi, "Nó vừa chọc giận em?"

"Em đã dạy dỗ anh ta."

"Nó chọc em thế nào?"

Vệ Lam không muốn lặp lại những lời đó, chỉ nói, "Anh buông ra trước đi."

Nhưng mà Vệ Huân không buông, ít nhiều gì hắn cũng đoán được một chút, đơn giản là lời đồn đãi về Vệ Lam thôi. Tất nhiên Vệ Huân biết từ sau khi Vệ Lam đi làm minh tinh, luôn có mấy người thích tung lời đồn sau lưng cậu, hắn đã muốn giết gà doạ khỉ từ lâu rồi, chỉ là không có ai lớn gan đến mức nói trước mặt hắn. Nhưng giờ lại bắt được cơ hội thích hợp, lại đông người, đúng lúc lọt vào tay hắn, đúng là thời điểm vàng.

Vệ Huân là người thượng vị nhanh nhất trong thế hệ của bọn họ, trong tay nắm giữ quyền lực của Vệ Minh và Vệ Nghiệp Thành, có rất nhiều người muốn làm quen hắn thông qua buổi tiệc hôm nay. Có quá nhiều người chú ý đến hắn nên chuyện của hắn và Tôn Hâm nhanh chóng kinh động những người khác, thậm chí còn kinh động cả ông Nhậm.

Cha Tôn Hâm không biết tại sao con trai mình lại chọc đến hắn, nhưng ông biết điểm khác nhau giữa họ Vệ và các gia tộc khác trong buổi tiệc ngày hôm nay, bản thân cái họ này là đã bước lên từ vũng máu.

Ông khuyên nhủ Vệ Huân, "Cậu Vệ, Tiểu Hâm còn nhỏ không hiểu chuyện, đụng chạm đến cậu, tôi ở đây nhận lỗi với cậu, cậu tha thứ cho nó đi."

Vệ Huân nhìn ông ta một cái, lạnh nhạt nói, "Ông là ai."

Trên mặt cha Tôn hơi xấu hổ, đành phải xin giúp đỡ nhìn ông Nhậm.

Đại thọ 80 của ông Nhậm, đây là chuyện vui, ông mời nhiều người như vậy là để náo nhiệt, giờ Vệ Huân làm như vậy, ông Nhậm cũng hơi bất mãn.

Ông vừa định mở miệng, đã nghe một giọng nói trong trẻo vang lên "Anh, được rồi, buông ra đi."

Là Vệ Lam.

Vệ Huân liếc Vệ Lam một cái, Vệ Lam thấy hình như hắn còn không định buông tay, bước qua, bắt lấy tay hắn kéo khỏi cổ Tôn Hâm.

Tôn Hâm ngã xuống, Vệ Lam nhìn cha Tôn còn đang đứng đờ ra đó, nói, "Thất thần làm gì, kêu bác sĩ đi."

Ông Nhậm nhìn về phía cháu nội mình, mở miệng, "Tiểu Tự, con dẫn chú Tôn vào phòng cho khách đi, kêu bác sĩ Lý đến khám cho cậu ta."

"Dạ." Nhậm Tự nói.

Vệ Lam nhìn dấu vết trên cổ Tôn Hâm, cảm thấy đúng là Vệ Huân ra tay hơi nặng, cậu nhìn Vệ Huân, chỉ thấy Vệ Huân đang cúi đầu nhìn tay cậu.

Vệ Lam tưởng hắn không muốn để cậu nắm tay, nên buông tay ra, nhưng Vệ Huân kéo cậu lại, hắn nhìn tay Vệ Lam, quay đầu hỏi Viên Tiểu Bàn đứng ở một bên, "Có ướt khăn giấy không?"

Viên Tiểu Bàn lắc đầu, trong đám bọn họ chỉ có Vu Linh mới mang thứ này theo, nhưng nhà họ Vu chỉ là nhà giàu bình thường, không có tư cách tham gia buổi tiệc thế này nên cũng không được mời.

Vệ Huân không nói gì, định mang Vệ Lam đi nhà vệ sinh rửa tay, nhưng vừa nghĩ tới, lại nghe một giọng nói dịu dàng: "Tôi có."

Vệ Huân ngẩng đầu, Giang Tinh Thần rất ưu nhã đưa bàn tay sơn móng màu đỏ cầm bịch khăn giấy ướt còn chưa mở ra.

"Cảm ơn." Vệ Huân nhận lấy.

Giang Tinh Thần cười cười, "Đừng khách khí."

Lúc này Vệ Lam cũng nhìn thấy Giang Mặc Thần đứng bên cạnh cậu, cậu và Giang Mặc Thần xem như là hai người duy nhất ở đây lăn lộn trong giới giải trí, chỉ là không giống cậu vào để chơi, lý do Giang Mặc Thần lăn lộn trong giới giải trí phần lớn là vì muốn phát triển Giải trí Nam Tranh dưới trướng Giang thị, bởi vậy Giang Mặc Thần cũng bận rộn và nghiêm túc hơn cậu nhiều.

Vệ Lam và Giang Mặc Thần gặp nhau vài lần trong mấy hoạt động, hai người đều cùng một tầng lớp nên cũng quen biết nhau, gặp mặt cũng sẽ chào hỏi một chút, bởi vậy cậu cười cười, nói, "Giang Mặc Thần, anh cũng tới à."

Giang Mặc Thần cười nói, "Đại thọ 80 của ông Nhậm, tất nhiên tôi phải tới."

Vệ Lam nghĩ cũng đúng, Giang Mặc Thần và Nhậm Tự là bạn thân từ bé mà.

Vệ Huân mở bịch khăn ướt ra, bắt lấy tay Vệ Lam, cúi đầu nghiêm túc lau tay cho cậu. Đến giờ Vệ Lam nhận ra lúc nãy cậu hất rượu lên mặt Tôn Hâm, sau đó lại bóp cằm hắn ta, trên tay đã dính rượu nên hơi rít. Cậu được Vệ Huân chăm sóc từ nhỏ đến lớn, cũng không cảm thấy động tác của Vệ Huân có gì bất thường, vừa nói chuyện với Giang Mặc Thần, vừa để Vệ Huân lau tay cho cậu.

Nhưng mà hình ảnh này rơi vào mắt người khác, thì có chút ý vị sâu xa, rất nhiều người trong đại sảnh đều lén lúc trao đổi ánh mắt với nhau, Vệ Lam quá cao ngạo, Vệ Huân cúi đầu lau tay cho cậu ta mà cậu ta cũng không thèm nhìn tới, còn nói chuyện phiếm với Giang Mặc Thần nữa chứ, thế mà Vệ Huân cũng không tức giận.

Vệ Huân lau thật nghiêm túc, lau từ mu bàn tay tới từng ngón tay vào lòng bàn tay. Hắn lau xong rồi, nhẹ nhàng nói với Vệ Lam: "Sau này có người chọc em giận, em không cần phải xen vào, cứ nói với anh."

Vệ Lam thấy chuyện mình có thể giải quyết thì không cần làm phiền Vệ Huân, chỉ là Vệ Huân nói trước mặt nhiều người như vậy, Vệ Lam cũng biết là hắn đang chống lưng cho cậu, vì thế gật gật đầu, nhỏ nhẹ nói, "Được."

"Đi chúc thọ ông Nhậm đi rồi chúng ta về."

Vệ Lam đi tới trước mặt ông Nhậm đứng cách đó không xa, mỉm cười chúc thọ ông, diện mạo cậu đã toả nắng rồi, lúc không cười cũng tràn đầy sức sống, cười rộ lên càng làm người ta thích hơn. Ông Nhậm cười tủm tỉm nói vài câu với cậu, Vệ Lam mới ra về cùng Vệ Huân.

Cho đến khi hai người bọn họ đi mất, đại sảnh mới náo nhiệt lại lần nữa. Giang Tinh Thần uống một hớp rượu vang đỏ, nhìn Giang Mặc Thần, hỏi, "Em thấy quan hệ của hai anh em bọn họ thế nào?"

"Khá tốt." Giang Mặc Thần nói.

"Sao nhìn ra?"

"Vừa rồi lúc Vệ Huân lau tay cho Vệ Lam rất dịu dàng. Mà Vệ Lam," Giang Mặc Thần nghĩ về hình ảnh kia, "Hình như Vệ Lam đã quen với hành động đó rồi."

"Hình như hai người đã quen biết nhau từ lâu rồi, khoảng năm Vệ Lam học cấp hai."

Giang Mặc Thần gật đầu, hắn lớn hơn Vệ Huân một tuổi, cũng học trước Vệ Huân một năm, lúc đi học đã nghe qua tên của Vệ Huân, cũng biết trong trường có một đàn em vừa tàn nhẫn vừa lợi hại. Sau đó hắn tốt nghiệp, vẫn nghe tên của Vệ Huân từ những người khác, trong đó có một việc chính là Vệ Huân vì một đàn em mới lên cấp hai đánh một bạn học cùng khối vào bệnh viện.

Giang Mặc Thần không phải người quá hiếu kỳ chuyện người khác, hắn không quá quan tâm đến những người hắn không quen, nhưng mà Nhậm Tự và Liêu Tư Bác đều rất có hứng thú, vì thế đi hỏi thăm một hồi, sau khi nghe ngóng lại làm cho bọn họ lắp bắp kinh hãi, con trai Vệ Nghiệp Thành đánh người ta nhập viện vì cháu ngoại của Vệ Minh, đây là một lối đi riêng, người lớn nhà bọn họ biết không?

Giang Mặc Thần cười, "Quan hệ giữa hai người bọn họ, chắc là tốt hơn những gì chúng ta nghĩ nhiều."

Nhiều năm như thế, từ khi Vệ Lam học cấp hai đến bây giờ Vệ Lam đã lớn, Vệ Huân vẫn luôn ở bên người cậu, nếu sự dịu dàng như vậy đều là giả dối, thế thì Giang Mặc Thần nghĩ, Vệ Huân mới là người phải vào giới giải trí phát triển thay vì Vệ Lam.

"Mặc kệ quan hệ của Vệ Huân và Vệ Lam thế nào, giờ thì nhà họ Tôn sắp có chuyện rồi."

Giang Mặc Thần nhìn chị gái mình.

Giang Tinh Thần uống một miếng rượu, giọng điệu mềm mại: "Giết gà dọa khỉ." Cô nhìn Giang Mặc Thần, "Vệ Huân vĩnh viễn không thể nào thay thế được Vệ Lam, cậu ta có làm tốt cỡ nào thì Vệ Minh cũng giao sự nghiệp mình dốc sức cả đời cho cậu ta, dưới tay Vệ Minh không thiếu người tài ba, nhưng mà ông ấy chỉ có Vệ Hy và Vệ Lam là người thân. Hôm nay người tới đủ nhiều, người nhìn thấy Tôn Hâm đắc tội Vệ Lam cũng đủ đông, một cơ hội tốt như vậy, Vệ Minh sẽ không bỏ qua."

"Nếu vậy thì nhà họ Tôn thảm rồi."

"Không còn cách nào, ai kêu Tôn Hâm ngu ngốc rơi vào tay người ta. Nhà họ Vệ người ta như vậy, cho dù là chúng ta làm việc cũng phải nể bọn họ ba phần, nhà họ Tôn vốn chẳng ra gì, Tôn Hâm còn không biết khiêm tốn, vội vàng đưa dao cho người ta thọc mình. Ngu."

Vệ Minh có định giết gà dọa khỉ hay không, Vệ Huân không biết, nhưng hắn đã chuẩn bị xong rồi, nên hắn không định buông tha cho nhà họ Tôn dễ dàng như vậy.

Vệ Hy đã từng hỏi Vệ Huân, "Con có từng nghĩ đến, đột nhiên con nhúng tay vào chuyện nhà chúng ta thì Tiểu Lam sẽ nghĩ thế nào, người ngoài sẽ nghĩ thế nào không?"

Lúc ấy Vệ Huân trả lời nói: "Người ngoài sẽ không nghĩ gì hết, nếu bọn họ nhất định phải nói ra cái nhìn của mình thì con sẽ làm bọn họ không nghĩ nữa."

Vệ Lam lớn thế, chính hắn còn không đành lòng nói Vệ Lam sai dù chỉ một câu, những người khác có tư cách gì mà nói sao lưng em ấy!

Vệ Lam thấy sắc mặt của Vệ Huân không tốt lắm, giơ tay đụng đụng cánh tay hắn, "Sao vậy, còn giận hả, em đã hết giận luôn rồi."

Vệ Huân quay đầu lại nhìn cậu, "Nó chọc em giận thế nào?"

..........

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.