Xuyên Thành Vị Hôn Phu Chuyên Tìm Đường Chết Của Ảnh Đế

Chương 275



Vệ Lam không đi theo quá sát, cậu biết nhà hàng Vệ Huân đi xem mắt, nên không cần theo sát để bị Vệ Huân phát hiện, cậu chỉ cần đến nhà hàng trước khi Vệ Huân xem mắt xong, lén nhìn hắn và chị dâu tương lai mà không bị Vệ Huân phát hiện.

Vệ Lam thật kích động, Vệ Lam thật thấp thỏm.

Vệ Lam đã nghĩ, Vệ Huân đi xem mắt cũng giống như mấy phim chiếu trên TV vậy, ngồi bàn sát cửa sổ trong đại sảnh với cô gái kia. Nhưng hiện thực lại không phải như thế, Vệ Huân và cô gái xem mắt đặt một phòng riêng. Vì thế Vệ Lam chỉ có thể bất lực ngồi một gốc trong đại sảnh, chờ Vệ Huân và cô gái kia xem mắt xong, cùng ra ngoài, dựa vào sự tương tác, ngôn ngữ, hành động của hai người mà đoán xem hai người đã phát triển đến bước nào rồi, thuận tiện nhìn xem hình dáng của chị dâu tương lai luôn.

Vệ Lam gọi một đống đồ ăn vặt, vừa ngồi chờ vừa ăn vặt, vừa nhìn đồng hồ. Mắt thấy đã gần một tiếng rồi, Vệ Lam thấy hơi lâu rồi đó, chẳng lẽ anh cậu trò chuyện với người ta vui lắm sao? Chắc không đâu, cậu nghĩ, chẳng phải đối mặt với ai Vệ Huân cũng là cái khuôn mặt lạnh nhạt đó sao? Cũng đâu có bàn công việc, có gì đâu mà nói chứ.

Ngay lúc cậu đang tự hỏi sao Vệ Huân và người kia lại nói chuyện lâu dữ vậy, Vệ Huân bước ra. Hắn và cô gái xem mắt kia cùng đi ra, Vệ Lam không thấy được mặt của cô ấy, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng của cô. Rất gầy, rất cao, hình như cũng rất có khí chất. Hai người không đụng chạm gì nhau, cũng không nói chuyện, im lặng rời khỏi nhà hàng.

Gì đây? Vệ Lam hiếu kỳ nghĩ, vậy là thành công hay không thành công? Còn gặp mặt nữa không? Hay là đổi một cô gái khác để xem mắt?

Cậu đang nghĩ ngợi thì nghe thấy bên tai vang lên tiếng đập tay thật vang dội, Vệ Lam quay đầu lại, Yến Thanh Trì rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh cậu, hỏi: "Cậu ngồi đây một mình ngẩn người cái gì?"

Vệ Lam hỏi lại y, "Sao cậu lại ở đây?"

"Tôi hẹn người khác đến đây nói chút chuyện, mới nói xong đi về thì gặp cậu phát ngốc ở đây, sao, nghĩ gì đó?"

Vệ Lam cầm khoai tay chiên chấm chấm sốt cà chua, nói với y, "Anh tôi vừa mới xem mắt ở đây xong."

"Ỏ ~" Yến Thanh Trì ý vị thâm trường "ỏ" một cái thật dài, "Thì ra cậu đến đây nhìn lén anh cậu xem mắt à."

"Không có thấy." Vệ Lam cắn khoai tây nói, "Bọn họ đặt phòng riêng."

"Bình thường, gặp tôi tôi cũng đặt phòng riêng."

Vệ Lam bất mãn nhìn y.

Yến Thanh Trì cười nói, "Vậy là cậu không thấy trò hay nên giờ khó chịu đó à?"

"Đương nhiên không phải." Vệ Lam phủ nhận.

"Vậy chứ sao?"

Vệ Lam nghĩ nghĩ, cảm thấy hơi khó nói, vì thế lại cúi đầu cầm khoai tây chiên chấm sốt cà chua.

Yến Thanh Trì giật cọng khoai tây qua bỏ vào miệng mình, hỏi, "Nói đi, bày đặt ngại nữa."

"Không phải là tôi không biết nói sao sao."

"Có gì mà không biết?"

"Tôi không ngờ đột nhiên anh tôi lại đi xem mắt như vậy." Vệ Lam nhìn y nói, "Hôm đám cưới của cậu và Giang Mặc Thần, tôi còn nói với anh ấy, anh ấy cũng nên tìm bạn gái rồi kết hôn đi, anh ấy lại nói không gấp, nên tôi nghĩ anh ấy không gấp thiệt, kết quả bây giờ anh ấy lại bắt đầu đi xem mắt! Đây là k gấp của anh ấy á? Kẻ lừa đảo!"

"Vậy là cậu cảm thấy anh cậu lừa cậu, nên giờ đang tức giận?"

"Đương nhiên không phải." Vệ Lam lại phủ nhận.

"Vậy thì sao?" Yến Thanh Trì thấy không hiểu Vệ Lam hôm nay lắm.

"Thì tôi đột nhiên nhận ra, có thể tôi sắp có chị dâu thật rồi, chưa chuẩn bị đủ tinh thần."

Yến Thanh Trì cười, an ủi: "Đâu có sao, đâu phải hôm nay gặp mặt thì ngày mai kết hôn ngay đâu, cậu có thể chuẩn bị từ từ, còn lâu mà."

"Nhưng," Vệ Lam quay đầu nhìn y, "Tôi sợ tôi bất mãn chị dâu tương lai, vậy không phải rất xấu hổ sao."

"Vậy thì cậu muốn mẫu chị dâu thế nào?" Yến Thanh Trì hỏi cậu.

Vệ Lam nghĩ nghĩ, "Phải đẹp, dáng chuẩn, tốt tính, có sự nghiệp của mình, nhưng cũng không thể quá coi trọng sự nghiệp. Phải coi trọng anh tôi, bao dung nhường nhịn anh tôi, biết làm nũng, để anh tôi thấy tầm quan trọng của mình, nhưng cũng không thể quá dính người, phải độc lập một chút, lúc anh tôi bận thì đừng oán trách, phải hiểu cho anh ấy, ủng hộ anh ấy. Con người anh tôi không biết lãng mạn, nên chị ấy lãng mạn một chút là được, đừng vì chuyện này mà so đo với anh tôi, ngày thường cũng đừng cảm thấy anh ấy không thú vị, anh ấy là sắt thép thẳng nam, thú vị được bao nhiêu chứ. Nếu có thể thì hãy chấp nhận dục v0ng khống chế của anh ấy, cho phép anh ấy không nói gì, tự cho là đúng nhúng tay vào cuộc sống của mình, bởi vì anh ấy muốn tốt cho mình thiệt, nên chị ấy đừng vì chuyện này mà tức giận với anh tôi, không cần thiết. Hơn nữa, đôi khi anh tôi đối xử với người khác không được ôn hoà lắm, đây là tính cách của anh ấy, đừng ép buộc anh ấy thay đổi, cố gắng hiểu cho anh ấy chút là được, đừng sợ hãi, đừng thánh mẫu, đừng có ngày nào cũng nói anh ấy anh làm vậy là không đúng, phải tôn trọng tính cách của anh ấy. Còn nữa......"

"Cậu còn nữa?!!!" Yến Thanh Trì sợ ngây người, "Tôi biết cậu cuồng anh trai nhưng không biết cậu cuồng dữ dội vậy, cậu nghe lại yêu cầu của cậu coi, là tiếng người sao? Vừa phải tri kỷ, vừa muốn người ta không dính người, vừa phải độc lập, lại bắt người ta không thể quá độc lập, muốn người ta đẹp, dáng chuẩn, còn bắt người ta chấp nhận khuyết điểm trên người anh cậu, không cho phép người ta nói anh cậu sai dù chỉ một cậu, Vệ Lam, cậu đúng là em ruột của anh cậu đó!"

"Mới bao nhiêu đó mà chị ấy đã không làm được, chẳng phải anh tôi ở bên cạnh chị ấy rất thiệt thòi sao!"

"Nếu cô ấy có thể làm được hết thì tìm kiểu bạn trai gì mà không được, cần gì phải đâm đầu vào anh cậu chứ."

"Vô nghĩa," Vệ Lam cảm thấy lời của y không một chút giá trị, "Anh tôi tốt như vậy, chị ấy có thể tìm được người đàn ông nào tốt hơn anh tôi sao? Mắc cười."

Yến Thanh Trì sửng sốt, giây tiếp theo bật cười ngay, y nhìn Vệ Lam, sâu sắc hiểu một đạo lý, đừng nói đạo lý với mấy người cuồng anh trai, trong thế giới của cuồng anh trai, chỉ có hai nhóm, anh trai và những người không phải anh trai, anh trai cậu ta là ngôi sao lập loè nhất trong thế giới của cậu ta.

Yến Thanh Trì thấy Vệ Lam thật đáng yêu, cười nói, "Cậu đấy, lo mấy chuyện không đâu, nói tóm lại đâu, chỉ cần anh cậu thích thì cho dù người kia là một cô gái bình thường không làm được gì hết, thì cũng không sao."

"Cậu điên rồi sao!!!!" Vệ Lam cảm thấy Yến Thanh Trì nhất định là anti fan của anh cậu, nếu không sao lại nói ra những lời đáng sợ vậy được, "Vì sao anh tôi phải thích một cô gái không làm được gì, sao cậu không cho Giang Mặc Thần thích một chàng trai bình thường không làm được gì hết đi, cậu chính là anti của anh tôi, tôi từ chối nói chuyện với loại anti như cậu!"

Vệ Lam tức giận đến mức uống một hớp nước.

Yến Thanh Trì bị cậu chọc đến dở khóc dở cười, "Ý của tôi là, anh cậu thích là quan trọng nhất, cậu đấy, cậu là em trai của anh cậu thì chỉ cần ủng hộ anh ấy là được rồi."

Vệ Lam không muốn, "Nếu quay ngược thời gian, trở lại lúc cậu và Giang Mặc Thần chưa kết hôn, cậu là em trai của Giang Mặc Thần đi, Giang Mặc Thần thích Nguyên Minh Húc, cậu làm em trai cũng cảm thấy anh ta thích là quan trọng nhất, ủng hộ anh ta là được rồi sao?"

Yến Thanh Trì:......

Yến Thanh Trì câm nín nói: "Cậu nhất định phải trù anh cậu như vậy sao? Giang Mặc Thần đó là có nguyên nhân đặc thù, anh cậu thì sao? Đột nhiên bị đuôi thích một đóa tiểu bạch liên? Tốt với anh cậu chút bộ không được hả? Bây giờ cậu không giống đồ cuồng anh trai chút nào hết."

"Giang Mặc Thần thì có nguyên nhân đặc thù gì?" Vệ Lam cảm thấy y đang nguỵ biện cho Giang Mặc Thần, "Anh ta bị đui, cậu còn bao che cho anh ta."

Yến Thanh Trì có miệng mà khó trả lời, y nói làm sao được, y có thể nói với Vệ Lam thế giới này của cậu là quyển sách đó, Giang Mặc Thần là công chính, Nguyên Minh Húc là thụ chính, nên Giang Mặc Thần cần phải thích Nguyên Minh Húc sao? Y không thể. Yến Thanh Trì bất đắc dĩ thở dài, cái lịch sử đen của Giang Mặc Thần phải bị gắn cái tag "bị đui" ở chỗ Vệ Lam cả đời.

Nhưng mà, y cẩn thận nghĩ nghĩ, hình như trong sách không có viết cuối cùng Vệ Huân ở bên ai, hoặc là có viết nhưng y đọc không tới? Dù sao y đọc được mới một nữa đã drop.

"Dù sao thì tôi cũng cảm thấy, vậy ánh mắt của anh cậu chắc chắn sẽ không thích người tệ, cậu cứ yên tâm đi, nếu người anh ta thích thật sự có vấn đề, thì lúc ấy cậu nghĩ cách cũng không muộn, dựa theo mức độ yêu thương cậu của anh cậu, chắc chắn anh ta sẽ nghe lời cậu."

Vệ Lam nghe cậu này, không hiểu sao trong lòng lại nổi lên một loại ưu sầu khác, "Yến Thanh Trì, có phải cậu có một đứa em gái không?"

"Đúng vậy."

"Vậy Giang Mặc Thần và em gái cậu, ai quan trọng hơn, cậu thương ai hơn?"

Yến Thanh Trì nhìn cậu, "Cậu đang lo anh cậu có bạn gái hoặc là kết hôn có vợ rồi thì không thương cậu như bây giờ nữa sao?"

Vệ Lam nhíu nhíu mày, "Theo lý mà nói, đã yêu đương và kết hôn rồi thì chắn chắn sẽ để ý nửa kia của mình nhất, đúng không?"

"Tất nhiên."

Vệ Lam bĩu môi, "Nhưng mà tôi vẫn luôn là người anh tôi thương yêu nhất."

"Đúng thôi." Yến Thanh Trì thấy cậu vẫn còn tính trẻ con, kiên nhẫn khuyên nhủ cậu, "Cậu là em trai của anh cậu, tất nhiên anh cậu sẽ thương cậu nhất, nhưng một ngày nào đó, hai người sẽ có gia đình nhỏ của riêng mình, lúc ấy, trong tình thân, cậu vẫn là người quan trọng nhất của anh cậu, chỉ là anh cậu có gia đình của mình, anh ta có trách nhiệm mới, nửa kia của anh ta tất nhiên sẽ trở thành người quan trọng nhất trong cuộc đời của anh ta."

Vệ Lam nghe vậy, không mấy vui vẻ mím môi.

Yến Thanh Trì thấy vậy, an ủi, "Nhưng cậu cũng không cần lo lắng, cũng đạo lý đó, nửa kia của cậu cũng sẽ xem cậu là người quan trọng nhất trong cuộc đời của người đó, lúc đó, cậu vẫn sẽ trở thành người quan trọng nhất trong sinh mệnh của một người nào đó, chỉ là từ anh cậu đổi thành nửa kia thôi."

Đạo lý này Vệ Lam hiểu chứ, thậm chí cậu còn từng nghĩ, chờ Vệ Huân kết hôn rồi thì cậu kết hôn, Vệ Huân kết hôn, cậu sẽ dọn khỏi nhà Vệ Huân. Nhưng Vệ Lam vẫn cảm thấy, ngày đó vẫn còn rất xa, nên cậu cũng mới nghĩ thôi, căn bản là không để trong lòng. Bây giờ đột nhiên, Vệ Huân bắt đầu đi xem mắt, nếu gặp được một cô gái thích hợp, có thể sẽ định ngày cưới trong vòng vài năm tới, vậy mình cũng nên dọn ra ngoài.

Vệ Lam hơi phiền lòng, không ngừng khuấy ly nước.

Yến Thanh Trì thấy cậu như vậy, khuyên: "Đây là dục v0ng chiếm hữu của cậu quấy phá thôi, quan hệ giữa cậu và anh cậu tốt, còn rất gần gũi, nên dục v0ng chiếm hữu anh ta của cậu hơi mạnh, chuyện này rất bình thường, đến khi cậu yêu đương là được rồi, đừng có buồn."

"Nhưng khi nào tôi mới yêu đương?"

"Vậy phải xem cậu."

"Xem tôi," Vệ Lam cảm thấy tuyệt vọng, "Kết quả của xem tôi chính là vĩnh viễn không cách nào yêu đương, tôi lớn vậy rồi mà chưa từng có suy nghĩ yêu đương với bất kì cô gái nào hết, còn xem tôi?!" Vệ Lam thấy Yến Thanh Trì không đáng tin cậy chút nào hết, không cho cậu một chút ý kiến có tính xây dựng nào.

Cậu nghĩ nghĩ, hỏi, "Cậu nói xem, hay là tôi cũng đi xem mắt được không?"

Yến Thanh Trì tự hỏi một chút, trả lời: "Cũng không phải không được, nếu cậu muốn thì làm thôi."

Vệ Lam nâng má, nghiêm túc suy xét chuyện xem mắt mới nghĩ ra này.

..........

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.