Xuyên Thành Vị Hôn Phu Chuyên Tìm Đường Chết Của Ảnh Đế

Chương 287



Vệ Lam ở nhà cũ với Vệ Minh cả một ngày, ăn uống với ông, rồi viết chữ một lát, nói chuyện tâm tình một hồi. Vệ Minh nói chút chuyện khi còn nhỏ của Vệ Lam, có vài chuyện Vệ Lam còn nhớ rõ, có vài chuyện cậu đã quên mất, cậu ngồi nghe rất nghiêm túc, sau đó nhìn Vệ Minh ngủ.

Đột nhiên Vệ Lam hơi khổ sở, khi cậu còn nhỏ, tóc của Vệ Minh vẫn còn đen, Vệ Lam nghe người khác kể về quá khứ của Vệ Minh, cảm thấy ông ngoại cậu là người lợi hại nhất trên đời. Nhưng bây giờ, tóc Vệ Minh đã bạc trắng, quyền lực của ông chuyển cho Vệ Hy và Vệ Huân, trừ những chuyện quan trọng, nếu không ông sẽ để thế hệ sau làm chủ. Lần đầu tiên Vệ Lam nhận ra, cậu lớn rồi, đã đến tuổi yêu đương, ông ngoại cậu, mẹ cậu, đều đã già rồi.

Lúc Vệ Huân tới đón cậu, nhạy bén nhận ra hình như tâm trạng cậu không tốt lắm, còn tưởng là Vệ Minh đã nói gì đó, hỏi, "Sao vậy?"

Vệ Lam quay đầu lại nhìn hắn, đột nhiên cậu rất lo lắng, ngày nào đó, có phải Vệ Huân cũng già đi không.

"Sao nhìn anh như vậy?" Vệ Huân hỏi.

"Ông ngoại già rồi," Vệ Lam nói, "Mẹ cũng không còn trẻ."

"Chuyện này bình thường, cũng giống như em lớn lên thôi."

"Ngày nào đó, anh cũng già sao?"

"Lúc ấy em cũng không trẻ." Vệ Huân nói.

Vệ Lam thở dài, nói với hắn, "Anh, sau này chúng ta thường về nhà cũ thăm ông ngoại đi, khi em còn nhỏ, ông ngoại vẫn luôn chăm em."

Vệ Huân cảm thấy có lẽ Vệ Minh cũng không muốn gặp mình lắm đâu, nhưng Vệ Lam đã nói vậy rồi, Vệ Huân cũng sẽ không từ chối, "Ừm, nghe lời em."

"Em định nói với Chương Trình, sau này em sẽ không ca hát đóng phim nữa, chia bớt lượng công việc với anh, ở bên ông ngoại nhiều hơn."

"Được." Vệ Huân không có dị nghị gì với quyết định này.

Hắn không có dị nghị, nhưng Chương Trình thì có, Chương Trình chỉ vào giao diện tin nhắn trên điện thoại mình cho Vệ Lam xem, "Tự cậu xem đi, cậu thấy cậu giải nghệ ngay lúc này thích hợp sao? Fan chị gái của cậu không đánh bom tôi và công ty được sao, chừa một đường sống đi cậu hai."

"Thì tôi nói tôi về nhà thừa kế gia nghiệp, chắc là các cô ấy thấy không tệ đâu."

"Vậy cậu cũng phải cho các cô ấy quá trình để tiếp thu chứ, sao nói giải nghệ là giải được, hơn nữa, lỡ sau này cậu muốn quay một bộ phim hát một bài, giờ mà cậu đăng Weibo nói giải nghệ, vậy sau này muốn quay về cũng không dễ đâu, còn không bằng không nói gì hết, mỗi năm giảm sản lượng từng chút một, từ từ biến khỏi tầm mắt của mọi người."

"Vậy không được, chắc chắn lúc đó sẽ có người nói tôi flop dập mặt, nói cái gì mắt thấy cậu ta đứng trên lầu cao, mắt thấy cậu ta mở tiệc đón khách, mắt thấy cậu ta sập nhà, tôi và flop có liên quan gì nhau không, tôi debut vẻ vang, nhân khí nhất kỵ tuyệt trần, giải nghệ cũng phải vẻ vang, ngay lúc nhân khí chính vượng nhất."

"Vậy cậu định làm sao?"

Vệ Lam nghĩ nghĩ, "Tôi ăn sinh nhật 26 tuổi xong, tôi ra mắt năm 19 tuổi, vậy quay phim ba năm nữa đi, mỗi năm không quay nhiều, một bộ là đủ rồi, mở thêm concert nữa, đến 29 tuổi, chính thức giải nghệ, mười năm, cũng coi như là đến nơi đến chốn."

"Cậu nghĩ kỹ rồi?" Chương Trình hỏi cậu.

"Nghĩ kỹ rồi, yên tâm đi, không phải tôi giải nghệ thì phải đói chết, tôi là con nhà giàu đứng đắn đó nha."

"Thôi được." Chương Trình nhìn cậu, "Vậy năm nay cậu định đóng phim lúc nào, cậu mới nói đó, một bộ phim, một concert."

Vệ Lam: "...... Hay là chờ thêm đi ha?"

Chương Trình đỡ trán, mang không nỗi nữa rồi!

Trước khi đi, Chương Trình hỏi cậu, "Rốt cuộc cậu đang yêu ai?"

"Hôm đó anh gọi cho anh tôi báo cáo chuyện này, anh tôi không nói với anh sao?" Vệ Lam hỏi.

"Không có, ông chủ chỉ nói nếu cậu muốn yêu thì cứ yêu đi."

"Ồ," Vệ Lam kéo dài giọng điệu, "Vậy anh đi hỏi anh ấy đi." Cậu nói, "Cứ nói tôi kêu anh hỏi."

"Cậu không thể nói với tôi được sao?"

"Tôi sợ anh không chịu nổi."

"Tôi được." Chương Trình cảm thấy năng lực chịu đựng của mình trước giờ đều không tệ.

"Tin tôi, không chắc anh chịu được đâu, nên anh cứ đi hỏi anh ấy đi, trước khi hỏi phải xây dựng tâm lý trước." Vệ Lam rất tri kỷ nhắc nhở.

Chương Trình bất đắc dĩ, đành phải gọi cho Vệ Huân ngay trước mặt cậu.

"Làm sao?" Vệ Huân hỏi hắn.

Chương Trình nhìn thoáng qua Vệ Lam, "Tiểu Lam nói, ngài biết cậu ấy đang yêu đương với ai."

"Đúng vậy."

"Cậu ấy kêu anh nói với tôi."

"Vì sao em ấy không tự nói với anh?"

"Cậu ấy sợ tôi không chịu nổi."

"Tôi nói thì anh chịu đựng nổi sao?"

"Chắc là được, tôi đã chuẩn bị tâm lý hết rồi."

"Vậy được." Vệ Huân nhẹ nhàng nói, "Em ấy đang yêu đương với tôi."

Chương Trình cảm thấy mình đang gặp ảo giác.

Vệ Lam nhìn biểu tình kinh ngạc của hắn thì biết Vệ Huân đã nói với hắn rồi, cậu thăm dò, "Thế nào, chịu đựng nổi không?"

Chương Trình nhìn cậu, trong mắt đều là không dám tin, ngập ngừng hỏi, "Thật, thật sao?"

Vệ Lam gật đầu, "Nếu không anh ấy dễ nói chuyện vậy sao, tôi muốn yêu thì để tôi yêu? Anh dẫn tôi nhiều năm rồi phải sớm biết, trừ anh ấy ra, liên quan đến người khác, anh ấy chỉ biết nói, "ai đây, Chương Trình, gửi tư liệu người này đến mail tôi", chậc chậc chậc, Chương Trình, anh không có thông minh như tôi nghĩ nha."

Chương Trình:......

Chương Trình im lặng cúp máy.

Buổi chiều lúc tan làm, Vệ Huân nhận được điện thoại của Lâm Tây Trạch, ở đầu dây bên kia, Lâm Tây Trạch dùng giọng điệu khó tin lên án, "Đây không phải là sự thật! Vệ Huân, nói với tôi, cậu còn chưa cầm thú đến nỗi như vậy đâu đúng không!"

"Nói tiếng người."

"Chương Trình nói cậu và Tiểu Lam đang yêu nhau, mẹ ơi, đó là Tiểu Lam đó, sao cậu ra tay được, cậu là cầm thú!"

"Thứ nhất, Tiểu Lam 25, tới tuổi yêu đương rồi. Thứ hai, liên quan gì cậu, cậu là cái gì của Tiểu Lam?"

"Tôi là anh trai thằng bé!"

Vệ Huân hừ lạnh, "Cậu lặp lại lần nữa cậu là cái gì của em ấy?"

"Cậu là cầm thú, Lam đáng thương của tôi, sống như con dâu nuôi từ bé vậy."

"Lam của ai? Lâm Tây Trạch có phải gần đây cậu thoải mái lắm không?"

Lâm Tây Trạch lập tức đổi phong cách, nghỉ động kinh, nghiêm túc hỏi, "Huân à, cậu nghiêm túc sao?"

"Không thì sao?"

"Tiểu Lam cũng đồng ý?"

"Em ấy không đồng ý tôi còn ép buộc được sao?"

Đúng là không được, "Ai, cũng đúng, nếu không với bộ dáng của cậu, thằng bé muốn yêu đương với người khác, vậy người kia thảm quá chừng."

"Vớ vẫn," Vệ Huân hoàn toàn không ủng hộ cách nói này, "Có thể được em ấy thích là may mắn tu được ba đời, cậu còn nói người ta thảm, Lâm Tây Trạch gần đây cậu thoải mái quá rồi đó."

"Cậu xem cái nét cuồng em trai ghê tởm của cậu kia, thảm không phải vì bị Tiểu Lam thích, mà là vì có thằng anh trai cuồng em trai như cậu nhìn chằm chằm."

Vệ Huân buồn cười, "Nó mơ ước bảo bối của tôi, trộm bảo bối của tôi, còn không cho tôi nhìn chằm chằm xem nó đối đãi với bảo bối tôi thế nào sao? Đứa nhỏ tôi vất vả che chở rất lâu mới lớn lớn, tôi không quản thì ai quản."

"Vậy là cậu tự giữ tự trộm, tự quản bản thân mình đi."

"Không phải không thể."

Lâm Tây Trạch thấy Vệ Huân không còn chút liêm sĩ nào, hắn lại tổn thương Vệ Huân thêm hai câu, trước khi Vệ Huân bùng nổ lại cúp máy, công bố tin tức làm người ta khiếp sợ này trong nhóm chat.

Vệ Huân nhìn một đống biểu tình khiếp sợ trong nhóm, không hiểu sao lại mắc cười nhưng cũng có chút hưởng thụ. Hắn nhìn tin nhắn không ngừng tag hắn trong nhóm, xem đủ rồi, mới không nhanh không chậm trả lời, "Đúng vậy, đang yêu nhau."

"Vậy sau này chúng tôi, chẳng lẽ phải kêu anh dâu Tiểu Lam???!!!" Tưởng Thịnh cảm thấy mình không làm được, "Tôi không kêu ra miệng được!!!"

Vệ Huân câm nín, "Không cần sửa miệng."

Hắn trả lời xong, tưởng tượng cảnh Tưởng Thịnh kêu "anh dâu" ngay trước mặt Vệ Lam, chắc là Vệ Lam sẽ hành hung đầu chó của Tưởng Thịnh, để hắn không dám nói lung tung nữa. Vệ Huân thấy như vậy cũng rất thú vị, hắn cất điện thoại, tâm trạng rất tốt đi đón Vệ Lam.

Mùa hè, Vệ Lam đã chọn được một kịch bản, vào đoàn. Cậu đang trong thời gian yêu đương cuồng nhiệt với Vệ Huân, không muốn xa nhau, liên tục nhấn mạnh với Vệ Huân, "Nhớ phải đến thăm em đó."

"Rồi." Vệ Huân tốt tính nói, "Có lần nào em đóng phim mà anh không đi thăm em đâu."

"Lần này không giống nhau, lần này anh phải đến sớm một chút, ở lâu hơn một chút."

"Được."

Vệ Lam ôm hôn hắn một hồi lâu, lại nhịn không được hôn hôn tiếp, "Đây là dự chi, ai bảo lâu ngày em không gặp được anh."

"Chúng ta có thể gọi video."

"Giống được sao?" Vệ Lam khinh thường nhìn hắn, "Giỏi thì sau này anh ôm di động sống cả đời đi."

Vệ Huân cười, rất nghe lời nói, "Không giỏi."

"Tạm, phải nhớ em đó, đi đây." Vệ Lam nói xong, vẫy vẫy tay, mở cửa, vào xe bảo mẫu.

Vệ Huân nhìn cậu đi, lần thứ một trăm cảm thấy may mắn vì người Vệ Lam thích là mình.Trước giờ hắn không biết Vệ Lam yêu đương sẽ thế này, chỉ nghĩ Vệ Lam thích là quan trọng nhất, nếu cậu thích người khác, hắn cũng có thể chịu đựng được. Nhưng bây giờ, Vệ Huân không cách nào tưởng tượng ra cảnh Vệ Lam thích người khác, còn làm như vậy với người khác trước mặt hắn...... Hắn không thể đảm bảo được mình sẽ làm ra chuyện gì nữa.

Vệ Lam lên máy bay, lấy máy tính bảng ra chuẩn bị xem phim, cậu mang tai nghe, mới xem xong đoạn giới thiệu, phát hiện chủ nhân vị trí bên cạnh mình đến rồi, Vệ Lam theo quán tính ngẩng đầu nhìn thoáng qua, lập tức ngơ ngẩn.

"Anh......"

Vệ Huân bình tĩnh ngồi xuống, nói, "Không phải em kêu anh tới sớm chút sao?"

Vệ Lam cảm thấy Vệ Huân ngọt đến phạm quy, vui vẻ đứng lên ôm lấy hắn. Vệ Huân ôm cậu một lát, vỗ vỗ lưng cậu, nhắc nhở, "Ngồi xuống."

Vệ Huân tới, Vệ Lam cũng không còn tâm trạng lại xem phim nữa, nhìn hắn nói chuyện với hắn.

Đoàn phim của Vệ Lam bao một cả một khách sạn ở địa phương, Vệ Huân không thói quen xem náo nhiệt, giống như mọi lần, chọn một cái khách sạn cách đó không xa. Vệ Lam cũng như trước giờ, lúc có Vệ Huân, đóng phim xong là ngồi xe bảo mẫu đi tìm hắn, ở bên cạnh hắn, chờ đến lúc cần đóng phim thì về.

Thỉnh thoảng Vệ Huân sẽ đến phim trường xem bộ dáng Vệ Lam đóng phim, khí tràng của hắn quá mạng, sắc mặt lạnh lùng, tùy tiện đứng đâu đó cũng tự mang hơi thở không dễ chọc, bởi vậy rất ít người đến gần hắn. Vệ Lam rất vừa lòng, lúc nghỉ ngơi kéo hắn đến phòng nghỉ của mình, dựa vào người hắn, im lặng nhắm mắt dưỡng thần.

Vệ Huân ôm cậu, cảm thấy làm minh tinh thật ra cũng rất mệt.

Trước đêm Vệ Huân đi, Vệ Lam ôm hắn, cọ cọ trong lòng hắn, Vệ Huân thấy cậu y chang mèo con, hỏi, "Sao thế?"

Vệ Lam hơi thẹn thùng, nhưng lại rất to gan hỏi trắng ra, "Anh, chúng ta quen nhau cũng mấy tháng rồi phải không?"

"Ừ."

"Vậy anh có muốn tiến thêm một bước không?"

"Tiến thêm một bước?" Vệ Huân nhìn cậu.

Trong mắt Vệ Lam có chút nóng lòng muốn thử, cậu nói, "Anh, anh muốn làm với em không?"

Vệ Huân sửng người, hắn nhìn Vệ Lam, không dám tin, cố tình đôi mắt Vệ Lam lại sáng lấp lánh.

Vệ Huân bất đắc dĩ cười, "Em còn nhỏ đâu, đừng có gấp."

"Em đã 25 rồi, Yến Thanh Trì cùng tuổi mà con đi mua nước tương được rồi."

"Vậy cũng không cần gấp." Vệ Huân nói.

"Anh không muốn sao?" Vệ Lam hôn hắn, hỏi, "Em không có sức hấp dẫn nào với anh ở mặt này sao?"

Vệ Huân cười hôn hôn mi mày cậu, nói, "Đương nhiên không phải, nhưng anh không nỡ, anh hy vọng đến khi tình cảm của chúng ta ổn định hơn mới nói đến việc này."

"Tình cảm của chúng ta đã ổn định mười mấy năm rồi." Vệ Lam phun tào, "Không phải anh chờ đến kết hôn mới làm chứ?"

Vệ Lam cảm thấy có thể lắm, "Vậy có phải em phải đợi rất lâu không? Đừng nha, em tò mò cảm giác lái xe là thế nào lắm đó."

..........

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.