Xuyên Thành Vị Hôn Phu Chuyên Tìm Đường Chết Của Ảnh Đế

Chương 36



Liêu Tư Bác bị câu này của hắn nghẹn một chút, nhưng không định cãi nhau với hắn, chỉ có thể nói: "Mượn cậu nói chuyện một chút."

Giang Mặc Thần nhìn sắc mặt nghiêm túc của hắn, nghĩ mình vắng vẻ cậu ấy lâu như vậy, cũng đến lúc nói rõ, nên đứng lên, mang hắn đi đến bãi đỗ xe cách đó không xa.

Giang Mặc Thần kéo cửa xe bảo mẫu của mình, ngồi xuống, "Nói đi, cậu tới làm gì?"

Liêu Tư Bác cũng ngồi xuống, đóng cửa, hỏi hắn, "Giang Mặc Thần, cậu muốn tuyệt giao với tôi thật phải không? Mấy hôm nay tôi gọi điện thoại cậu cũng không bắt máy, nhắn Wechat cậu cũng không trả lời, cậu thật là vì một người đàn ông, vứt bỏ tình hữu nghị từ nhỏ đến lớn của chúng ta sao?"

Giang Mặc Thần cười lạnh, "Cậu còn nhớ rõ hai chúng ta cùng nhau lớn lên a, tôi còn tưởng rằng cậu cảm thấy cậu và Nguyên Minh Húc mới từ nhỏ lớn lên đấy."

"Lời này của cậu là có ý gì?" Liêu Tư Bác hơi hoảng hốt.

"Có ý gì?" Giang Mặc Thần hỏi lại hắn, "Trước khi gặp Yến Thanh Trì, tôi có nói qua với cậu, đây là bạn đời của tôi, mọi người gặp mặt khách khí một chút. Kết quả thế nào, cậu trực tiếp làm khó dễ tại chỗ, cái gì khó nghe đều nói hết, Liêu Tư Bác, cậu năm nay 28, không phải 8 tuổi, cậu không biết những lời của cậu có hậu quả gì sao? Cũng may tính cách em ấy kiên cường, đổi người mềm yếu một chút, bị cậu nói như vậy, chắc đã trực tiếp rời khỏi, ở cũng ở không nổi."

"Nhưng, không phải tôi đã xin lỗi cậu ta rồi sao?"

"Cậu xin lỗi là bởi vì em ấy thắng cậu, cậu không còn cách nào. Nếu em ấy không thắng cậu, hoặc là em ấy không chơi bóng bàn với cậu, cậu sẽ xin lỗi em ấy sao?"

Liêu Tư Bác không nói gì.

Giang Mặc Thần hừ lạnh một tiếng, "Cho nên, cậu xin lỗi chẳng qua là vì cậu thua mà thôi. Không phải vì cậu hiểu ra lời nói của cậu sẽ tạo thành thương tổn với người khác, cậu là bạn tôi, không nên nói như vậy với bạn đời của tôi. Cậu chỉ vì thua, bất đắc dĩ thôi."

Liêu Tư Bác cắn chặt răng, ngẩng đầu nhìn hắn, "Đúng vậy, cậu nói đều đúng. Nhưng dựa vào cái gì mà tôi phải xin lỗi cậu ta, tôi không thích cậu ta, tôi chính là nhìn cậu ta không vừa mắt không được sao? Trước kia tôi không thích ai, nhìn ai không thuận mắt, cậu cũng không vì thế mà trở mặt với tôi a, sao đến cậu ta lại có đặc thù như vậy."

"Đó có thể giống nhau sao! Em ấy lãnh chứng với tôi, những người khác lãnh chứng với tôi sao!"

"Vấn đề xuất hiện ở đây, cậu ta giống với những người khác, bản thân không phải người trong vòng chúng ta, đều là người xa lạ với chúng ta, chẳng qua cậu ta lãnh chứng với cậu, nhưng các cậu cũng chỉ là lãnh chứng, cậu lại không thích cậu ta, cần gì giữ gìn cậu ta như vậy."

"Liêu Tư Bác cậu là đồ ngốc sao?" Giang Mặc Thần không hiểu được mạch não của hắn, khó được mắng câu thô tục, "Giấy đăng kí kết hôn là tuỳ tiện lãnh sao? Nếu hai chúng tôi đã lãnh chứng, chính là vợ chồng, bản thân cậu không biết vợ chồng có nghĩa là gì sao? Người khác làm trò trước mặt ba cậu mắng mẹ cậu, ba cậu có thể để hắn tay chân đầy đủ rời khỏi sao? Đừng nói với tôi ba mẹ cậu là thanh mai trúc mã, hai chúng tôi không có tình cảm, đều giống nhau thôi, đều là lãnh chứng ở Cục Dân Chính, đều là vinh cùng vinh, nhục cùng nhục, cậu hiểu không?"

Liêu Tư Bác sửng sốt, không nói gì.

"Ngày đó cậu nói nhiều như vậy, đơn giản là cảm thấy em ấy không phải Nguyên Minh Húc, cảm thấy tôi không nên cưới em ấy, cảm thấy tôi từng thích Nguyên Minh Húc, nên phải cưới Nguyên Minh Húc phải không?"

"Chẳng lẽ không phải sao?"

"Đương nhiên không phải." Giang Mặc Thần lạnh lùng nói, "Không có tình cảm là cần thiết, tôi từng thích cậu ta, từng ám chỉ cậu ta, thậm chí từng công khai nói với cậu ta, nhưng cậu ta không đồng ý, cậu ta thích Chu Dĩ Hành, thậm chí vì Chu Dĩ Hành từ bỏ nhân vật tôi giới thiệu, trực tiếp ra nước ngoài. Tôi vì cái gì mà phải đứng tại chỗ, chờ cậu ta trở về chứ?"

Hắn nhìn Liêu Tư Bác, "Tại sao tôi muốn kết hôn? Bởi vì tôi không muốn đem tâm tư không nên có đặt trên người không nên đặt. Kết hôn, có gia đình, có trách nhiệm, có nghĩa vụ, là có thể thu hồi ánh mắt vẫn luôn nhìn cậu ta, đặt trên người người khác. Cho nên, cậu mắng Yến Thanh Trì làm cái gì? Cậu mắng em ấy có ích lợi gì đâu? Từ đầu đến cuối, đều là tôi tự chủ trương, em ấy chỉ đúng lúc xuất hiện, cho dù không phải em ấy, cũng sẽ có những người khác. Nếu cậu muốn mắng em ấy, cũng nên mắng tôi không phải sao?"

"Huống hồ." Giang Mặc Thần tiếp tục nói, "Cậu dựa vào cái gì mà mắng chửi người ta? Hôn nhân của tôi, ba mẹ tôi đều đồng ý, cậu vì cái gì không đồng ý? Chỉ bởi vì tôi kết hôn với Yến Thanh Trì, tôi từ bỏ Nguyên Minh Húc sao? Liêu Tư Bác, tôi mới là bạn thân từ nhỏ đến lớn của cậu, cho dù cậu cảm thấy Nguyên Minh Húc cũng là bạn cậu, nhưng nói thân, hẳn là cậu nên thiên vị tôi mới phải."

Liêu Tư Bác há miệng thở dốc, nỗ lực biện giải thay mình, "Cậu và Nguyên Minh Húc đều là bạn tôi, tôi biết cậu thích em ấy, em ấy cũng đáng để cậu thích, tôi hy vọng hai người có thể ở bên nhau, như vậy, em ấy cũng sẽ vui vẻ một chút."

"Cho nên tôi có vui vẻ hay không cũng không quan trọng, phải không?"

"Đương nhiên không phải."

"Chính cậu đã nói, chính là như vậy."

"Tôi chỉ là không rõ, nếu cậu thích em ấy, sao đột nhiên kết hôn với người khác, còn là một người mà chúng tôi không ai biết, tôi cảm thấy có hơi qua loa, tôi sợ cậu sau này hối hận, lúc ấy, đối với cậu hay Minh Húc đều không tốt."

"Tôi sẽ không hối hận." Giang Mặc Thần khẳng định nói, "Nếu tôi đã quyết định kết hôn với em ấy, là đã suy xét qua hết thảy hậu quả, tôi sẽ không hối hận."

"Lỡ như thì sao?"

"Vậy chờ đến ngày đó lại nói, trước khi mọi chuyện xảy ra, hết thảy lỡ như đều là uổng công."

"Lúc ấy đã chậm."

"Vậy cũng không cần cậu sốt ruột, tôi tự mình quyết định, tự mình gánh vác, nếu hai chúng tôi có thể luôn ở bên nhau, đó là tốt nhất, nếu thật xảy ra chuyện, vậy đến lúc đó lại nói, không có đạo lý suy nghĩ vớ vẩn như bây giờ."

"Nhưng lúc ấy, cậu có thể không cách nào ở bên Nguyên Minh Húc."

"Thì sao? Cho dù là bây giờ, tôi cũng không có khả năng ở bên cậu ta."

Liêu Tư Bác ngơ ngẩn, "Cậu nói nghiêm túc."

"Từ khoảnh khắc tôi và Yến Thanh Trì lãnh chứng, tôi đã không còn khả năng ở bên Nguyên Minh Húc, từ nhỏ tôi đã được dạy không được phép ngoại tình, gia tộc cũng không cho phép tôi vi phạm đạo đức. Nếu có một ngày hôn nhân của hai chúng tôi xuất hiện vấn đề, vấn đề đó nhất định không phải do tôi, cậu hiểu rõ chưa."

Liêu Tư Bác không nói nữa, hắn nhìn Giang Mặc Thần, thật lâu sau, mới khô khốc mà nói ra mục đích chuyến đi này, "Minh Húc đã về, máy bay chiều mai, em ấy biết cậu đóng phim ở đây, cố ý lựa chọn nơi này làm điểm đến, em ấy hy vọng cậu có thể đi đón em ấy."

Giang Mặc Thần không nghĩ tới, "Không phải hai tháng nữa cậu ta mới về sao?"

"Tôi không biết, nhưng tôi đoán có liên quan đến việc cậu kết hôn."

Liêu Tư Bác nhìn Giang Mặc Thần, "Ngày mai cậu có thời gian không?"

"Không có." Giang Mặc Thần bình tĩnh nói.

"Vậy cậu có nhể nhích ra một chút thời gian không?"

"Không thể."

"Cậu biết rõ............"

"Tôi không biết." Giang Mặc Thần ngắt lời hắn, "Tôi không biết tại sao cậu ta đột nhiên trở về, cũng không muốn đặc biệt xin nghỉ đi đón cậu ta, Liêu Tư Bác, sau này chuyện của cậu ta, cậu đừng đặc biệt tới nói cho tôi, không có quan hệ với tôi."

"Sao cậu lạnh lùng như thế!"

Giang Mặc Thần cười khẽ, "Ngày đầu tiên cậu quen tôi sao? Từ trước đến nay tôi không phải lạnh lùng như thế sao."

Liêu Tư Bác nhìn hắn, không nói nữa, đúng vậy, không phải Giang Mặc Thần vẫn luôn như vậy sao, ôn nhu lại lạnh nhạt. Trừ những chuyện có liên quan tới mình, những chuyện khác, đều là thờ ơ lạnh nhạt, không mang chút cảm xúc. Chẳng qua, Liêu Tư Bác không nghĩ tới, có một ngày, Nguyên Minh Húc cũng sẽ trở thành người mà Giang Mặc Thần thờ ơ lạnh nhạt.

Liêu Tư Bác ngốc, lại hơi khó chịu. Hắn luôn biết Giang Mặc Thần thích Nguyên Minh Húc, hắn cũng biết mình cũng mơ hồ mà hơi thích Nguyên Minh Húc, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ tới chen chân vào bọn họ, đối với hắn mà nói, Giang Mặc Thần là bạn của hắn, cùng hắn lớn lên, hắn vĩnh viễn cũng không làm chuyện có lỗi với Giang Mặc Thần, cho nên nguyện ý thúc đẩy Giang Mặc Thần và Nguyên Minh Húc, hắn cảm thấy hai người bọn họ ở bên nhau đã rất tốt. Nhưng mà bây giờ, Nguyên Minh Húc bên kia vẫn luôn thích Chu Dĩ Hành thì không nói, ngay cả Giang Mặc Thần cũng có ràng buộc mới, đột nhiên Liêu Tư Bác cảm thấy, mình nỗ lực muốn cho bọn họ ở bên nhau, đáng thương lại đáng buồn như vậy.

Giang Mặc Thần thấy hắn không nói gì, nhất thời cũng không biết nên nói gì, hắn yên lặng một lát, nghiêm túc mở miệng, "Chúng ta quen biết cũng hơn hai mươi năm đi, lớp 1 đã quen nhau, tuy rằng tính cách khác biệt, nhưng cũng bao dung nhau. Tôi xem cậu là bạn bè, nên tôi mới tức giận như vậy, tôi không hy vọng, cũng không muốn nhìn thấy loại chuyện này xảy ra một lần nữa, tôi không cầu cậu thích em ấy, nhưng cho dù không thích, cũng đừng ở trước mặt người khác mà biểu hiện ra ngoài, quá đả thương người, cậu hiểu rõ không?"

Liêu Tư Bác gật đầu.

"Một hồi nữa cậu ngoan ngoãn xin lỗi em ấy, việc này coi như qua, lần sau gặp mặt, nếu cậu có thể trò chuyện đàng hoàng với em ấy, thì cậu hả đến, không thể nói, thì cậu nói trước với tôi một tiếng, chúng tôi không đi, khỏi mắc công mọi người gặp mặt lại khó xử."

"Cậu đừng như vậy, nếu tôi đồng ý với cậu rồi, thì sẽ không làm khó cậu ta nữa, ngày đó là tôi uống rượu, trong lòng lại tức giận, cũng không rõ, không rõ đang tốt đẹp sao đột nhiên lại như vậy, cho nên mới nói không lựa lời."

"Vậy đúng là cậu quá không lựa lời."

Liêu Tư Bác cười, "Cậu ta cũng không nhường một tấc a, còn tưởng rằng là quả hồng mềm, kết quả cũng là một nhân vật tàn nhẫn, lời nói ùn ùn, nói năng có khí phách, nói có sách mách chứng, lúc ấy tôi còn bị hù đấy."

Giang Mặc Thần nghe vậy, thế mà có hơi đồng cảm, "Đúng vậy, đối với em ấy mà nói, chắc là đạo lý khắp thiên hạ đều cùng họ, ngày thường nói chuyện đều phải dỗi đến cậu không còn lời nào để nói, huống chi là còn là lúc em ấy có lý."

"Hình như cậu còn rất thưởng thức." Liêu Tư Bác nghe ngữ khí mang ý cười của hắn, hơi không thể tin được.

"Có sao?" Giang Mặc Thần lé mắt nhìn hắn, "Rõ ràng tôi rất phiền chán."

Ngữ khí và biểu tình của cậu một chút cũng không giống phiền chán chút nào, Liêu Tư Bác âm thầm phun tào nói.

"Đi thôi, cậu khó được tới một chuyến, mời cậu ăn một bữa." Giang Mặc Thần nói xong thì chuẩn bị xuống xe.

Liêu Tư Bác hỏi hắn, "Kêu cậu ta sao?"

"Đương nhiên, không thì sao cậu xin lỗi được."

Liêu Tư Bác gãi gãi đầu, không biết nên nói thế nào.

"Cậu không cần hoảng, đừng nhìn em ấy nhanh mồm dẻo miệng, thật ra tính cách khá tốt, chuyện ngày đó, em ấy cũng không để trong lòng, càng không tính toán so đo với cậu, chỉ cần cậu không làm dáng, tôi bảo đảm em ấy sẽ không đánh mặt cậu."

Liêu Tư Bác câm nín, "Tôi nên cảm ơn cậu ta a."

"Đúng là cậu nên cảm ơn em ấy." Giang Mặc Thần trả lời.

Liêu Tư Bác: "........." Cậu còn nói cậu không thưởng thức cậu ta.

———————

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.