Kỳ Kỳ ăn sủi cảo xong, Yến Thanh Trì dẫn bé vào buồng vệ sinh tắm rửa, vừa tắm vừa hỏi bé, "Lần này tới Kỳ Kỳ, khi nào trở về vậy?"
"Chiều hôm kia sẽ về."
Quá vất vả, Yến Thanh Trì nghĩ, "Vậy sau khi Kỳ Kỳ về nhớ phải nhớ ba ba."
"Dạ." Kỳ Kỳ gật đầu.
"Đến lễ Giáng Sinh, ba ba chờ xem Kỳ Kỳ biểu diễn."
"Ba ba nhất định phải nhớ xem nha."
"Ừm, yên tâm, tuy rằng ba ba không có cách nào đến hiện trường, nhưng vẫn sẽ nhìn thấy con."
Kỳ Kỳ nghĩ nghĩ, hỏi y, "Giống hôm qua gọi điện thoại vậy sao?"
"Đúng vậy," Yến Thanh Trì bôi sữa tắm cho bé, "Kỳ Kỳ thật thông minh."
Kỳ Kỳ cười hắc hắc, cúi đầu thổi thổi bong bóng trên tay.
Dù sao Kỳ Kỳ cũng còn nhỏ, lăn lộn một phen nên vừa dính vào giường đã ngủ rồi. Giang Mặc Thần nhìn bé ngủ, lúc này mới nhìn Yến Thanh Trì, "Sáng mai em có suất diễn sao?"
"Có một cảnh, khoảng 10 giờ, buổi chiều thì không. Sáng mai em về đóng phim trước, anh mang Kỳ Kỳ đi chơi một lát, chờ quay xong em lại đến tìm hai người."
"Ừ."
"Anh không rên một tiếng đã chạy tới, học em à?" Yến Thanh Trì nhìn hắn.
Giang Mặc Thần cười cười, "Cho nên, em kinh hỉ không?"
"Nhìn thấy Kỳ Kỳ thì rất kinh hỉ."
"Nhìn thấy anh thì không kinh hỉ?"
"Anh thì có cái gì để kinh hỉ, gặp trên mạng mỗi ngày a."
Giang Mặc Thần câm nín, "Là phương thức anh gặp em hôm nay không đúng sao? Sao mới mấy ngày không gặp, cục cưng kẹo mềm đang êm đẹp lại biến thành kẹo nổ."
Yến Thanh Trì bị hình dung của hắn chọc cười, "Kẹo nổ? Ha ha ha, cái so sánh này rất đáng yêu."
"Đáng yêu có ích lợi gì, không ngọt chút nào."
Yến Thanh Trì không có biện pháp nào với hắn, "Bây giờ anh càng giống trẻ con hơn Kỳ Kỳ."
"Em quá cất nhắc anh, vậy mà so sánh anh với tiểu bảo bối của em, được sủng ái mà lo sợ a."
Yến Thanh Trì nghe vậy, nhịn không được lại cười, sau đó y "khụ" một tiếng, đứng đắn nói: "Đương nhiên anh có thể so sánh với tiểu bảo bối của em a, bởi vì anh chính là đại bảo bối của em."
Giang Mặc Thần "Ồ?" Một tiếng.
"Hay là, em cũng ký nhận anh một chút?"
"Làm sao ký nhận, phương thức ký nhận giống Kỳ Kỳ sao?"
"Kỳ Kỳ là món nhỏ a, cho nên ấn dấu một cái là được, món hàng lớn như anh vậy, chắc là không đơn giản như vậy."
Biểu tình của Giang Mặc Thần như anh nhìn xem em chơi cái trò gì.
Yến Thanh Trì duỗi tay ôm hắn, trực tiếp hôn lên, Giang Mặc Thần khẽ cười một tiếng, ôm lấy y, chậm rãi hôn.
Chờ đến hôn xong, Yến Thanh Trì hỏi hắn, "Vậy coi như ký nhận thành công chưa?"
Giang Mặc Thần mỉm cười nhìn y, "Ừ" một tiếng.
Sắc trời không còn sớm, hai người đơn giản tắm rửa một chút, rồi nằm xuống giường, Kỳ Kỳ ngủ ở giữa bọn họ, Yến Thanh Trì giúp Kỳ Kỳ kéo chăn, hỏi Giang Mặc Thần, "Cho nên anh chỉ tham dự đêm thời thượng, mà không tham gia đêm lễ long trọng phải không?"
"Đúng vậy."
Yến Thanh Trì gật gật đầu, "Năm nay Vệ Lam còn muốn đi lễ trao giải Kim Lạc Đà, anh có đi không?"
"Năm nay anh không có phim truyền hình nào chiếu, cho nên không đi, Vệ Lam à," Giang Mặc Thần nghĩ nghĩ, "Trước đó cậu ta diễn một nam phụ được hưởng ứng rất tốt, lúc ấy nhiệt độ cũng rất lớn, thật ra có hy vọng lấy thưởng hơn nam chính."
"Nhưng lấy thưởng giải nam phụ luôn là không bằng lấy thưởng nam chính a?"
"Cũng không thể nói như vậy." Giang Mặc Thần nhìn y, "Lấy thưởng chính là khẳng định thực lực của em, Vệ Lam bao nhiêu tuổi a, còn trẻ, còn tương lai rất xa. Huống chi, cậu ta đóng phim cũng chỉ vì vui vẻ, Vệ gia lại không trông cậy vào cậu ta kiếm tiền nhờ cái này. Có thể lấy thưởng, mặc kệ là nam phụ hay là nam chính, đều là sự khẳng định trên con đường này của cậu ta, lấy thái độ không sao cả này của Vệ Lam, chắc là có được giải không cũng không sao, được thì vui, không được thì thôi."
"Vậy tâm thái của cậu ấy thật là quá tốt rồi."
"Tâm thái của cậu ta đúng là rất tốt, học không được, cho nên mặc kệ khi nào em đều thấy cậu ta giống như không có ưu sầu, bộ dáng sống rất tiêu sái." Giang Mặc Thần nhìn nhìn Kỳ Kỳ nằm cạnh mình, "Hy vọng sau này Kỳ Kỳ cũng có thể giống như cậu ta, sống vui vui vẻ vẻ, không có gì phiền não."
"Bỏ đi." Yến Thanh Trì nói, "Con trai em tốt nhất là giống em đi, tuy rằng đôi khi có một ít phiền não nhỏ, nhưng giải quyết xong là được rồi."
"Em có phiền não gì?" Giang Mặc Thần hỏi y, "Nói ra, anh giúp em giải quyết."
"Thật sự?"
"Thật sự."
"Vậy anh nói xem, đối tượng kết hôn của em quá thích ghen tị làm sao bây giờ?"
Giang Mặc Thần: "...... Em đúng là......"
"Hỏi anh đấy."
Giang Mặc Thần không còn cách nào, "Mấy ngày hôm trước em nói anh, hôm nay trả hết lại cho em —— tự mình đa tình."
"À?" Yến Thanh Trì gật gật đầu, "Vậy là tốt rồi, dù sao hôn nhân không có tình cảm như chúng ta vậy, nếu anh thường xuyên ghen, em cũng sẽ rất buồn rầu."
Giang Mặc Thần đỡ trán, "Mau câm miệng đi, toàn thế giới chỉ có em có miệng, chỉ có em có thể nói, sao em lại lợi hại như vậy."
Yến Thanh Trì nghiêng đầu nhìn hắn một cái, "Đa tạ khích lệ."
Anh đang khen em sao! Giang Mặc Thần: "...... Không cần khách khí."
Buổi sáng ngày hôm sau, Yến Thanh Trì để Hà Phi tới đón mình, về đoàn phim quay phim trước.
Quay xong, y tẩy trang đổi quần áo rồi lập tức ra ngoài, Vệ Lam nhìn y sốt ruột bận rộn, ngăn cản y hỏi, "Sao cậu lại ra ngoài?"
"Buổi chiều tôi không có suất diễn, nên ra ngoài một chút."
"Đi ra ngoài làm gì?"
"Giang Mặc Thần tới, tôi đi gặp anh ấy."
Vệ Lam nghe vậy, hơi khó hiểu, "Cậu kêu anh ta trực tiếp đến đoàn phim là được rồi, anh ta lại không phải không ra ngoài để người khác nhìn được, vừa vặn, tới có thể làm đóng một nhân vật khách mời cho chúng ta, hỗ trợ tuyên truyền một chút."
"Cậu đúng là đánh bàn tính đánh tới 666, trình độ khôn khéo có thể so với Giang Mặc Thần a."
"Coi như là cậu đang khen tôi, thế nào, kêu anh ta lại đây đi."
"Không được." Yến Thanh Trì từ chối.
"Vì sao?" Vệ Lam khó hiểu.
Yến Thanh Trì thấy bốn bề vắng lặng, để sát vào cậu, nhỏ giọng nói bên tai cậu, "Bởi vì anh ấy mang Kỳ Kỳ đến."
"Kỳ Kỳ là?"
"Con trai hai chúng tôi."
Đôi mắt Vệ Lam trừng to, không dám tin tưởng nhìn y từ trên xuống dưới, cuối cùng chậm rãi dừng ánh mắt trên bụng y.
Yến Thanh Trì quả thật câm nín, "Cậu nghĩ cái gì vậy? Kỳ Kỳ là Giang Mặc Thần nhận nuôi."
"Làm tôi sợ muốn chết." Vệ Lam vỗ vỗ ngực, "Tôi còn tưởng cậu sinh một đứa cho Giang Mặc Thần."
Yến Thanh Trì tâm mệt, "Tôi chưa từng đi WC với cậu sao? Tôi có thể sinh hay không cậu không biết sao?!"
"Cho nên mới làm tôi sợ muốn chết nha, tưởng cậu khai phá kỹ năng mới gì đó."
"Cậu nghĩ nhiều." Yến Thanh Trì bất đắc dĩ.
"Vậy cậu để Giang Mặc Thần mang Kỳ Kỳ lại đây đi, vừa lúc, tôi còn chưa gặp con trai cậu, trông thế nào?"
Yến Thanh Trì lấy di động ra cho cậu nhìn ảnh chụp, Vệ Lam nhìn, "Còn rất đáng yêu."
"Còn rất tri kỷ nữa." Yến ba ba khoe khoang nói.
"Vậy để nó lại đây chơi đi, nhưng phim này không cần nhân vật trẻ con, bằng không để nó làm khách mời một hồi cũng không tồi."
"Cậu nghĩ cái gì không," Yến Thanh Trì nhìn cậu một cái, "Tin tức linh thông như cậu cũng không biết Giang Mặc Thần nhận nuôi một đứa nhỏ, có thể thấy trình độ bảo vệ của anh ấy với đứa nhỏ này, cậu còn trông cậy anh ấy đưa đứa nhỏ đến đoàn phim cho các cậu xem, cho người trước màn ảnh xem? Suy nghĩ của cậu đúng là quá kỳ lạ."
Vệ Lam cũng phản ứng lại, "Vậy à, vậy trước kia Kỳ Kỳ có từng đi tham ban các cậu không?"
"Không, có một lần duy nhất là chị Giang Mặc Thần dẫn nó tới, mọi người đều cho rằng Kỳ Kỳ là con của chị anh ấy."
Vệ Lam gật đầu, "Vậy được rồi, cậu đi đi, chơi vui a."
Yến Thanh Trì vỗ vỗ vai cậu, "Nhớ phải giữ bí mật a."
"Yên tâm, tôi không nói với ai hết."
Yến Thanh Trì: "Bao gồm anh cậu?"
"Anh tôi mới không rảnh hỏi tôi mấy cái chuyện không liên quan vậy, anh tôi chỉ quan tâm chuyện có liên quan với tôi."
"Đã biết, đừng khoe. Tôi đi đây, bye bye."
"Bye bye."
Tạm biệt Vệ Lam, Yến Thanh Trì ngồi xe bảo mẫu đi khách sạn Giang thị. Đã là giữa trưa, Kỳ Kỳ và Giang Mặc Thần đều đã ăn cơm, hai người đang ngồi trên sô pha xem phim hoạt hình.
Lúc Yến Thanh Trì đến, Kỳ Kỳ đang kể sinh động như thật cho Giang Mặc Thần nghe vì sao thỏ con nhất định phải làm bạn với rùa đen nhỏ, Giang Mặc Thần phối hợp "ồ ồ" gật đầu, một bộ dáng thì ra là như vậy.
Nhìn thấy Yến Thanh Trì, Kỳ Kỳ lập tức ngồi dậy, chạy đến trước mặt y, kéo y ngồi xuống sô pha.
Kỳ Kỳ còn chưa nói, Giang Mặc Thần đã mở miệng trước, "Anh đã liên hệ người, bao hết thành phố trò chơi điện tử, mang Kỳ Kỳ đến đó chơi đi."
"Ừ."
Vì Kỳ Kỳ muốn xem phim hoạt hình, chờ xem xong tập này, ba người mới ra cửa.
Thành phố trò chơi điện tử cũng không lớn lắm, nhưng cũng may mấy trò chơi đứng đầu đều có. Kỳ Kỳ còn nhỏ tuổi, cũng không hứng thú với mấy cái đó, đi vào đã đứng trước máy gắp thú bông bắt đầu bắt thú. Yến Thanh Trì và Giang Mặc Thần tất nhiên là đứng chơi với bé, chờ Kỳ Kỳ tự mình bắt một hai con xong, bé mới đi qua trò khác.
Ba người vui vẻ ở trong thành phố trò chơi điện tử một buổi chiều, ăn một cái lẩu, mới về lại khách sạn.
Kỳ Kỳ chơi một buổi trưa, đã hơi mệt mỏi, về tới khách sạn đã trực tiếp ngủ hạ.
Yến Thanh Trì cân nhắc muốn nói chuyện của Lý Tân Nhiên cho Giang Mặc Thần nghe một chút, tuy rằng có thể Giang Mặc Thần không quá muốn nghe đến tên này, nhưng dù sao trước đó đã hứa phải thẳng thắn thành khẩn đối đãi nhau. Nếu bây giờ y không nói, đến lúc đó bị Nguyên Minh Húc dặm mắm thêm muối nói ra, hơn nữa còn bổ thêm một câu, "Biết vì sao cậu ta không nói cho anh không? Bởi vì đó chính là Lý Tân Nhiên a, tình nhân cũ của cậu ta a." Vậy đến lúc đó, hình ảnh sẽ rất mỹ diệu.
"Mặc Thần, em nói chuyện này với anh." Y nói.
Giang Mặc Thần nghe vậy, hơi tò mò, "Chính thức như vậy, chuyện gì?"
"Mấy hôm trước em nhận được một cuộc điện thoại, là Lý Tân Nhiên điện cho em, anh biết Lý Tân Nhiên, đúng không?"
Giang Mặc Thần hừ lạnh một tiếng, "Biết, sao có thể không biết, bạn trai cũ của em đúng không?"
Yến Thanh Trì thầm nghĩ, quả nhiên, ngữ khí nói chuyện đã không đúng rồi.
Y vội vàng trấn an Giang Mặc Thần, "Con người mà, sống cả đời, dù sao cũng phải gặp mấy người cặn bã, đúng không."
"Cho nên? Bạn trai cũ cặn bã của em điện thoại cho em làm gì? Muốn ôn lại chuyện cũ với em, nối tiếp tiền duyên?"
"Đây là tượng trưng."
"Nói cách khác hắn ta nói như vậy thật."
"Đều nói đây là tượng trưng, mục đích chân chính của hắn ta là muốn tiền."
"Đòi tiền?"
"Đúng vậy, hắn ta lấy ảnh chụp lúc em và hắn ta quen nhau uy hiế* em, nói muốn cho hấp thụ ánh sáng, không muốn bị hấp thụ ánh sáng thì đưa tiền cho hắn ta."
Thần sắc Giang Mặc Thần nghiêm túc lên, "Cho nên em làm thế nào? Em không dễ bị uy hiế* vậy đâu."
"Anh cảm thấy thế nào?" Yến Thanh Trì hỏi lại hắn.
Giang Mặc Thần nghĩ nghĩ Tống Lập, Nguyễn Văn Hiên trước đó, "Anh cảm thấy em đã giải quyết hắn ta."
"Đúng vậy." Yến Thanh Trì cười cười, "Lúc bọn em bên nhau, không có làm ra hành vi quá thân mật gì, hơn nữa lúc ấy em chưa nổi tiếng, tất nhiên là mỗi ngày đều vội vội vàng vàng tranh thủ bên này một chút tranh thủ bên kia một chút, hy vọng người khác để mắt đến mình, cho nên thời gian ở cạnh hắn ta cũng không nhiều lắm. Hơn nữa, hắn ta cũng không thích em, cũng chưa từng chụp ảnh gì với em, cho nên lúc hắn ta nói trên tay hắn có hình thân mật của em và hắn, em đoán chính là ảnh chụp chung của người yêu bình thường."
"Em còn muốn có hình gì với hắn ta, giường chiếu a?" Giang Mặc Thần cố ý nói.
Yến Thanh Trì quả thật bị tính ghen ngay lúc này của hắn làm cho không biết giận thế nào, "Đã nói với anh chưa từng làm hành động thân mật gì, còn giường chiếu, nếu ngày nào đó em có ảnh giường chiếu bị cho hấp thụ ánh sáng, nhất định là anh làm."
"Anh làm sao bỏ được a, hơn nữa em cũng không để anh có cơ hội chụp ảnh giường chiếu của em a."
Yến Thanh Trì ha hả, "Hết hy vọng đi, không có, cuộc đời này cũng sẽ không có."
"Được rồi, trở lại chuyện chính, sau đó thế nào?"
"Sau đó em nhìn hình hắn ta gửi qua, quả nhiên là như em đoán. Cho nên," Yến Thanh Trì cười cười, "Lễ thượng vãng lai, em cũng gửi cho hắn mấy tấm ảnh, chẳng qua hình em gửi tương đối kinh bạo, cho nên hắn ta sợ hết hồn."
"Em gửi hình gì?"
"Anh đã biết Lý Tân Nhiên, có thể không biết vì sao bọn em chia tay sao?"
Giang Mặc Thần nghĩ nghĩ, bừng tỉnh đại ngộ, "Lúc ấy em bắt gian còn chụp ảnh!"
Hắn nhìn Yến Thanh Trì, cảm thấy chính là như vậy, vô cùng phù hợp với nhân thiết của Yến Thanh Trì.
"Anh xem thường em phải không?" Yến Thanh Trì nhìn hắn, "Hình ảnh kinh bạo như vậy, sao em chỉ chụp ảnh được, em quay một đoạn video." Y nói xong, còn khẽ cười cười.
Giang Mặc Thần:......
Giang Mặc Thần cảm thấy mình đúng là có dũng khí, dám cùng người tâm tư kín đáo, lý trí quả cảm như vậy kết hôn! Hiện trường xuất quỹ, bắt gian tại giường, y không khiếp sợ khổ sở thất vọng thống khổ còn chưa tính, còn có thể móc di động ra quay một đoạn video! Rất lợi hại, là đặc biệt lợi hại! Là lợi hại, hại chết được!
"Cho nên chuyện này xem như đã giải quyết, phải không?"
"Chắc là vậy." Yến Thanh Trì cảm thấy.
"Nhưng sao tới bây giờ Lý Tân Nhiên mới liên hệ em, nếu thấy em hồng nên muốn uy hiế* em đòi tiền, hắn ta cũng nên đòi lúc "Tới Chiến Đi! Bằng Hữu!" chiếu a."
"Bởi vì hắn ta không biết số điện thoại của em, sau khi bọn em chia tay, em đổi số điện thoại, thuận tiện đổi luôn số WeChat."
"Vậy sao bây giờ hắn ta biết?"
"Đây là trọng điểm hôm nay em muốn nói với anh."
Giang Mặc Thần có loại dự cảm không tốt lắm, sau đó, hắn nghe được Yến Thanh Trì nói, "Em hoài nghi là Nguyên Minh Húc cho hắn ta."
"Nguyên Minh Húc?"
"Đúng vậy." Yến Thanh Trì gật đầu, "Không phải Chu Dĩ Hành đã trở lại sao? Chu Dĩ Hành là thiếu gia Chu gia, tất nhiên có năng lực tra được tư liệu hoàn chỉnh của em, biết em và Lý Tân Nhiên từng quen nhau, em hoài nghi Nguyên Minh Húc thông qua Chu Dĩ Hành biết đến sự tồn tại của Lý Tân Nhiên. Cho nên kêu hắn ta liên hệ em, anh ta cho Lý Tân Nhiên số di động của em, hỏi Lý Tân Nhiên còn thích em không? Khuyên hắn ta thích thì liên hệ đi. Lý Tân Nhiên liên hệ với em, muốn hòa hợp lại, thật ra cũng không có chỗ tốt gì với người khác, trừ việc có thể làm anh khó chịu, cũng chỉ có Nguyên Minh Húc có lợi, không phải sao?"
Giang Mặc Thần nghe vậy, gật gật đầu, "Em suy đoán cũng hợp tình hợp lý. Anh cho người đi tra một chút, để xem có phải trước đó có người từng điều tra em, em yên tâm, anh sẽ không để em có chuyện."
"Ừ. Em nói với anh chuyện này, là vì trước đó em đã hứa với anh, em sẽ không để anh nghe được chuyện của em từ miệng của người khác, cho nên em nói hết với anh rồi. Anh còn gì muốn hỏi không?"
Giang Mặc Thần nhìn y, thật lâu sau, mới hỏi: "Năm đó em thích cái gì ở Lý Tân Nhiên?"
Yến Thanh Trì: "...... Vậy năm đó anh thích cái gì ở Nguyên Minh Húc?"
Giang Mặc Thần: "......"
"Cho nên," Yến Thanh Trì vỗ vỗ hắn, "Loại lịch sử đen này, anh và em đều đừng nhắc lại."
"Anh chỉ kỳ quái thôi, anh cảm thấy lấy cá tính của em, chắc chắn sẽ không thích Lý Tân Nhiên, hơn nữa còn bị hắn ta lừa lâu như vậy." Giang Mặc Thần nghiêm túc nói.
Yến Thanh Trì thầm nghĩ: Anh nói rất đúng, nhưng vấn đề chính là em cũng không phải "Yến Thanh Trì" lúc đó a, cho nên y chỉ có thể thở dài, miễn cưỡng giải thích: "Khi đó em còn trẻ mà, vừa rời khỏi vườn trường, còn hơi ngây thơ đơn thuần."