Xuyên Thành Vị Hôn Thê Bị Phá Sản

Chương 20



Edit by DiiHy


Biệt thự Tần gia.


"Phu nhân, xe cùng đồ vật đều đã chuẩn bị tốt, có thể xuất phát ngay bây giờ." Quản gia đi đến bên cạnh Chung Hân Ý cung kính nói.


Chung Hân Ý gật đầu, bỗng nhiên nhớ đến chuyện gì đó, liền tươi cười xác nhận hỏi: "Thâm Thâm nói sau khi kết thúc công việc sẽ đến đón tôi phải không?"


Quản gia cũng cảm thấy vui mừng cho phu nhân nhà mình: "Đúng vậy phu nhân, thiếu gia nói sẽ đúng giờ đến cửa cô nhi viện, cho nên đến lúc đó ngài nhất định phải chờ thiếu gia tới đón ngài về."


Tuy bình thường Chung Hân Ý không hay ra ngoài, nhưng cách vài ngày sẽ lấy danh nghĩa của Tần thị đi đến một vài nơi làm từ thiện, cũng coi như tích  đức vì con trai mình, mà lần này nơi bà muốn đến là một cô nhi viện ở Đế Đô.


Càng làm cho Chung Hân Ý cao hứng chính là, mặc dù lúc trước con trai nói bệnh kia vẫn như cũ không có biện pháp chữa trị, nhưng thực ra bà có thể cảm nhận được con trai mấy ngày này giống như có cảm xúc hơn, ngoài việc sẽ chủ động cùng bà nói chuyện, biểu đạt quan tâm, lần này còn biết bà muốn đi làm từ thiện mà chủ động đón bà sau khi xong công việc.


Này điều này thay đổi làm cho bà cảm thấy vui sướng, cơ hồ tâm tình đã tuyệt vọng lần nữa được sống lại, nói không chừng chờ thêm một đoạn thời gian, bà thật sự có thể chờ đến ngày con trai hoàn toàn khôi phục.


Vì quá kích động, Chung Hân Ý cũng không nhịn được cười nói: "Ông nói với Tần Thâm, bản thân còn bận việc thì không cần đến đón tôi đâu, hôm nay đoán chừng nhân viên của nó đều phải kinh ngạc khi tổng giám đốc muốn về sớm đấy."


Vẻ mặt quản gia đầy vui mừng: "Mọi khó khăn, gian khổ đều đã qua, thiếu gia chắc chắn sẽ càng thân thiết với phu nhân hơn."


Trong cô nhi viện Miêu Miêu, Hứa Diệu cùng với một đám đứa nhỏ bốn năm tuổi đang nhận dạng chữ Hán đơn giản và ghép vần.


Đây là ngày đầu tiên bà đi làm, trước mắt, hầu như cả ngày cảm thấy tất cả đều ổn, tuy rằng có vài đứa trẻ tuổi còn nhỏ hơi khó chiều một chút, nhưng cũng may bọn nhỏ nơi này đều không làm ầm ĩ, làm cho bà cũng không cần phải mệt mỏi về tâm lý và thể xác.


"Cô giáo Hứa, tạm thời có thể ra ngoài một chút được không?" Viện trưởng đột nhiên xuất hiện ở cửa phòng học, nói với Hứa Diệu.


Hứa Diệu sửng sốt trong chớp mắt, liền nói với bọn nhỏ tự mình đọc sách trước rồi quay người đi ra khỏi phòng học: "Viện trưởng, xin hỏi có chuyện gì sao?"


"Đợi lát nữa sẽ có một đại nhân vật muốn tới viện chúng ta tham quan làm từ thiện, lúc bà cũng không cần quá lo lắng, cứ như bình thường mà chăm sóc bọn nhỏ là được rồi."


Thấy dáng vẻ rất coi trọng của viện trưởng, đại khái Hứa Diệu đã hiểu được tầm quan trọng, nguồn kinh phí trong viện là dựa trợ cấp của quốc gia cùng một số xí nghiệp tới làm từ thiện, trước kia lúc bà còn có năng lực, cũng sẽ thường xuyên đi quyên góp để tích đức hoặc làm từ thiện.


"Yên tâm đi viện trưởng, tôi sẽ làm tốt." Bà cũng trải qua việc rất nhiều lần, sẽ không mắc lỗi.


Viện trưởng đối với Hứa Diệu vẫn tương đối yên tâm, dặn dò bà tiếp tục quay lại lớp học.


Ba giờ chiều, một chiếc xe dừng ở cửa cô nhi viện, Chung Hân Ý xuống xe, viện trưởng liền đi lên tiếp đón.


"Chào mừng ngài đã đến, Chung phu nhân, cảm ơn ngài trong lúc trăm công nghìn việc vẫn dành ra chút thời gian đến đây."


Chung Hân Ý lễ phép cùng đối phương bắt tay: "Chào buổi chiều viện trưởng, trước hết hãy đi xem bọn nhỏ một chút đi."


Lúc này là thời gian bọn nhỏ vận động, Hứa Diệu dẫn theo một đám nhỏ chơi trò chơi, nghe bên ngoài có động tĩnh không nhỏ, liền biết là có người tới, vì vậy liền lấy tinh thần nghiêm túc nhất để đón.


Chỉ là vừa mới thấy người đến, Hứa Diệu mở to hai mắt: "Tần phu nhân......"


Bà cũng không nghĩ tới, người tới làm từ thiện buổi chiều là Chung Hân Ý.


Chung Hân Ý cũng rất ngạc nhiên, vậy mà gặp được Hứa Diệu ở chỗ này. Từ lần tạm biệt ở chùa Hạc Linh hai người cũng không gaowj lại.


"Mạc phu nhân...... bà ở chỗ này là?"


Viện trưởng kinh ngạc khi nhân viên mới của mình lại có quen biết với Tần phu nhân, hơn nữa xưng hô này là cùng cấp bậc!


Hứa Diệu cũng không kiêng dè việc bây giờ mình phải ra ngoài làm việc, mà nói thật: "Tôi làm việc ở đây, hôm nay phu nhân tới để làm từ thiện à, bọn nhỏ đều ở bên trong, bà đến xem chút đi."


Chung Hân Ý rất nhanh đã hiểu ý của bà, nhất thời cảm thán trong lòng, đồng thời cũng là bội phục đối phương.


Hai người cũng không tán gẫu quá lâu, Chung Hân Ý tiến hành từng bước theo đúng quá trình hoạt động đã chuẩn bị, cuối cùng ký vào văn bản quyên góp, đến 5 giờ chiều buổi từ thiện kết thúc.


Đúng lúc này điện thoại của Chung Hân Ý vang lên, bà nhanh chóng bắt máy.


"Mẹ, con rất nhanh sẽ đến nơi." Giọng nói từ tính trầm thấp của Tần Thâm vang lên ở đầu bên kia điện thoại.


Chung Hân Ý cầm lòng không được mà khóe miệng hơi nâng lên: "Vậy thì tốt, con lái xe chậm thôi, mẹ không vội, bây giờ mẹ đi ra cửa chờ con."


Ngắt điện thoại Chung Hân Ý nói với viện trưởng và Hứa Diệu: "Tý nữa con trai tôi  sẽ đến đón tôi, nên không làm phiền đến mọi người nữa."


Viện trưởng vui vẻ gật đầu: "Tôi và cô giáo Hứa tiễn ngài ra cổng."


Lúc ba người ra tới cửa thì chưa thấy chiếc xe nào đến, viện trưởng sợ Chung Hân Ý chờ một mình nhàm chán nên cùng Hứa Diệu đợi con trai với bà. Chỉ là không nghĩ tới một giây tiếp theo độ nhiên một người đàn ông vọt đến bên cạnh Chung Hân Ý giật lấy chiếc túi trên tay bà xong bỏ chạy.  Hứa Diệu phản ứng nhanh liền túm một góc của chiếc túi cướp về, nhưng lại bị người đàn ông mặt đeo khẩu trang dùng sức đẩy ngã trên mặt đất, sau đó ôm chặt chiếc túi vừa cướp được chạy mất.


Chung Hân Ý rốt cuộc cũng phản ứng lại đây, vừa lo lắng ví tiền của mình còn ở bên trong, mà trong đấy có một bức ảnh của bà và chồng chụp chung lúc kết hôn, lại vừa lo lắng cho tình hình của Hứa Diệu.


Nhưng cũng may vệ sĩ bên cạnh bà đã đuổi theo tên trộm, Chung Hân Ý vội vàng đỡ Hứa Diệu đang ngã lăn trên đất.


"Bà có ổn không?!"


Hứa Diệu bị đẩy ngã thật sự có chút đau, hơn nữa bởi vì mùa hè mặc quần áo mỏng nên bàn tay và cánh tay đều bị trầy da không ít, đó là do lúc nãy bà bảo vệ đầu nên vị cát đá trê mặt đất đâm trúng.


Cũng may không bị thương ở chỗ khác, Hứa Diệu đứng lên, cười trấn an với Chung Hân Ý, rồi lắc đầu: "Tôi không sao, nhưng không lấy lại được túi của bà."


Chung Hân Ý thấy Hứa Diệu lúc này vẫn còn nhớ đến túi xách của bà liền không khỏi cảm động lại tức cười: "Túi xách cũng không có gì quan trọng, người mới là tài sản quan trọng nhất, nếu lúc nãy người kia không phải đẩy bà mà đột nhiên rút dao ra đâm thì bà phải làm sao!"


Tuy rằng trong túi xách có không ít đồ vật đáng giá, nhưng đối với Chung Hân Ý cũng chẳng là gì, cướp thì cướp đi, thứ quan trọng nhất cũng chỉ có tấm ảnh vợ chồng bà trong ví tiền.


Ngay lúc Chung Hân Ý càng nghĩ càng sợ, Tần Thâm cũng tđến nơi, phát hiện có vấn đề ngay lập tức xuống xe đi đến bên cạnh Chung Hân Ý nói: "Mẹ làm sao vậy?"


08/08/2020


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.