Xuyên Thành Vị Hôn Thê Cực Phẩm Của Nam Chính

Chương 65: Cầu Hôn





Cuối cùng Sơ Nghiên cũng cảm nhận được khát vọng kìm nén của Lâu Niệm, tấn công mạnh mẽ, khiến cô căn bản không thể chống đỡ được.
Nụ hôn ngay từ lúc bắt đầu đã rất vội vàng, giống như muốn dùng sự quấn quýt môi răng và trao đổi nước bọt để xác định sự tồn tại của cô.

Trong bóng đêm vang lên tiếng thở dốc nặng nề của hắn, khàn khàn mê người.
Cơ thể căng thẳng lúc đầu của Sơ Nghiên bất tri bất giác mềm nhũn ra, nằm trong vòng tay hắn, thừa nhận hết thảy từ hắn.
Ngón cái Lâu Niệm dùng sức vuốt ve má cô, lưu lại dấu răng đỏ tươi trên cổ và làn da tuyết trắng.

Sau đó tay hắn theo đường cong hoàn mỹ kia đi xuống dưới, mang theo nhiệt độ nóng bỏng, thăm dò vào váy ngủ của cô.
Khoảnh khắc tay hắn phủ lên, cả người Sơ Nghiên giống như bị điện giật, nháy mắt cong lưng lên.
“Đợi……”
Cảm giác da thịt kề sát vừa xa lạ vừa mang đến sự hưng phấn vô hạn.
Lâu Niệm căn bản không thể khắc chế được, vỗ về chơi đùa theo bản năng, cảm nhận sự run rẩy của người trong lòng.
Chẳng mấy chốc, quần áo đã bị cởi hết, đầu vai trắng như tuyết của Sơ Nghiên lộ ra trong không khí, làn da phát sáng như ngọc.
Trong nháy mắt hắn kề sát vào, cả người Sơ Nghiên run rẩy không thôi.

Khát vọng trong lòng hoàn toàn bị khơi mào, cùng với tiếng thở dốc nặng nề của hắn và cùng một nhịp tim loạn xạ, kêu gào chờ đợi chuyện sắp xảy ra.
Lâu Niệm sắp điên rồi.
Tia lý trí mỏng manh còn sót lại đã lung lay sắp đổ, khó khăn ngăn lại khát vọng của hắn.
Quanh hơi thở đều là mùi hương trên người cô, trong bóng đêm xúc cảm bị phóng đại vô hạn, làn da non mềm ấm áp như muốn làm tan chảy ngón tay của hắn.
Lâu Niệm thở hổn hển dựa vào tai cô, khẽ gọi tên cô, hết lần này đến lần khác.

“Sơ Nghiên, Sơ Nghiên……”
Sơ Nghiên khẽ run một lát.

Sau đó Lâu Niệm nhận thấy cô nhẹ nhàng, e lệ mở thân thể ra về phía hắn.
Giống như bông hoa súng thơm ngát trong đêm, lặng lẽ mềm mại nở rộ, lộ ra nhụy hoa của mình.
Sơ Nghiên nhắm mắt lại, hít sâu vài lần để chuẩn bị sẵn sàng.

Cô có thể cảm nhận được cơ bắp cả người Lâu Niệm căng cứng lại, cơ bụng rõ ràng đè lên thân thể mềm mại của cô, khát vọng bốc thành khí nóng.
Cùng một bóng đêm, cùng một ánh trăng, giống như buổi tối ngày hôm đó, mạnh mẽ giống như sắp vượt ranh giới ngay lập tức ——
Bỗng nhiên, Lâu Niệm cứng đờ dừng lại, thu tay lại, dùng sức ôm cô vào lòng.
Sơ Nghiên mở đôi mắt ngập nước ra, mê mang tỏ vẻ khó hiểu, chớp chớp mắt, lại cảm giác được Lâu Niệm đang run.
Nháy mắt cô đã hiểu được.
Cô nhớ tới buổi tối ngày hôm đó, Lâu Niệm cũng vậy.
Sơ Nghiên muốn bù đắp tiếc nuối, còn đối với Lâu Niệm mà nói, sau đêm đó, cô liền không tỉnh lại nữa, biến mất trong thế giới của hắn suốt mấy tháng liền.
Hắn coi đó như một sự trừng phạt đối với mình, cho nên mới có thể dừng lại giống như tự ngược vào lúc này, ngăn cản tất cả mọi khả năng giẫm lên vết xe đổ.
Trong lòng Sơ Nghiên nhói đau, hối hận vì đã trêu chọc hắn.

Cô ôm chặt lưng Lâu Niệm, chờ hô hấp của hai người cùng bình tĩnh lại.
Thật lâu sau, Sơ Nghiên nhẹ giọng mở miệng: “Sao anh không hỏi, vì sao em lại như vậy? Đột nhiên hôn mê, rồi lại đột nhiên xuất hiện.”
Lâu Niệm vẫn ôm chặt cô, thấp giọng: “Em biết nguyên nhân?”
Sơ Nghiên ở trong lòng hắn khẽ gật đầu: “Em biết.”
Tay Lâu Niệm càng siết chặt hơn: “Quên đi.”
Sơ Nghiên: “Hửm?”
“Quên đi,” Lâu Niệm im lặng một lát, “Không bao giờ muốn nữa.”
Trong ánh sáng nhàn nhạt, vẻ mặt của hắn mơ hồ, nhưng Sơ Nghiên lại nghe ra sự thành khẩn gần như cầu nguyện trong giọng nói của hắn.
Cô ôm chặt lấy hắn: “Đừng sợ, sẽ không bao giờ như vậy nữa……”
“Chúng ta sẽ kết thúc có hậu, đời này không tách ra nữa.”
Hai người duy trì tư thế ôm chặt nhau, trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, Lâu Niệm khẽ gọi tên cô, Sơ Nghiên liền đáp lại, sau đó đổi một tư thế khác trong lòng hắn.
Cuối cùng, những tia nắng ban mai đầu tiên xuyên qua cửa kính, một đêm trôi qua.
Lông mi Lâu Niệm khẽ động đậy, chậm rãi mở mắt ra.
Sơ Nghiên đang ngủ ngon lành ở rất gần hắn, môi khẽ cong lên, đáng yêu giống như thiên sứ trong nắng sớm.
Lâu Niệm nhìn cô chăm chú thật lâu thật lâu, sau đó lặng lẽ tiến lại gần, hôn lên môi cô.
Cơn ác mộng dài đằng đẵng này cuối cùng cũng đã hoàn toàn kết thúc.
Nỗi sợ hãi mà cô mang đến cho hắn đã được chính cô xua tan.

Từ nay về sau, hắn không cần sợ hãi nữa.

Lúc Sơ Nghiên tỉnh lại, lập tức ý thức được bây giờ mình đang không manh áo che thân, hơn nữa, người bên cạnh cô cũng không có mặc quần áo.
Cô không dám mở mắt, ký ức tối hôm qua nhanh chóng cuồn cuộn hiện lên trong đầu.
Mặc dù kết cục vô cùng ấm áp, những điều nên nói cuối cùng cũng đã giãi bày rõ ràng, cả quả trình có thể xem như thanh thanh bạch bạch, nhưng dù sao sờ cũng sờ rồi, cởi cũng cởi rồi, đã tiến gần hơn một bước so với lần trước, vẫn có chút ngượng ngùng.
Hơn nữa —— nhìn qua ngày hôm qua dường như là cô tương đối chủ động!!

Sơ Nghiên làm công tác tư tưởng thật lâu, sau đó lấy hết can đảm mở mắt ra.

Cô giả bộ duỗi người, tầm mắt chạm phải ánh mắt của Lâu Niệm liền lướt qua, trở mình giống như không có chuyện gì.
“Sao đến giờ này rồi anh vẫn không gọi em……”
Giọng cô giống như bình thường oán giận một câu, sau đó định ngồi dậy mặc quần áo.

Ai ngờ vừa động đậy đã lập tức bị chặn ngang kéo lại.
Thân thể cứng rắn nóng bỏng của Lâu Niệm dán vào người cô, cắn vào da thịt mềm mại sau gáy cô một cái: “Vẫn còn sớm.”
—— Đây là chiêu mới gì thế!!
Sơ Nghiên còn chưa kịp hừ một tiếng, cả người đã mềm nhũn.
Cả người cô lại rơi vào vòng tay ấm áp của Lâu Niệm một lần nữa, bị ôm đến không động đậy được.

Lâu Niệm nhận thấy sự mẫn cảm của cô, vì thế liền ngậm lấy chỗ da thịt kia nhẹ nhàng cọ sát, trêu chọc cô đến phát run.
Sơ Nghiên cắn răng: Có phải tối hôm qua cô đã an ủi quá mức rồi không?!
Cô huých cùi chỏ về phía sau: “Có dậy không!”
Lâu Niệm khẽ kêu một tiếng, bám riết không tha ôm cô một lúc lâu, cuối cùng bị Sơ Nghiên đạp ra.
Sơ Nghiên đỏ mặt, chân nhũn ra, nhặt quần áo lên chạy vào phòng tắm.
Cô chống hai tay lên bàn trang điểm, hơn nửa ngày gương mặt mới giảm nhiệt.

Ngẩng đầu soi gương, đột nhiên thấy cả người đầy dấu tay và dấu răng.
Mặc dù đều là những dấu vết một hồi sẽ biến mất, nhưng màu đỏ đậm đậm nhạt nhạt trên làn da trắng nõn hết sức rõ ràng, sắc tình đến mức khiến người ta không dám nhìn.
Đáng giận nhất là, trên cổ cô dấu hôn nối thành một mảng, che cũng không che được!
Sơ Nghiên đập bàn, giận dữ: “Lâu Niệm —— anh là cầm thú hả!!”
Ngoài cửa, cầm thú đang thong thả ung dung mặc quần áo, bắt đầu nghiêm túc quy hoạch thời cơ cầm thú thật sự tiếp theo.
……
Không xấu hổ không ngại ngùng là một phương thức quan trọng trong sự thân mật của các cặp tình nhân, không quan trọng là cuối cùng có thật sự làm đến bước cuối cùng hay không, sau một đêm nồng nàn kiểu gì cũng dính lấy nhau.
Lâu Niệm quả thực giống như dính vào người cô vậy, Sơ Nghiên ngồi, hắn sẽ dựa lại gần, Sơ Nghiên đứng, hắn sẽ ôm từ phía sau lưng.
Cuối cùng Sơ Nghiên cũng mặc kệ, dứt khoát coi hắn là đệm tựa, thoải mái dựa vào hắn lướt Weibo.
Từ hôm qua đến giờ, sức nóng của sự việc lần này vẫn không giảm đi một chút nào.

Ngoài việc Sơ Nghiên biến mất thời gian dài không có nguyên nhân và chạy như bay trên đường trong áo khoác màu đỏ tươi thì bùng nổ nhất đương nhiên là câu nói “Vợ tôi” mà Lâu Niệm nói trước ống kính kia.
Fan CP đang vui ngất trời, hàng loạt fan bạn gái của Lâu Niệm thoát fan, antifan thì tàn sát hot search.
Tâm trạng Sơ Nghiên rất tốt, thỉnh thoảng thấy bình luận khó chịu cũng có thể tâm bình khí hòa nhìn đi chỗ khác.
Mấy diễn đàn giải trí hợp tác đào bới, tiết lộ thân phận vị hôn thê của Sơ Nghiên, bắt đầu lan truyền khắp nơi.

Trong các loại thành phần, có người qua đường thật, có người ngừng làm fan quay lại đạp đổ, cũng có những tiểu hoa cùng cấp với Sơ Nghiên thêm dầu vào lửa.
Thật ra khách quan mà nói, trong giai đoạn này công khai quan hệ của hai người, đối với Sơ Nghiên và Lâu Niệm đều có tính chất hủy diệt.

Bọn họ còn quá trẻ, sự nghiệp vừa mới bắt đầu có sự bùng nổ, nhưng bọn họ công bố thậm chí không phải là quan hệ yêu đương, mà trực tiếp là tình trạng hôn nhân.
Thật sự là quá cứng.

Thậm chí có người trong nghề còn phân tích nguyên nhân sâu xa trong hành động này của hai người, có thể có liên quan mật thiết đến chiến lược phát triển lâu dài của bản thân nghệ sĩ.
Nhưng thật ra nào có gì phức tạp, chỉ là muốn nói cho tất cả mọi người biết, người này là của tôi.
Sơ Nghiên vừa đọc tin vừa nói với Lâu Niệm: “Weibo của anh nổ tung rồi kìa.”
Lâu Niệm hoàn toàn không để bụng: “Ừ.”
“Bây giờ rất nhiều blogger đều đang chụp ảnh màn hình, lượng fan chúng ta mất trong 24 giờ —— nhìn qua em có vẻ ổn hơn anh đấy.”
Quả thực, Lâu Niệm có một lượng fan bạn gái đáng kể, ngày thường thỉnh thoảng có diễn viên nhỏ ké fame xào tai tiếng với Lâu Niệm, các fan bạn gái luôn xông lên chiến trường nhanh nhất, từ chứng minh cho thần tượng của mình đến chế nhạo trò ăn vạ của đối phương, sức chiến đấu tương đối mạnh mẽ.
Nhưng lần này không phải tai tiếng, mà là bà xã do thần tượng của các cô chính miệng xác nhận.

Các fan bạn gái vỡ mộng tập thể, rơi vào trạng thái điên cuồng, cũng bắt đầu quay lại đạp đổ mãnh liệt.
Sơ Nghiên lướt một lát, lo lắng chọc chọc Lâu Niệm: “Fans của anh nguyền rủa anh không dậy được……”
Lâu Niệm: “……?”
Sơ Nghiên nhìn kỹ lại: “Nghìn lượt like rồi.”
Lâu Niệm trầm mặc vài giây, bỗng nhiên ôm cô đè xuống rồi áp người lên.
Sơ Nghiên: “Anh làm gì vậy??”
Lâu Niệm: “Chứng minh.”
Vì thế Sơ Nghiên bị ấn ở trên sô pha chứng minh một lúc lâu, cuối cùng ánh mắt mơ màng đôi môi sưng đỏ, Lâu Niệm lại cắn mạnh hai cái rồi mới buông cô ra.
Một lúc sau Sơ Nghiên mới hồi phục tinh thần, tức giận kéo cổ áo lại, thiếu chút nữa bấm like bình luận kia.
Hôn xong, Lâu Niệm lại ôm cô, ngón tay quấn lọn tóc xoăn dài của cô, nhìn gương mặt ửng đỏ sau khi động tình của cô, đẹp đến không thể tưởng tượng được.
Một lúc lâu sau, Lâu Niệm bỗng nhiên mở miệng: “Anh đồng ý.”
Sơ Nghiên quay đầu: “Hả?”
Lâu Niệm ghé sát vào tai cô, thấp giọng nói: “Lời em nói.”
Sơ Nghiên không hiểu: “Em nói gì??”
“Ngày hôm qua ở dưới lầu, em nói,” thần sắc Lâu Niệm nghiêm túc, “‘Chúng ta kết hôn đi’.”
Sơ Nghiên bỗng nhiên hiểu ra ý của hắn, đôi mắt sáng ngời trừng hắn, xem hắn có gan nói tiếp không.
Hiển nhiên là Lâu Niệm có, hắn chậm rãi mở miệng: “Em cầu hôn, anh đồng ý.”
Sơ Nghiên đấm ngực hắn, cả giận nói: “Anh có biết nói chuyện không!”
Lâu Niệm bị đánh nhưng lại có chút sung sướng.

Khóe môi hắn cong lên, tiếp được nắm tay nhỏ của cô, siết chặt trong tay.
“Anh nói lại.”
Sơ Nghiên hầm hừ nhìn hắn.
Đôi mắt sâu thẳm của Lâu Niệm ngước lên, giống như dải ngân hà ẩn giấu trong bầu trời đêm.
“Lấy anh nhé.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.