Xuyên Thành Vị Hôn Thê Pháo Hôi Của Tổng Tài Lạnh Lùng
Trong khi Sở Kỳ đang suy nghĩ, có nên hay không, kết thúc cuộc đính ước giữa hai người, thì Vịnh Thanh hiện tại vẫn vô tư ngồi, vui vẻ ngồi tạo mẫu.
Từng mẫu, từng mẫu đều được cô thiết kế tinh xảo, đây được xem như là điểm tựa vững mạnh nhất cho Vịnh Thanh.
Mình không tự lực chăm chỉ làm việc kiếm tiền, thì ở thế giới này, ai sẽ là người cho mình chỗ dựa an toàn?
Chắc chắn không một ai! Không ai có thời gian, tâm tư để quan tâm đ ến một người nào khác.
Suy cho cùng, ai cũng phải sống một cuộc đời của riêng mình, may mắn thì sẽ đi cùng nhau.
Nếu không thì... mỗi người phải tự bước đi trên con đường, mà mình lựa chọn.
Lựa chọn đúng hoặc sai, tất cả đều không thể thay đổi...
Theo như dự tính của Vịnh Thanh trước đó, thì quả thật mấy ngày kế tiếp cô đều ở tại biệt thự Sở gia, chuyên tâm làm việc.
Hằng ngày trừ thời gian làm việc, ăn uống và đi dạo trong khuôn viên biệt thự ra.
Mình cũng đã mấy ngày, không bước chân ra khỏi khu biệt thự này rồi đi.
Sẵn tiện hôm nay hoàn thành xong bản mẫu, mình cũng nên đem qua cho Tiêu Tuyết kiểm tra.
Và ra ngoài ăn chút gì đó mình thích, gần đây ở Sở gia mình đã không ăn uống ngon miệng được.
Vì mấy món cô Hạ nấu, đều là món ăn mà nam chính thích a.
Tính ra, anh ta đã đi công tác, mà mình mỗi ngày, vẫn phải ăn những món theo sở thích của anh ta.
Như vậy xem đi, có phải là quá vô lý hay không nha.
Mặc dù vô lý, nhưng nó thật sự đang diễn ra trước mắt mình... thời điểm gần đây, làm diễn viên ngày một khổ đến vậy rồi sao!
Ngoài ra, mỗi ngày mình còn bị tên nam chính âm thầm giám sát.
Sao giống như... đây là cuộc sống thường nhật của mấy vị nữ chính trong tiểu thuyết bá đạo tổng tài vậy.
Ưʍ... chắc mình suy nghĩ nhiều rồi, phần lớn có thể là do tính cách kiểm soát quá mạnh của nam chính, tạo nên mà thôi.
Vì vậy, cho dù là người nào ở xung quanh anh ta, cũng đều sẽ bị anh ta điều khiển, chẳng riêng gì mình.
Vào buổi trưa, Vịnh Thanh đi đến công ty gặp Tiêu Tuyết, chuẩn bị hoàn thành cho đợt sản phẩm mùa xuân.
Khi bước vào văn phòng của Tiêu Tuyết, thì đúng lúc Vương Tiểu My cũng xuất hiện ở đó.
Tiêu Tuyết: "Mấy ngày không gặp, dường như cậu xinh đẹp hơn thì phải."
Vịnh Thanh: "Đồ dẻo miệng, gần đây cậu không phải rất bận sao!
Còn nhiều năng lượng như vậy, chi bằng..."
Tiêu Tuyết: "Đừng, đừng... cậu đừng có nhờ tớ giúp cái gì hết."
Vịnh Thanh: "Ha ha... thật là, tớ còn chưa mở lời nhờ cậu làm cái gì, cậu đã vội vàng từ chối.
Tiểu My khá lâu rồi chưa gặp lại cô.
Công việc hiện tại, có phải rất thích hợp với cô không!"
Vương Tiểu My cười nhẹ đáp lời: "Hiện tại công việc của tôi rất ổn.
Cảm ơn Diệp tiểu thư trước đó cho tôi cơ hội."
Vịnh Thanh im lặng nhìn Vương Tiểu My, không ngờ là... chỉ một thời gian ngắn, mà khí chất và phong thái của cô ấy đã thay đổi rất nhiều.
So với Vương Tiểu My trước đây mình gặp, như hai người hoàn toàn khác biệt.
Xem ra hào quang nữ chính của cô ấy, đã bắt đầu phát huy rồi.
Nếu là vậy thì... đáng ra vào lúc này, cô ấy và nam chính phải gặp nhau rồi chứ!
Tại sao đến hiện tại, bọn họ vẫn chưa có một chút quan hệ hay kết nối nào?
Tình tiết, lại phát triển sai lệch ở chỗ nào rồi đi.
Vịnh Thanh: "Chuyện nên làm mà thôi, một tài năng thiên phú như cô, nếu không ai biết đến, thì thật là quá lãng phí."
Hơn nữa việc đưa cô ấy lên cao, cũng là giúp mình đảm bảo cuộc sống sau này nha.
Tiêu Tuyết: "Phải đó Tiểu My, công ty chúng ta sau này đều nhờ cả vào cô."
Tiểu My: "Hai người đừng tâng bốc tôi như vậy, với vị trí hiện tại, thì tôi cũng phải có trách nhiệm phát triển công ty."
Vịnh Thanh và Tiêu Tuyết đồng loạt gật đầu đồng ý.
Vịnh Thanh: "Vất vả cho cô rồi Tiểu My, à phải rồi, đây là mẫu thiết kế cho dòng sản phẩm mùa xuân năm nay.
Hai người xem qua đi, nếu có gì không hài lòng, thì cứ chỉnh sửa."
Tiêu Tuyết bước đến cầm lấy, cùng Vương Tiểu My xem từng mẫu thiết kế từ Vịnh Thanh.
Hai người càng xem càng thích thú, các mẫu này nếu nói quá xuất sắc, thì chưa đến mức độ đó.
Nhưng ẩn bên trong nó là sự hấp dẫn kì lạ, càng ngắm nhìn thì càng đẹp.
Mặt khác, mấy kiểu dáng và phong cách như thế này, họ lần đầu nhìn thấy qua.
Cái này thì không quá khó hiểu, bởi vì mình là từ thế giới khác xuyên đến đây, khó trách phong cách thời trang có chút khác biệt.
Cũng nhờ vậy, mà ý tưởng của mình cũng được nâng lên một bậc cao hơn.
Đây có được xem là quà tặng kèm, khi xuyên vào thế giới này không?
Tiểu My: "Các mẫu này rất ấn tượng, ngay cả tôi cũng bị nó lôi cuốn."
Tiêu Tuyết: "Nhìn trên nền giấy đã đẹp như vậy, không biết khi ra mẫu chính thức, sẽ đẹp đến cấp độ nào đây."
Vịnh Thanh cười dịu dàng, thực tế thì mấy mẫu này ở thế giới của mình cũng là loại rất phổ biến.
Không ngờ áp dụng ở thế giới này, lại hiệu quả như vậy a.
Còn về việc khi hoàn thành mẫu chính thức, thì tất nhiên sẽ rất đẹp nha.
Chất liệu càng đúng chuẩn, thì càng tôn lên vẻ khí chất cho người mặc.
Vịnh Thanh: "Vậy tớ đi trước, hôm nay không tiện ở lâu, tớ còn có chút việc cần giải quyết."
Tiêu Tuyết: "Đi đi, việc ở đây tớ và Tiểu My có thể tự lo liệu, khi nào cần vốn đầu tư sẽ kêu gọi cậu."
Vương Tiểu My cũng nhanh chóng gật đầu, với biểu hiện vô cùng chân thành.
Vịnh Thanh: "..."
Nói trắng ra là mình chỉ cần thiết khi thiếu vốn lưu động, và khi công ty có vấn đề thôi sao! Thật là...
Vịnh Thanh: "Cậu đó... Không chậm trễ nữa, tớ đi đây, gặp lại sau."
Tiêu Tuyết và Vương Tiểu My đồng thanh tạm biệt Vịnh Thanh.
Vịnh Thanh nhìn họ có chút gì đó khó hiểu không nói lên lời, lẽ nào... họ đang có chuyện gì giấu giếm mình ư.
Việc này chỉ là Vịnh Thanh tự mình nghĩ nhiều thôi, hai người kia thật chất không có chuyện gì quan trọng.
Chờ lúc Vịnh Thanh đi rồi, Tiêu Tuyết mới cùng Vương Tiểu My bàn công việc.
Tiêu Tuyết: "Tiểu My, cô nói xem, nếu Vịnh Thanh biết, tôi đã dùng tất cả phần lợi nhuận của công ty, đẩy vào kinh doanh mở chi nhánh.
Liệu cậu ấy có nổi giận không?"
Vương Tiểu My: "Tiêu Tuyết, cô đừng lo lắng quá, ngày thường Vịnh Thanh rất hiểu chuyện.
Hơn nữa việc này đơn giản là muốn tạo cho cô ấy bất ngờ, không phải chuyện gì xấu, yên tâm đi."
Tiêu Tuyết: "Ừm, nhất định chúng ta phải hoàn thành sớm."
Vịnh Thanh lúc này đã về đến biệt thự Sở gia.
Lúc sáng đi vội vàng quá, mình đã quên mất mấy túi trà ngon, mà Sở gia gia cố tình gửi tặng cho ông ngoại.
Cho nên kết quả bây giờ lại phải vòng về lấy nha, đúng thật là... hậu đậu hết chỗ nói a.
Vòng đi vòng lại, cuối cùng hơn giữa trưa, Vịnh Thanh mới đến Diệp gia.
Lan Khả: "Tiểu thư đã về, nhưng là lão gia và ông bà chủ vừa dùng xong cơm trưa."
Vịnh Thanh: "A vậy à, không sao, khi nào muốn ăn, em sẽ gọi chị chuẩn bị."
Lan Khả: "Đã biết, thưa tiểu thư."
Vịnh Thanh đang định men ra phía khu vườn táo để hái ít trái vào ăn.
Không ngờ giữa đường, lại gặp Diệp phu nhân và Thẩm Á Ni, vui vẻ cầm một giỏ táo đi vào.
Vịnh Thanh ngay tức thì có chút buồn bã, nói gì đi nữa, Diệp phu nhân cũng được xem như mẹ của mình ở thế giới này.
Mặc dù ngày thường mình cũng không được bà ấy yêu thương, chiều chuộng ân cần như vậy.
Nhưng ít ra, cũng có một chút quan tâm, từ khi Thẩm Á Ni xuất hiện, bà ấy đã không còn yêu thương mình nữa.
Vịnh Thanh, mày đang nghĩ cái gì vậy, mày thật vô lý, hai người họ mới là mẹ con danh chính ngôn thuận.
Mình chỉ là người ngoài, không nên có tư tâm như vậy.
Vịnh Thanh: "Con chào mẹ, hôm nay thời tiết không tệ, mẹ ra vườn hái táo sao?"
Thẩm Á Ni: "Tiểu thư."
Diệp phu nhân: "Đúng vậy, vào trong đi bên ngoài nắng rất gắt, đứng lâu bên ngoài sẽ không tốt.
Á Ni chúng ta đi thôi, phải rồi sau này con đừng gọi nó là tiểu thư nữa rất xa cách, cứ gọi bằng tên là được."
Vịnh Thanh: "..."
Thậm Á Ni: "Chuyện này, có vẻ không hợp cho lắm thưa phu nhân, con nghĩ hay là vẫn gọi như cũ đi."
Ha ha... nếu cô muốn gọi tôi như cũ, thì không cần nói vòng vo, còn tỏ vẻ hiểu chuyện như vậy đâu.
Thiết lập em gái trà xanh lên màn rồi sao, chẳng trách cô ta đến cuối cùng cũng không giành lấy được nam chính.
Mình đang có nhiều thời gian nha, để xem, cô muốn diễn vở kịch thế nào.
Vốn dĩ mình sẽ mở lời với cô ấy, chuyện này không có vấn đề gì lớn, có điều mình muốn thấy rõ thái độ của Diệp phu nhân.
Không làm mình thất vọng, Diệp phu nhân quả thật bỏ tâm sức, cố gắng giải thích tạo cảm giác thoải mái cho cô ta khi chuyển cách gọi đột ngột.
Xem đi, rõ ràng rất muốn nâng cao địa vị của mình, nhưng lại vờ như bị ép buộc.
Ai cha... Thẩm Á Ni, cô có cần tôi giúp cô lấy một vai diễn hay không a.
Bỏ qua cảnh đầy tình thương mẹ con ở phía sau của hai người kia, Vịnh Thanh quay ngược vào nhà chính.
Hiện tại trong phòng khách, ba Diệp và ông ngoại đang ngồi uống trà.
Vịnh Thanh chạy nhanh về phía ông ngoại, mà làm nũng.
Vịnh Thanh: "Ông ngoại, mấy ngày không gặp, con rất nhớ ông ngoại nha."
Trên gương mặt ba Diệp thể hiện rõ sự không vui, Vịnh Thanh nhìn ra được nên gấp gáp đi chữa cháy.
Vịnh Thanh: "Con cũng rất nhớ ba mà.
Ba Diệp: "Mấy ngày nay không thấy con qua đây, có việc gì sao!"
Vịnh Thanh: "Không có, mọi việc bình thường, chỉ là con đang tập trung tạo mẫu."
Ông ngoại: "Con xem, con cứ lao đầu vào công việc, mẹ của con... bị người ta cướp rồi kia kìa."
Ba Diệp cười gượng chống chế: "Ba à, mọi việc không như ba nghĩ đâu.
Bọn họ chỉ đơn giản là hiểu ý nhau, nên khó trách thân thiết."
Ông ngoại Vân dùng ánh mắt đầy sắc bén mà nhìn ba Diệp: "Ba còn chưa nói đến ai, con đã vội vàng thanh minh?
Ba Diệp: "..."
Ông ngoại: "Con cho ba già lớn tuổi, không nhìn ra được..."
Ba Diệp: "Con không có ý đó, con chỉ là... chỉ là... haiz."
Nhìn thấy bầu không khí có vẻ căng thẳng, buộc lòng Vịnh Thanh phải tìm cớ để xoa dịu hai người.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.