Xuyên Thành Vợ Cũ Của Lão Đại Cưng Chiều Con Gái

Chương 37: 37: Ghen




Edit: Sơn Tra
Giang Nhu đẩy bé cưng vào phòng bệnh.
Phòng bệnh rất lớn, bên trong chỉ có một chiếc giường, đối diện giường còn đặt tivi, bên cạnh có sofa và bàn trà.
Quả thực chính là đối đãi của phòng bệnh VIP ở đời sau.
Lê Tiêu bối rối liếc nhìn Giang Nhu, hạ thấp giọng giải thích: "Lần này là thật sự ngoài ý muốn."
Bé con trong xe đẩy dường như vẫn còn nhận ra người, vừa nhìn thấy Lê Tiêu đã kích động kêu lên "a a a", còn vươn tay muốn ôm.
Lê Tiêu nhìn đến tim muốn tan chảy, vội vàng ngồi dậy, có điều hiện tại chân hắn không thể động đậy nên không với tới bé con, chỉ có thể nhìn về phía Giang Nhu, sờ sờ mũi: "Cho anh ôm con một chút đi."
Giang Nhu quét mắt một vòng đánh giá khắp người hắn, thấy trạng thái không tệ mới thở phào nhẹ nhõm, đặt balo trên vai xuống sofa, sau đó bế bé con trong xe đẩy lên đưa cho hắn.

Bé con vẫn rất thân cận với hắn, còn chủ động ôm lấy cổ Lê Tiêu, khuôn mặt nhỏ vùi vào cổ hắn, vùi một lát còn ngẩng đầu lên nhìn xem, như thể muốn xác định mình có nhận sai người hay không.

Chờ xác nhận mấy lần xong mới bất tri bất giác nhớ tới cái gì, miệng nhỏ mếu máo, dáng vẻ như bị tủi thân.
Lê Tiêu nhìn mà đau lòng, cúi đầu hôn lên đầu bé con, nhỏ giọng hỏi: "Ở nhà có ngoan hay không đó?"
Bé con không đáp lại, chỉ là vùi mặt trên người bố, cực kỳ không muốn rời xa, cánh tay ôm cổ hắn cũng quyến luyến không buông.

Dáng vẻ thân mật của hai bố con làm cho Giang Nhu nhìn mà buồn cười, lúc ở nhà, Giang Nhu lấy ảnh chụp của Lê Tiêu cho bé con xem còn bị cô bé ném đi.

Cực kỳ có tính khí.

Giang Nhu thấy trên bàn trà có bình nước và ly bèn đem ly vào phòng tắm rửa sạch, sau đó ra ngoài rót hai ly nước.

Ngay sau đó lại lấy quần áo chưa phơi xong trong túi ra, trong phòng bệnh còn có ban công và sào phơi đồ rất tiện lợi.
Làm xong xuôi thì đi dạo một vòng quanh phòng bệnh, nhịn không được cảm khái: "Phòng bệnh này cũng khá tốt."
Lê Tiêu đang chơi đùa với con gái cưng trong lồng ngực, nghe xong lời này thì ngẩng đầu, không rõ là cô đang nói thật hay nói bâng quơ.

Ngẫm nghĩ rồi hỏi: "Có người gọi điện thoại cho em sao?"
Giang Nhu đang nghiên cứu tivi, cô mở công tắc ở góc bên phải thì màn hình xuất hiện đầy đốm màu xám xịt như bị nhiễu, bên cạnh là hai nút vặn hình tròn, Giang Nhu vặn thử, màn hình dần dần xuất hiện kênh nhưng rất mờ.

Nghe được lời này, trong miệng khẽ "ừ" một tiếng.
Lê Tiêu thấy cô không biết xài bèn nhắc nhở một câu: "Em vặn cái bên dưới thử xem, phía trên hình như để thu tín hiệu."
Hắn cũng không biết xài thứ này nhưng tối hôm qua Thường Dũng tới thăm hắn, hắn có nhìn thấy người nọ sử dụng, hình như chính là giống như vậy.

Giang Nhu dứt khoát vặn luôn hai cái nút, màn hình mờ ảo từ từ hiện lên hình ảnh, cuối cùng thì trở nên rõ ràng, tivi đang chiếu Anh Hùng Xạ Điêu phiên bản cũ, Giang Nhu chưa từng xem qua phiên bản này nhưng vẫn cảm thấy rất quen thuộc, đời sau thường hay so sánh phiên bản này với những phiên bản mới, cô từng nhìn thấy mấy bài viết như vậy trong điện thoại của mình.
Lúc này, Lê Tiêu lên tiếng: "An An ngủ rồi."
Giang Nhu bèn xoay người đi về phía hắn, đến gần thì nhìn thấy cục cưng trong lồng ngực Lê Tiêu đang ngủ ngon lành, tay nhỏ còn bắt lấy cổ áo trước ngực Lê Tiêu, khóe miệng hơi nhếch lên, cũng không biết là đang mơ thấy cái gì.

Lê Tiêu ra hiệu cho cô đến xem ngăn tủ sát tường: "Bên trong còn có một cái chăn."
Giang Nhu nghe hiểu, lấy chăn bên trong ra, gấp lại để lên sofa, sau đó đặt bé con vào.

Bé con ngủ rất sâu, một chút cảm giác cũng không có.
Bố trí xong xuôi cho bé con, Giang Nhu đi đến bên giường bệnh của Lê Tiêu, vừa rồi không nhìn kỹ, lúc này kiểm tra toàn thân của hắn cẩn thận lại, phát hiện trừ chân trái bị thương nghiêm trọng, trên cánh tay có mấy vết trầy da, còn những thứ khác đều tốt.
Có điều trên mu bàn tay của hắn có có mấy cái lỗ kim rõ ràng, còn xuất huyết, cô nhịn không được mà nhíu mày.

Giang Nhu không nói cái gì, chỉ nhỏ giọng hỏi hắn lần này rốt cuộc sao lại thế này.
Lê Tiêu nắm lấy tay cô, không cho cô rút về, ánh mắt dừng trên khuôn mặt Giang Nhu, trong lòng không khỏi nóng lên.

Hắn không nghĩ tới Giang Nhu sẽ đến đây, hắn còn nghĩ làm sao để giấu giếm chuyện lần này với Giang Nhu, không muốn làm cho cô phải lo lắng theo.

Ngày hôm qua, người nhà của Tào Vượng phòng bên cạnh đều tới, trong lòng hắn còn có chút coi thường, cảm thấy chẳng qua chỉ bị thương có một chút, làm gì đến nỗi như vậy, người cũng không phải làm bằng vàng.

Nhưng hiện tại nhìn thấy Giang Nhu cũng tới, lại cảm thấy cảm giác được một người để ở trong lòng cũng rất tốt.

Thấy vừa rồi cô còn lạnh lùng, lúc này lại nhìn trái nhìn phải, Lê Tiêu kéo tay cô ngồi xuống, nói cho cô biết chuyện lần này.

Hắn không lừa cô, hắn thật sự đang làm trợ lý.

Năm ngoái hắn đã có nói với cô, lúc hắn bị lừa tiến vào hang ổ bán hàng đa cấp đã được bọn chúng đưa đến tỉnh G để học thêm, lúc ấy hắn đã quen một người tên Trần Phong.

Đám người kia muốn hắn lấy Trần Phong ra để luyện tập, hắn mặt ngoài thì ứng phó nhưng bên trong lại lén lút liên thủ với cảnh sát một lưới tóm hết đám người kia.

Cuối cùng, Trần Phong biết được chân tướng, còn muốn làm anh em với hắn.

Lê Tiêu cũng không coi trọng lời bày, nhưng lần này xuống phía Nam, hắn trước tiên là đi tìm Trần Phong, muốn hiểu biết một chút tình hình bên này.


Trước đây nhà Trần Phong từng mở mấy KTV, nhưng năm ngoái lại tìm được con đường khác nên hiện tại trở thành ông chủ của một công ty giải trí.

Lê Tiêu cũng không hiểu mấy thứ đó lắm, nghe nói là dựa vào việc kí hợp đồng với những diễn viên và người mẫu để kiếm tiền, Trần Phong thấy điều kiện ngoại hình của hắn khá tốt còn nói nếu hắn kí hợp đồng nhất định sẽ tận lực nâng đỡ để hắn nổi tiếng.

Lê Tiêu vừa nghe đã cảm thấy không đáng tin cậy, cho nên dần dần trở nên xa cách với người nọ, cũng lợi dụng quan hệ với Trần Phong mà móc nối với Thường Dũng.

Anh rể của Thường Dũng là chủ tịch công ty bất động sản, hiện tại ngành bất động sản đang làm mưa làm gió ở phía Nam, ai cũng biết kiếm được rất nhiều tiền, Lê Tiêu cũng muốn lên chuyến tàu tốc hành này.

Năng lực của Thường Dũng rất bình thường nhưng người thì không tồi, dạn dĩ lại hào phóng, hai người thường xuyên qua lại nên quen thuộc, Lê Tiêu còn trở thành trợ lý cho gã.

Năng lực học tập của hắn rất mạnh mẽ, đi theo những người khác xung quanh công trường, lại tự mình tìm mấy quyển sách để xem, rất nhanh đã thăm dò được nội dung công việc của Thường Dũng, sau đó bắt đầu giúp gã xử lí công việc.

Thường Dũng dùng hắn càng ngày càng thuận tay, học cái gì cũng nhớ rất nhanh, có một số việc một lần là có thể nhớ kĩ, còn hỗ trợ giải quyết vấn đề, cho nên gã dần dần thích mang hắn theo bên cạnh.

Lần này đến công trường thị sát thì xuất hiện một số chuyện ngoài ý muốn, ở công trường có rất nhiều tranh đấu, anh rể của Thường Dũng rất coi trọng miếng đất này cho nên gã không muốn có bất kì sai lầm nào.

Lúc trước là em rể của anh rể Thường Dũng phụ trách kiến tạo mảnh đất này, nói đến một nhà của anh rể Thường Dũng, đó lại là một món nợ khó đòi khác, dù sao thì vợ cũ cũng cùng một đám với cô em chồng, không hòa thuận với hai chị em Thường Dũng.

Thường Dũng nóng lòng biểu hiện, thấy em rể của anh rể quản lý đến rối tung rối mù, công nhân bên dưới còn ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, gã dứt khoát thay đổi hết bọn họ, còn về phần tiền, gã cũng lười quan tâm, để cho những công nhân đó đến tìm em rể của anh rể gã, gã chỉ phụ trách người tới chỗ mình.

Nhưng ở trong mắt những công nhân đó, bọn họ chính là người một nhà, lần này cũng không biết là bị ai kích động, đám công nhân cầm ống thép chạy đến công trường làm loạn, buộc hắn đưa tiền.

Thường Dũng là người nóng tính, không biết cư xử khéo léo, còn mắng bọn họ một trận, cuối cùng mới dẫn đến đánh nhau.

Sự việc lúc đó xảy ra rất đột ngột, Lê Tiêu không hề nghĩ ngợi đã duỗi chân đá một người lao về phía Thường Dũng.

Tuy rằng bị đá văng, nhưng ống thép trên tay người nọ lại đập lên chân trái của hắn.

Kỳ thật lúc đó bị đánh trúng cũng không quá đau, vẫn nằm trong khả năng chịu đựng của hắn.

Nhưng đột nhiên Lê Tiêu nghĩ đến trước khi đi Giang Nhu đã dặn dò hắn ở bên ngoài trước tiên là phải đảm bảo cho mình an toàn, cho nên hắn mới không xúc động tiến lên, mà là nhân lúc hỗn loạn kéo Thường Dũng trốn sang một bên.

Sau đó hắn đã cảm thấy rất may mắn vì không bốc đồng, trong đám người, có một người tên Tào Vượng bị đánh thảm nhất, đầu bê bết máu nằm trên mặt đất, hiện tại người nọ đang nằm ở phòng bên cạnh, vừa tỉnh lại tối qua.

Lúc ấy hắn đã nghĩ, nếu Giang Nhu nhìn thấy người nằm trên mặt đất là hắn, không biết cô sẽ bị dọa sợ đến mức nào.

Giang Nhu nghe được thì hãi hùng khiếp vía, lo lắng cầm tay hắn lên nhìn xem, sau đó thấy hai tay đều tốt, không bị thiếu một ngón tay út như đời trước thì mới yên tâm.
Hắn của đời trước, chỉ sợ không khá hơn người tên là Tào Vượng kia là bao nhiêu.

Lê Tiêu cái gì cũng không biết, còn thản nhiên cười nói: "Thật sự không có việc gì, chỉ là bị gãy xương chân thôi, bác sĩ nói sức khỏe của anh rất tốt, tiếp theo chỉ cần tĩnh dưỡng kĩ là có thể phục hồi."
Bởi vì cứu được Thường Dũng ngay lúc nguy hiểm, còn kéo gã đi trốn, Thường Dũng hiện tại rất xem trọng hắn, giúp hắn bố trí phòng bệnh cao cấp, mỗi ngày đều sẽ đến thăm hắn.

Hắn cảm thấy chờ bản thân mà tốt lên, hẳn không chỉ là trợ lý.
Tuy rằng chân bị thương, nhưng hắn cảm thấy rất đáng giá.
Đương nhiên, lời này hắn khẳng định không dám nói với Giang Nhu.
Hắn nói với Giang Nhu: "Rót cho anh ly nước với, đã một ngày rồi anh chưa được uống nước."
Giang Nhu nhíu mày, đứng dậy đi rót nước cho hắn, thuận miệng hỏi một câu: "Y tá đâu?"
Trong đầu nghĩ đến cô y tá vừa nãy gặp phải, cảm thấy có chỗ nào đó là lạ.

Lê Tiêu không giấu giếm cô, nói thẳng: "Y tá trước còn được, hôm trước đổi một y tá mới đến đây, kĩ thuật chẳng ra gì nhưng lại thích hỏi thăm anh mỗi năm kiếm được bao nhiêu tiền, biết anh không có tiền thì không thèm tới nữa."
Nhưng lúc nãy lại tới nữa, nói cô ta nghĩ kĩ rồi, so với tiền thì cô ta càng thích hắn hơn, có thể không để tâm chuyện hắn không có tiền, còn nói điều kiện trong nhà không tồi, sẵn lòng bố trí cho hắn một công việc tốt.

Làm cho Lê Tiêu nghe mà buồn nôn, quả thật là đồ bệnh tâm thần mà.

Ông đây cần cô ta thích?
Giang Nhu: "..."
Năm giờ chiều, bé con thức giấc, sau khi tỉnh dậy dường như vẫn còn có chút choáng, nằm trên sofa mãi mà chưa lấy lại tinh thần, Giang Nhu bèn ôm cô bé đến trong lồng ngực Lê Tiêu, cục cưng nhìn thấy người mới chớp chớp mắt to, sau đó mỉm cười ngọt ngào.

Vùi mặt vào lồng ngực bố.
Giang Nhu nói với Lê Tiêu nói: "Anh giữ con một lát, em đi ra ngoài mua cơm."
Lê Tiêu ngẩng đầu nhìn cô: "Một mình em đi được không?"
Giang Nhu vẫy tay rời đi.

Ra khỏi cổng bệnh viện, Giang Nhu trước tiên là đi dạo ở mấy con phố gần đó, nhìn thấy quán ăn nào có đông người chờ cũng sẽ đi đến xem, sau đó chọn một tiệm cơm gia đình trông sạch sẽ, gọi vài món ăn nhẹ và một hũ cháo vịt.

Thời này còn chưa phổ biến mấy loại bao bì dùng một lần, Giang Nhu bèn nói với chủ quán một tiếng, chờ lát nữa sẽ gửi trả chén đũa lại sau.

Chủ quán rất dễ nói chuyện, gói tất cả vào một cái túi nilong.

Trên đường trở về, Giang Nhu còn mua thêm mấy quả xoài và một chén đậu đỏ sữa đông hai tầng.
Bởi vì thời gian chờ đồ ăn có hơi lâu, khi trở lại phòng bệnh đã là sáu giờ chiều, còn chưa đi vào đã nghe thấy bên trong truyền đến tiếng nói nói chuyện náo nhiệt.
Giang Nhu dừng bước, nhanh chóng vuốt lại tóc, cảm thấy mình hẳn là trông ổn mới đẩy cửa phòng bệnh bước vào.

Vừa mở cửa thì nhìn thấy bé con nép trong lòng Lê Tiêu, bị hai người đàn ông bên cạnh trêu chọc, lá gan của cô bé kỳ thật không lớn, có lẽ là do ngày thường không gặp nhiều người, cho nên mỗi lần nhìn thấy người lạ đều thích vùi mặt trốn vào trong lòng bố mẹ mẹ.

Nhưng không khóc, bé con rất ít khóc, trừ khi là thật sự sợ đau.

Về điểm này, Giang Nhu cảm thấy An An ngoại trừ tính tình ngoan ngoãn trời sinh, còn có do cô và Lê Tiêu đã cho cô bé đủ cảm giác an toàn từ nhỏ, ôm dỗ dành cô bé, thích nói chuyện với cô bé, trước kia, chuyện đầu tiên mỗi lần Lê Tiêu về nhà chính là ôm bé con, ngay cả lúc ăn cơm cũng không buông tay, thậm chí khi đi ra ngoài còn quấn chặt cô bé trong mấy lớp áo.

Cho nên bé con bị bố ôm vào lồng ngực nhìn thấy mấy khuôn mặt xa lạ cũng không bị dọa khóc, chỉ là mở to mắt nhìn, hết nhìn người này lại nhìn người kia, khi có người đưa đồ ăn đến miệng thì mím chặt môi, vặn vẹo thân mình vùi mặt vào lồng ngực bố.

Có điều vùi được một lúc lại nhịn không được mà nhìn lén.
Chọc cho hai người đàn ông cười phá lên.
Trừ hai người đàn ông trung niên, trong phòng còn có hai người phụ nữ, một trung niên và một cao tuổi.

Người phụ nữ trẻ hơn cúi đầu dỗ dành đứa nhỏ trong lồng ngực, bà già kia cũng cười theo, ngoài miệng còn khen: "Đứa nhỏ này thật xinh đẹp, tuổi cũng xấp xỉ đứa cháu thứ hai của tôi, vừa vặn có thể định hôn ước từ nhỏ cho hai đứa."
Lê Tiêu vốn còn đang mỉm cười ôm An An, nghe xong lời này, sắc mặt lập tức thay đổi.

Thằng cha tên Phó Phi bên cạnh còn đổ thêm dầu vào lửa: "Cái này được đó, lớn lên cũng xem như thanh mai trúc mã."
Thường Dũng thì không thiếu tinh ý như vậy, thấy vẻ mặt của Lê Tiêu không đúng, vội đánh trống lảng: "An An cỡ mười tháng tuổi rồi nhỉ?"
Không phải do gã tinh tế, mà là nhìn An An vừa xinh xắn vừa đáng yêu, lại nhìn đứa nhỏ giống Tào Vượng trong lồng ngực cô con dâu nhà họ Tào, cho dù là từ góc độ của người khác cũng cảm thấy không xứng.

Nhưng bà già nọ lại cảm thấy chủ ý này khá tốt, còn muốn nói thêm gì đó thì Thường Dũng đã nhìn thấy Giang Nhu từ bên ngoài tiến vào, tuy rằng gã chưa từng nhìn thấy dáng vẻ của Giang Nhu ngoài đời, nhưng xem trong ảnh chụp mà Lê Tiêu mang theo, đây là một cô gái trắng trẻo, xinh đẹp.

Lúc này nhìn thấy người, liếc mắt một cái đã nhận ra, vội nói: "Ai da, là em dâu đúng chứ? Mau vào đi, anh cũng tính là đã nhìn thấy cô, nhưng thì ra người thật đẹp hơn trong ảnh nhiều."
Giang Nhu tự nhiên mỉm cười với bọn họ: ""Chào mọi người, cảm ơn mọi người đã đến đây thăm Lê Tiêu, chắc hẳn ngài là giám đốc Thường, quả nhiên rất tuấn tú, lịch lãm."
Sau đó lại nói với một người đàn ông khác: "Ngài là kỹ sư Phó, Phó Phi, đúng không? Tôi cũng từng nghe Lê Tiêu kể, trông ngài còn rất trẻ, cảm ơn mọi người ngày thường đã chiếu cố cho Lê Tiêu."
Đối với cấp trên và đồng nghiệp của Lê Tiêu, Giang Nhu đương nhiên muốn nói ngon ngọt một chút.

Cô cũng không biết nịnh nọt lấy lòng, những thứ này đều là học được từ chỗ anh trai, dù sao chỉ có một chữ chính là "khen".

Giang Nhu không quen biết hai người phụ nữ đứng ở đuôi giường, cho nên chỉ có thể mỉm cười, sau đó cũng khen một câu: "Đứa nhỏ thật đáng yêu."
Tuy rằng Giang Nhu chưa nói cái gì, nhưng Thường Dũng và Phó Phi nghe xong trong lòng cũng cảm thấy thoải mái, cảm thấy người có văn hóa ăn nói quả thật là khác biệt, so với những lời kiểu như sự nghiệp thành công, tiền đồ không đếm xuể thì tuấn tú, lịch lãm và trông còn trẻ vẫn là nghe chân thành hơn.

Giang Nhu để đồ ăn lên bàn trà cách đó không xa, sau đó rót nước và cắt xoài.

Trên bàn trà còn có trái cây do bọn họ đem tới, có lê và dứa.

Thấy Giang Nhu bận rộn, Thường Dũng vội nói: "Đừng đừng đừng, bọn anh phải đi rồi, hai người cứ ăn cơm đi, bọn anh chỉ là đến xem thử thôi."
"Đúng vậy, em dâu đừng cắt, bọn anh cũng phải đi ăn cơm."
Vừa nói vừa đi ra ngoài, sợ làm phiền đến hai người.

Giang Nhu đưa bọn họ đi ra ngoài, khách sáo giữ lại, nói: "Không thể ngồi trong chốc lát sao?"
Thường Dũng cười: "Không được, ngày mai lại ghé."
Giang Nhu cũng cười: "Vậy mọi người đi đường cẩn thận, trời cũng tối rồi."
"Ai da, được rồi, em dâu đừng khách sáo."
Sau khi Thường Dũng và Phó Phi thì mẹ chồng nàng dâu nhà họ Tào không tiện ở lại lâu nên cũng đi ra ngoài theo, chỉ là lúc tới phòng bệnh bên cạnh, bà già không nhịn được oán trách cô con dâu của mình: "Sao cô lại ngu ngốc như thế chứ hả? Cô nhìn cô vợ phòng bên cạnh đi kìa, tuổi tác có vẻ còn không lớn hơn cô đâu, nhưng người ta biết nói chuyện làm cho người khác vui vẻ, còn biết rót nước, cắt trái cây cho mọi người.

Tuy rằng ông chủ của Đại Vượng không ăn, nhưng người ta nhìn thấy vậy thì cũng cảm thấy thoải mái trong lòng."
Người phụ nữ trung niên cúi đầu không nói lời nào, cảm thấy mẹ chồng biết nói chuyện nhưng cũng có thấy bà ta dỗ dành cho ai vui vẻ đâu.
Bà già ngồi trên sofa tự mình hờn dỗi, con trai bà ta bị thương nghiêm trọng như vậy, ông chủ của Đại Vượng chỉ nhìn một lần rồi đi, ngược lại là ở phòng bên cạnh nói không ngừng.

Nhìn như vậy, người nằm ở phòng bệnh bên cạnh có lẽ sẽ có triển vọng rất lớn, nghĩ đến đây mới nhịn không được nói với cô con dâu: "Mấy ngày nay cô hãy ôm đứa nhỏ qua đó nói chuyện nhiều một chút, đứa bé gái phòng bên cạnh xinh đẹp như vậy, về sau nhà bên đó cũng xem như thông gia của nhà chúng ta."

Người phụ nữ trung niên do dự: "Như vậy có được hay không?"
Nhìn dáng vẻ của hai vợ chồng kia đi, cưng chiều đứa nhỏ tên An An kia như vậy.

Bà già không hài lòng: "Sao lại không được? Một con nhỏ thì có thể quý giá đến mức nào? Là tôi đây đánh giá cao nó."
Nói xong thì chỉ vào người phụ nữ: "Nếu chuyện này mà cũng làm không xong thì ngày mai cút trở về quê đi."
Người phụ nữ trung niên ôm con cúi đầu.
——
Trong phòng bệnh, Giang Nhu đặt bàn nhỏ trước mặt Lê Tiêu, sau đó bày đồ ăn lên.

Lê Tiêu một tay cầm đũa ăn cơm, một tay ôm bé con, cục cưng lúc này đã bảy tháng, có thể ăn một ít thức ăn bổ sung.

Khẩu vị của bé con giống Lê Tiêu, thích ăn thịt, Giang Nhu mua cháo vịt hầm thật mềm, múc một chén nhỏ đút bé con, cô bé ăn được một muỗng thì dường như rất thích, ngẩng đầu cười với Giang Nhu, còn không đợi Giang Nhu đưa muỗng qua đã duỗi dài cổ đòi ăn.

Lê Tiêu thấy con gái ăn ngon miệng, trong lòng có chút đắc ý: "Bà già kia không biết xấu hổ đến như vậy? Cũng không nhìn xem An An nhà chúng ta có bao nhiêu lợi hại."
Bé cưng nghe thấy tên của mình, cho rằng bố gọi mình nên quay đầu nhìn hắn, cũng nở một nụ cười ngọt ngào.

Làm cho Lê Tiêu nhìn mà tim muốn tan chảy, hắn duỗi tay xoa đầu nhỏ của bé con.

Giang Nhu tức giận trừng hắn một cái: "Về sau đừng nói nói như vậy, để người ta nghe được không tốt đâu."
Lê Tiêu tỏ vẻ không sao cả: "Anh cũng không có nói ở bên ngoài."
Hắn chỉ là cảm thấy An An nhà hắn chính là đứa bé tốt đẹp nhất trên thế giới, ai cũng không xứng với cục cưng.

Nghĩ đến đây, hắn chọc lên bím tóc nhỏ trên đầu bé con, nói: "Sau này lớn lên không được phép lấy chồng đâu nhé."
Giang Nhu: "..."
Bé con còn tưởng đang chơi với mình, lắc đầu không cho hắn chọc.

Cơm nước xong xuôi, Giang Nhu cầm chén đũa đi rửa sạch sẽ rồi đem trả, trước khi đi, Lê Tiêu còn không yên tâm dặn dò: "Trở về sớm một chút."
"Ừ."
Buổi tối, Giang Nhu giúp Lê Tiêu lau người cẩn thận, cũng không biết mấy ngày rồi hắn chưa tắm mà trên người lại kinh tởm như vậy, thế mà An An lại không chê hắn, còn vùi mặt vào người hắn.
Giang Nhu chịu không nổi hắn dơ duốc như vậy, cho nên kêu hắn ngồi xuống, sau đó cởi hết quần áo trên người hắn, làm ướt khăn tắm bằng xà phòng, sau đó dùng sức chà lên người hắn, chà xong lại giặt sạch khăn lông, lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy, cả một thau nước đều biến thành màu đen.

Thay đổi ba lần nước thì Giang Nhu mới chịu buông tha cho hắn.

Lê Tiêu quả thật cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, cảm giác cả người nhẹ nhàng hơn.

Chỉ là sau lưng có hơi rát, cũng không biết dùng bao nhiêu sức lực.

Lau người cho Lê Tiêu xong, Giang Nhu mang bé con vào phòng tắm để cùng tắm rửa.

Giang Nhu ngồi trên ghế nhỏ, lúc tắm rửa sẽ kẹp bé con giữa hai chân, bản thân tắm xong lại tắm cho bé con, sau đó lau khô rồi dùng khăn lông bọc cô bé lại.

Cục cưng vô cùng thích nước nên cười khúc khích không ngừng.

Lúc được Giang Nhu thay đồ xong xuôi rồi bế a ngoài, bé con còn có chút không vui.

Giang Nhu ném bé cưng cho Lê Tiêu, còn mình thì đem quần áo dơ vừa thay ra đi giặt.

Lê Tiêu liếc mắt nhìn Giang Nhu, thấy cô chỉ mặc một chiếc váy mỏng rộng rãi, bên trong dường như không có mặc cái gì, có chút không tự nhiên quay mặt đi.

Bồn rửa mặt trong phòng tắm quá nhỏ, Giang Nhu bèn cầm quần áo đi đến phòng nước ở cuối hành lang.

Ở nơi đó, Giang Nhu gặp phải bà mẹ chồng phòng bên cạnh.

Bà ta cũng đang giặt quần áo, vừa giặt vừa khen Giang Nhu tài giỏi.

Khi nói về cô con dâu của mình, bà ta không hài lòng về mọi mặt của cô ấy, Giang Nhu đành phải khen lại, nói con dâu bà ta tốt số nên mới có người mẹ chồng tốt như bà ta.

Bà già vừa nghe đã cảm thấy trong lòng thoải mái, cảm thấy nếu Giang Nhu là con dâu của bà ta thì hay biết mấy.

Trong lúc đang nói, bà già đột nhiên nói một cách thần bí: "Tôi nói cô nghe cái này, cô phải cẩn thận đề phòng, y tá trong bệnh viện này rất lợi hại đấy.

Trước khi cô tới đây, có một y tá cứ nhìn chằm chặp chồng cô mỗi ngày, đến sớm về trễ, còn hỏi thăm chồng cô làm nghề gì nữa."
"Nghe nói cái cô y tá có chống lưng lớn, những y tá khác trong bệnh viện cũng không dám đắc tội với cô ta, cô phải cẩn thận một chút."
Giang Nhu mỉm cười, không có hùa theo bà ta, chỉ là nói: "Chồng tôi đã nói việc này với tôi, người ta không biết anh ấy đã kết hôn nên hiểu lầm, không phải chuyện lớn gì, từ nhỏ đến lớn anh ấy đã rất thu hút người khác, tôi cũng quen rồi."
Bà già cứng họng, chỉ đành ngượng ngùng nói: "Cũng đúng, chồng cô quả thật rất đẹp trai."
Kế tiếp, Giang Nhu bèn chuyển chủ đề đến trên người bà ta, chờ giặt xong quần áo, bà già cũng không nghe được bất cứ thứ gì từ chỗ Giang Nhu, càng không kéo thêm được chút quan hệ nào.

Chờ người đi khỏi bà già mới kịp phản ứng, thầm mắng đồ yêu quái, cũng may là con trai bà ta không cưới người phụ nữ này vào nhà, bằng không còn không biết ai nghe ai.

Có điều Giang Nhu cũng không bình tĩnh như vẻ bề ngoài, lúc trở lại phòng bệnh, cửa vừa đóng đã lập tức hỏi: "Em nghe nói cô y tá kia ngày nào cũng đến nhìn chằm chặp anh, không đơn giản như những gì anh nói."
Lê Tiêu đang chơi với An An trên giường, đột nhiên nghe hỏi thì không kịp phản ứng, ngẩng đầu nhìn cô, vẻ mặt nghi hoặc: "Cái gì?"
Giang Nhu trừng hắn một cái: "Đừng có giả ngốc với em, rốt cuộc sao lại thế này, trong lòng anh phải tự hiểu rõ."
Xoay người đi phơi quần áo.

Nghe Lê Tiêu tự mình nói đương nhiên không giống với nghe người khác nói.

Lúc Lê Tiêu nói đến việc này, Giang Nhu còn cảm thấy hắn rất thành thật, không phải việc gì lớn, nhưng nghe những gì bà già bên cạnh nói, người ta nhìn chằm chặp hắn mấy ngày nhưng hắn lại không cự tuyệt.

Giang Nhu không thừa nhận bản thân ghen tị nhưng cô chỉ là có chút tức giận.

Nếu sớm biết vậy thì đã không đến đây.

Bởi vì chuyện này, đến tối Giang Nhu cũng không thèm lên giường ngủ, tuy rằng giường bệnh không lớn, nhưng hai người vẫn có thể ngủ vừa.

Giang Nhu vốn dĩ muốn ném An An cho hắn, nhưng An An chơi chung với bố thì được, ngủ thì không, bé con chỉ muốn ngủ cùng mẹ.

Hết cách, Giang Nhu đành phải thay tã cho bé con, sau đó ôm con gái đi ngủ trên sofa, cũng không đọc sách, hôm bay bận rộn cả một ngày nên không nghĩ đến chuyện đọc sách.

Lê Tiêu nhìn bóng dáng hai mẹ con cô trên sofa, sững sờ mất một lúc, không phải chỉ là đi giặt quần áo thôi hay sao?
Tại sao vừa trở về đã thay đổi rồi?
Hắn nằm ở trên giường, thường xuyên liếc nhìn bóng dáng trên sofa, cuối cùng nhịn không được nhỏ giọng nói: "Vừa rồi em có ý gì?"
Cũng không thể hiểu nổi, không phải buổi sáng đã giải thích rồi sao?
Giang Nhu cũng không thèm quay đầu lại, hỏi một câu: "Vết kim trên tay anh là do cô y tá lúc sáng làm sao?"
"Ai?"
Đột nhiên thay đổi đề tài, Lê Tiêu cũng không nghĩ nhiều, bèn nói: "Ừ, kỹ thuật của cô y tá kia rất tệ."
Lần nào cũng làm hắn chảy máu.

Giang Nhu khẽ "ồ" một tiếng: "Vậy tính khí của anh cũng khá tốt."
Nói xong thì không nói nữa.

Bị đâm đến như thế cũng không tức giận.
Lê Tiêu nghe lời này, cảm thấy như đang khen mình, lại như là có ý khác.

Nghĩ một lúc, không chắc chắn nhỏ giọng trả lời: "Hình như là vậy."
Hắn cũng cảm thấy tính khí của mình biến hóa tốt một chút, thật ra cũng không tính là biến hóa tốt, chỉ là học được che giấu cảm xúc của chính mình.

Đợi nửa ngày cũng không được đáp lại, Lê Tiêu nhẹ nhàng kêu một tiếng: "Giang Nhu?"
Người không có phản ứng.
Được rồi, hắn đã biết, cô lại tức giận.
Chỉ là Lê Tiêu suy nghĩ cả đêm cũng không hiểu nổi Giang Nhu tức giận cái gì.
Mãi cho tới sáng hôm sau, cô y tá kia lại tới nữa, Lê Tiêu chú ý thấy sắc mặt của Giang Nhu không đúng lắm thì mới như thể hiểu ra cái gì.

Ngày hôm qua, lúc hắn nói đến cô y tá này còn lo lắng Giang Nhu không vui vẻ, cho nên mới che giấu một ít, nhưng lúc ấy nhìn thấy Giang Nhu không có bất cứ phản ứng gì, trên mặt còn nở nụ cười, dáng vẻ thật sự không tức giận, trong lòng hắn còn có chút tức giận.

Bởi vì hắn đột nhiên phát hiện, tình cảm của hắn đối với Giang Nhu và tình cảm của cô đối với hắn dường như không giống nhau.

Giang Nhu cũng không hề giấu giếm hắn, có đôi khi cô sẽ hiểu biết rất nhiều thứ, mà những thứ đó, hắn đều chưa từng tiếp xúc qua.

Hắn không biết quá khứ của cô, nhưng cũng có thể đoán được một chút.

Tuổi của cô hẳn là không lớn, có đôi khi sẽ có chút ngây thơ, có có chút yêu thích lãng mạn, cô sẽ trang trí nhà cửa xinh đẹp, sẽ tốn rất nhiều thời gian lựa chọn một bối cảnh chụp ảnh ưng ý.

Tính tình của cô rất ôn hòa cũng rất hào phóng.

Loại tính tình ôn hòa và hào phóng này chỉ có gia đình hạnh phúc, hòa hợp mới nuôi dưỡng ra được, bởi vì cô có được nhiều, cho nên sẽ không tính toán chi li như người khác, bởi vì cô được rất nhiều người yêu thương, cho nên có đôi khi sẽ có chút tính khí, còn có sự thiện lương của người được bảo hộ tốt.

Ở bên cạnh Giang Nhu, hắn sẽ không khỏi cảm thấy cảm thấy có một chút tự ti, bởi vì hắn không biết mình có thể cho cô cái gì, có khi những thứ mà hắn cố hết sức để cho cô, ở trong mắt cô đều vô cùng bình thường.

Hắn thậm chí không dám nghĩ về quá khứ của cô, hắn sợ hãi bản thân không so được với thứ gì.

Cho nên, dù không muốn chia tay gia đình nhưng hắn vẫn xuống phương Nam.

Bởi vì điều duy nhất hắn có thể làm chính là nỗ lực kiếm tiền, cho cô một cuộc sống tốt, để cho cô khi đi học đại học không cần phải lo lắng.

Lúc này, Lê Tiêu nhìn Giang Nhu vừa cầm giẻ giả vờ lau bàn vừa lén lút liếc nhìn hắn và y tá, không biết vì sao, trong lòng có chút buồn cười, rất muốn cười nhưng cũng rất vui mừng.

Chờ y tá thay nước thuốc xong rời đi, Lê Tiêu nói thẳng: "Có cái gì đâu mà nhìn? Không phải cô y tá này, y tá hôm qua hẳn là không có can đảm đến nữa đâu."
Người nọ dây dưa không thôi, còn uy hiếp hắn, nói chú của cô là phó viện trưởng của bệnh viện này.

Hắn coi như cô ta không có mặt, cầm lấy điện thoại ở đầu giường.

Trước khi xuống phía Nam, Giang Nhu lo lắng hắn ở bên ngoài xảy ra chuyện nên nhét một mảnh giấy vào ví của hắn, nói đó là mấy số điện thoại khẩn cấp.

Hắn bèn quay số và ấn gọi hết thảy.
Sau đó, người bị dọa chạy.
Giang Nhu nghe xong lời này, có chút không được tự nhiên nói: "Anh nói cái gì vậy? Em chỉ là đang lau bàn mà thôi.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.