Giang Nhu cùng Lê Tiêu đưa An An ra ngoài ăn cơm. Lúc ăn cơm, Giang Nhu nhận được điện thoại của thím Vương, nói mẹ ruột của cô biết năm nay nhà bọn họ về quê ăn Tết nên hôm nay cố ý dẫn theo em trai cô tới đây.
"Thế thì không có, chỉ là mẹ con trông không còn sung sức như trước kia, thím nghe nói hai vợ chồng chị cả con đã dẫn theo hai đứa nhỏ chuyển lên thành phố làm công, bây giờ hai đứa nhỏ đang học ở thành phố."
Thím Vương cũng biết một số chuyện nhà mẹ đẻ Giang Nhu, nghe nói chị cả của Giang Nhu cho dù đã lấy chồng cũng thường xuyên trở về nhà mẹ đẻ làm việc, chị hai bị chồng đánh đến mức phải bỏ trốn, Giang Nhu lúc trước cũng vì không muốn bị gả cho tên đàn ông lớn tuổi mặc rỗ mà vô tình thành đôi với Lê Tiêu, đứa nhỏ nhất là Lê Hân cũng là vừa sinh ra đã bị đem cho người ta.
Lúc nghe nói đến những chuyện này, không biết thím Vương đã tức giận biết chừng nào, cùng là phụ nữ, sao bà ta có thể đối xử nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?
Giang Nhu "Dạ" một tiếng: "Chị cả đã nói chuyện này với con rồi."
Là chính cô đã khuyên hai vợ chồng bọn họ lên thành phố sinh sống, ở nông thôn vất vả quanh năm suốt tháng cũng chỉ đủ ăn, thà lên thành phố tìm việc làm, còn có thể cho hai đứa nhỏ một hoàn cảnh học tập tốt hơn, mấy năm đầu hai vợ chồng bọn họ có thể sẽ vất vả một chút, cố gắng mua một căn nhà ở thành phố.
Quan trọng nhất chính là cách xa mẹ ruột một chút, như vậy hai vợ chồng họ mới có thể yên ổn sinh sống.
Giang Nhu suy nghĩ rồi nói: "Nếu mẹ con lại đến, nhờ thím giúp con báo cảnh sát, nói có người tự ý đột nhập vào nhà dân."
Thím Vương sửng sốt: "Như vậy được không?"
Giang Nhu nói một cách chắc nịch: "Dạ được, đến lúc đó con sẽ nói chuyện với cảnh sát."
"Vậy được."
Giang Nhu đã nói như vậy, thím Vương cũng không tiện nói gì thêm, hơn nữa mẹ ruột Giang Nhu quả thật đã làm quá má mức.
Trong lòng lại nghĩ Giang Nhu nhìn bề ngoài thì ngoan ngoãn, ôn hòa, nhưng thật ra tính tình không hề mềm yếu chút nào, nếu con gái bà mà có mấy phần tính tình giống như Giang Nhu thì cũng không đến mức bị con rể bắt chẹt.
Cúp điện thoại, Lê Tiêu ngồi đối diện hỏi đã xảy ra chuyện gì.
Giang Nhu liền kể chuyện thím Vương vừa nói cho hắn nghe: "Nếu bà ấy mà đến nữa, em đã dặn thím Vương cứ dứt khoát báo cảnh sát là được."
Cô có phải "Giang Nhu" đâu mà không thể ra tay tàn nhẫn với người "mẹ ruột" này, từ góc độ của người ngoài, cô có thể thấy rõ ràng, mẹ ruột của "Giang Nhu" không hề có chút tình thương nào dành cho mấy cô con gái, con gái chỉ là công cụ giúp bà ta nuôi sống gia đình mà thôi.
Lê Tiêu gật đầu, liếc nhìn cô một cái, sau đó bỏ tôm đã lột s@ch vỏ vào chén cho cô.
An An ngồi bên cạnh chờ nãy giờ thấy vậy bèn dẩu miệng: "Lần này là của con."
Lê Tiêu liếc con gái: "Mẹ là người lớn, có thể ăn thêm một con."
Công chúa nhỏ gật đầu, xem như đã chấp nhận lời giải thích: "Cũng phải."
Lại chỉ tay béo vào dĩa cá ở phía xa: "Bố, con muốn ăn cái kia."
Lê Tiêu liền dùng đũa gắp cho con gái một ít thịt bụng cá.