Lòng bàn tay nóng bỏng của anh dán chặt lấy làn da cô, cơ thể thể Giang Đường xoay lại, để cho anh một tấm lưng trơn bóng.
Đôi bàn tay lớn kia đã kéo miếng dán ngực xuống, làm cho cô gần như lộ ra toàn bộ trong mắt anh.
Tối nay không có ánh sáng.
Chỉ có ngôi sao đơn độc lấp lánh.
Đôi mắt anh thâm trầm như bóng đêm, ngắm nhìn cô vừa chăm chú lại sâu thẩm.
Hai tay Giang Đường nắm chặt thành nắm đấm, cô dùng sức cắn đầu lưỡi, ép bản thân phải bình tĩnh.
Bao nhiêu đau đớn khôi phục bấy nhiêu trấn tỉnh, cô ổn định hô hấp: "Anh này, anh ở đây... không thích hợp lắm."
Cô không thấy rõ mặt người gây án, cũng không đoán ra thân phận của anh, trong lòng nghi ngờ là Âu Bình Vân, chỉ có anh ta có tiếp xúc nhiều với cô.
Anh không lên tiếng, Giang Đường nghe được tiếng kéo dây thắt lưng ra.
Giang Đường cắn răng, mồ hôi lạnh thấm ướt toàn thân.
So với an toàn thì cô cũng không để tâm trinh tiết, đặt biệt là những người tới đây hôm nay cũng không phải là kẻ tép riu gì, cho dù có cưỡng bức cô thì kẻ đó cũng có thể an toàn rời đi.
Chỉ là...
Cô có chút không cam lòng.
Giang Đường đột nhiên nhớ đến một thân võ thuật của Ninh Lăng cho mình, cô thử vận may giãy giụa nhưng phát hiện chỉ phí công, quả nhiên, đồ của đám người kia cho hoàn toàn không có tác dụng gì! Cái gọi là võ thuật có thể chỉ là động tác võ thuật đẹp mắt!
Giang Đường tuyệt vọng rồi, cô từ bỏ.
"Trong túi của tôi có bao, anh có thể đeo vào không?" Giọng nói cô run rẩy, chua xót trong lòng gần như lập tức trào ra.
Cô có một thói quen, mặc kệ là đi nơi nào cô đều sẽ mang mấy cái áo mưa theo bên mình, chuyện cô sợ chính là gặp phải những tình huống như thế này, nếu như trốn không xong thì dù như thế nào cũng phải bảo vệ tốt cho bản thân mình.
Nghe được lời này, người phía sau đột nhiên không động tĩnh nữa.
Lạch cạch.
Đèn mở lên.
Hai tay Giang Đường thoát khỏi sự giam cầm.
Cô ngạc nhiên trừng lớn đôi mắt, chậm rãi quay đầu nhìn lại.
Lâm Tùy Châu đứng ở phía sau lưng cô, quần áo hỗn độn, mặt không cảm xúc.
Trong lòng Giang Đường lộp bộp một tiếng, uất ức, oán hận, sợ hãi, tất cả tâm tình ngay khoảnh khắc nhìn thấy anh đều đổ xuống.
"Con mẹ nó bệnh thần kinh à!" Giang Đường không khống chế được chính mình, một bạt tai đánh vào mặt anh.
Lâm Tùy Châu không có tránh, chịu đựng toàn bộ.
Cô cực kỳ tức giận.
Một tay bảo vệ trước ngực, cúi đầu nghẹn ngào bật khóc.
Khóc đến cực kỳ chật vật.
Thật làm cho người khác đau lòng.
Lâm Tùy Châu có chút luống cuống, ngón tay nắm thật chặt lại buông ra, nhiều lần như vậy.
Anh há há miệng, hai chữ "xin lỗi" này làm sao cũng nói không ra được.
"Bệnh thần kinh..." Giang Đường thấp giọng mắng, sau khi lung tung lau nước mắt, cô khom lưng nhặt chiếc váy trêи mặt đất mặc lên người, cũng không liếc anh một cái, xoay người rời đi không chút lưu tình.
*Truyện được đăng trêи s2.truyenhd.com của kittenctump*
Nháy mắt tiếp theo, Giang Đường lại bị kéo trở lại.
Anh nhìn viền mắt đỏ bừng của cô, môi lúng túng: "Cô biết ngày mai là ngày gì không?"
Giang Đường căn bản không muốn nhìn thấy anh, càng không muốn nghe anh nói một câu nào.
Mạnh mẽ hất tay Lâm Tùy Châu ra, cô ra khỏi phòng mà không quay đầu lại.
Nhìn bóng dáng rời đi này, Lâm Tùy Châu trong bóng tối khẽ nỉ non: "Ngày kỉ niệm kết hôn..."
Nhưng mà cũng không quan trọng, bởi vì những năm này, bọn họ chưa từng trải qua một ngày kỉ niệm hoàn chỉnh nào, đối với Giang Đường mà nói, đó là tháng ngày cô đi vào phần mộ, còn đối với Lâm Tùy Châu, ngày đó cũng giống như mọi ngày trong quá khứ. Chỉ là không biết vì sao, năm nay anh rất muốn trải qua ngày kỉ niệm này với cô, giống như vợ chồng bình thường, dắt tay nhau, đi tản bộ, cuối cùng trải qua đêm của hai người tốt đẹp...
Nhưng mà...
Cô hẳn là không đồng ý.
Ra khỏi phòng, hai tay Giang Đường ôm ngực, vội vã bước về phía phòng vệ sinh.
Hiện tại cô chắc chắn rất khó xem, cũng không biết trang điểm còn không.
Giang Đường cảm thấy Lâm Tùy Châu có bệnh, cho dù đàn ông bình thường chơi tình thú cũng sẽ không trêu đùa vợ mình ở nơi như thế này, đáng đời sau này anh chết sớm. Đang nghỉ ngợi, eo của cô đột nhiên bị người khác vòng lấy từ phía sau, đôi bàn tay kia quấn lấy giống như rắn độc, không khỏi làm cho Giang Đường nổi da gà cả người.
Cô nhắm mắt, không thể nhịn được nữa, cong gối lên nhắm ngay chỗ giữa hai chân của đối phương, tuy rằng không sử dụng bao nhiêu lực nhưng cũng đủ khiến đối phương không thể đứng lên nối.
Sau một tiếng rêи đau đớn, đôi tay kia tách ra.
"Anh rốt cuộc muốn làm gì?" Giang Đường nhìn anh từ trêи cao xuống: "Vẫn chưa đủ?"
Nổi giận xong, cô mới phát hiện người này không phải Lâm Tùy Châu, nhìn quần áo giống như là... Âu Bình Vân?
Giang Đường lùi về sau hai bước, thấy anh ta nữa ngày vẫn không đứng lên được, không khỏi có chút căng thẳng mà đụng vai đối phương một cái: "Giám đốc Âu, anh vẫn ổn chứ?"
Vẫn ổn chứ?
Sinh mạng suýt chút nữa đứt đoạn, sao có thể vẫn ổn được chứ.
Trong lòng Âu Bình Vân vừa giận vừa thẹn, chờ sau khi đau đớn giảm bớt mới miễn cưỡng đứng thẳng người lên.
"Tôi chỉ muốn chào hỏi cô một tiếng."
Giang Đường cảnh giác lùi về sau: "Xin lỗi nha, tôi cho rằng anh là người xấu nào đó."
Âu Bình Vân không lên tiếng, đang đánh giá Giang Đường.
So với cô ở tiệc rượu, Giang Đường giờ khắc này có chút chật vật, sợi tóc hơi hỗn loạn, sóng mắt mênh ʍôиɠ, đi xuống, một đôi môi no đủ sưng đỏ mê người, hiển nhiên là mới vừa được người khác yêu thương qua.
Dáng vẻ này của cô không khỏi làm cho Âu Bình Vân nổi lên tâm tư không kìm chế được.
"Đây là danh thϊế͙p͙ của tôi..." Âu Bình Vân trình danh thϊế͙p͙ lên bằng hai tay, "Cô gái, cô xưng hô thế nào?"
Giang Đường không nhận, lạnh nhạt nói: "Tôi họ Giang."
"Giang..." Ánh mắt Âu Bình Vân lóe lên, "Chúng tôi muốn đi chơi sau khi tiệc rượu kết thúc, cô Giang có muốn đi chung hay không?"
"Không được." Giang Đường nói: "Tôi phải về nhà với con sớm một chút."
Nhìn chằm chằm dáng người kiêu ngạo của cô, tiếng anh ta ừng ực nuốt ngụm nước miếng, thấy bốn bề vắng lặng, một đôi tay càn rỡ ôm vai Giang Đường: "Không sao, thỉnh thoảng về muộn một lần cũng không có chuyện gì, bây giờ chúng ta đi thôi, chỗ tôi quen biết rất nhiều giám đốc lớn, thấy cô xinh đẹp như vậy, ra mắt làm diễn viên nhất định sẽ nổi tiếng."
Người trẻ tuổi bây giờ... Việc không chịu được nhất chính là mê hoặc.
Âu Bình Vân đã dùng chiêu này lừa gạt không ít cô gái trẻ có giấc mộng minh tinh, hống hồ dáng vẻ của anh ta không tính là tệ, dáng người cũng không quá phát tướng, ngủ một lần cũng không chịu thiệt thòi lắm.
Đáng tiếc...
Người hôm nay anh ta gặp là Giang Đường.
Vẻ mặt Giang Đường không thay đổi tách Âu Bình Vân ra, kéo dài một khoảng cách an toàn với anh ta, ngay sau đó nói: "Ngày mai tôi phải đến bệnh viện thực hiện một cuộc phẫu thuật, hôm nay không thể uống rượu."
Âu Bình Vân ngẩn ra: "Cô bị bệnh?"
Cô nói: Cũng không phải là bệnh, chỉ là làm phẫu thuật cắt bỏ đơn giản."
Âu Bình Vân: ?
Giang Đường: "Cắt bỏ tinh hoàn." Cô che mặt đầy ngại ngùng, "Nếu muốn trở thành phụ nữ chung quy phải trả giá chút gì đó, nhưng mà giám đốc Âu, anh có thể khen tôi xinh đẹp, tôi thực sự rất vui vẻ, như vậy đi, đợi tôi phẫu thuật xong lại đến tìm anh?"
Mặt Âu Bình Vân đầy sợ hãi, lắc đầu liên tục, vội vội vàng vàng chạy xa.
Nhìn bóng người hốt hoảng đi xa, Giang Đường hừ lạnh một tiếng: "Ha, đàn ông."
Cô nghịch nghịch tóc, xoay người đi về phòng vệ sinh rửa tay trang điểm lại.
Miệng bị hôn có chút tàn nhẫn, Giang Đường dùng bông tẩy trang cho vào nước lạnh, đắp nửa ngày mới tiêu tan một chút.
Sau khi trang điểm lại lần nữa, Giang Đường trở lại hội trường.
Tiệc rượu sắp kết thúc, mọi người tụm năm tụm ba rời đi, nhìn tính hình này, hỏa hoạn chắc là sẽ không xảy ra ở đây, như vậy rất có thể là sẽ xuất hiện sự cố trêи đường hoặc là ở khách sạn.
Giang Đường mím mím môi, bọc chặt áo khoác đi về phía Hạ Hoài Nhuận.
Hạ La đã ngủ thϊế͙p͙ đi trong ngực anh ấy, dáng dấp an ổn.
Cô thả nhẹ giọng: "Giám đốc Hạ, lát nữa anh phải về khách sạn sao?"
"Ừm, La La mệt rồi." Hạ Hoài Nhuận nhỏ giọng nói: "Cô thì sao, cùng bạn sao?"
Giang Đường gãi gãi đầu, nói: "Anh ấy còn bận bịu, tôi sẽ không làm phiền anh ấy, chỉ là..."
"Sao thế?"
"Vừa nãy giám đốc Âu quấy rối tôi ở bên kia, tôi không cẩn thận đá anh ta, anh ta bảo tôi chờ..."
Hạ Hoài Nhuận cau mày, ngước mắt vừa nhìn, phát hiện Âu Bình Vân cách đó không xa thỉnh thoảng nhìn về phía bên này, tư thế bước đi của anh ta có chút kỳ quái, giống như đã chịu một loại chấn thương nào đó.
"Hôm nay cô tới đây bằng cách nào?"
"Thuê xe."
Anh ấy đăm chiêu, cuối cùng nói: "Như vậy đi, tôi đưa cô trả về, cô ở nơi nào?"
"Khách sạn Vân Tuyền."
Khách sạn Vân Tuyền mà Giang Đường đặt trùng hợp đối diện với khách sạn của Hạ Hoài Nhuận ở, khác nhau là, một cái là khách sạn năm sao, một cái loại phổ thông.
Hạ Hoài Nhuận gật đầu: "Vừa vặn tiện đường."
Cô bắt kịp bước tiến của Hạ Hoài Nhuận, đến trước xe, tài xế đã chờ đợi ở bên trong, Giang Đường nhìn xe ô tô một cách không yên lòng, ngẩng đầu nói với tài xế: "Có cần kiểm tra một chút không?"
Kiểm tra?
Tài Xế liếc nhìn Giang Đường, bất mãn nói: "Rất an toàn, không cần kiểm tra."
"Để an toàn, vẫn nên kiểm tra một chút đi." Cô đi đến gần: "Anh không có uống rượu chứ?"
Lời này cũng làm cho người ta không vui.
"Lái xe không uống rượu, uống rượu không lái xe, lên đường văn mình, cả nhà hạnh phúc!"
"..."
Ừm, rất có ý thức an toàn.
Nhưng cô cứ không yên tâm lắm.
Hạ Hoài Nhuận mím môi nở nụ cười: "Kiểm tra một chút đi."
Ông chủ đã nói như vậy rồi, cậu cũng chỉ có thể nghe theo, sau khi kiểm tra xe từ trêи xuống dưới, từ trong ra ngoài một lần, cho Giang Đường một ánh mắt bất đắc dĩ: "Không có bất kỳ vấn đề gì."
Cô lo lắng không yên mà lên xe.
Hẳn là phát hiện được cảm xúc của Giang Đường, tài xế lái xe vô cùng cẩn thận và cảnh giác dọc đường đi, cuối cùng, xe vững vàng đỗ ở ngoài khách sạn.
"Đến rồi, tôi nhìn cô vào."
Anh ấy đứng dưới màn đêm, thân hình cao gầy.
Giang Đường đi một bước quay đầu ba cái, nỗi lòng lo lắng từ đầu đến cuối không cách nào buông xuống được.
Sau khi nhìn theo Giang Đường đi vào cổng lớn khách sạn, Hạ Hoài Nhuận cũng mang theo Hạ La rời đi.
Trong lòng, Hạ La chậm rãi tỉnh lại, cô bé ngáp một cái, mềm mại hỏi: "Chú đang nói chuyện với cô giáo Giang sao?"
"Ừm."
Hạ La dụi dụi mắt, nhìn về phía Hạ Hoài Nhuận: "Lúc này con vừa mơ thấy bố mẹ."
"Bọn họ nói gì?"
"Con không nghe rõ lắm." Hạ La mím môi, vẻ mặt khổ sở không hề che giấu: "Chú ơi, con rất nhớ bố mẹ..."
Vẻ mặt anh khẽ động, đưa tay ôm sát cô bé: "Chú cũng rất nhớ bọn họ."
Hạ La hít khụt khịt, tựa trêи vai anh ấy ngủ say.
Trở lại phòng khách sạn, Giang Đường vội vã thay bộ váy dài không mấy thoải mái này, lúc tắm xong đi ra, điện thoại nhận được hai tin nhắn, toàn bộ đều đến từ Lâm Tùy Châu.
[Lâm Tùy Châu: Quan tâm tôi.]
[ Lâm Tùy Châu: Tôi ở dưới lầu.]
Giang Đường trố mắt, cầm điện thoại kéo màn cửa sổ ra.
Dưới đèn đường, thân thể anh như ngọc, hơi ngẩng đầu lên, một đôi mắt nhắm ngay khuôn mặt cô.
Giang Đường kéo rèm cửa sổ một lần nữa, gọi điện thoại lại, rất nhanh được kết nối, không chờ anh nói chuyện, Giang Đường đã chất vấn: "Sao anh tìm được tôi ở đây?"
ANh không che giấu chút nào: "Theo dõi."
"......"
"............"
"Biến thái."
Cả buổi, Giang Đường mới nghẹn ra hai chữ này.
"Cảm ơn."
"......"
Cảm ơn cái búa.
Một tay Lâm Tùy Châu đút vào túi, ngước mắt nhìn bóng dáng khẽ lay động của cô.
"Người phụ nữ ở bên cạnh tôi hôm nay là trợ lý của tôi."
Giang Đường cẩn thận liếc ra bên ngoài từ trong khe hẹp, thấy anh vẫn đang nhìn bên này, vội vàng thu tầm mắt lại, "Anh nói chuyện này với tôi làm gì?"
"Không làm gì cả." Anh nói, "Thuận miệng nhắc tới, tìm chút đề tài."
Giang Đường nở nụ cười: "Còn rất có vần."
"Hôm nay..." Lâm Tùy Châu đắn đo, hai chữ xin lỗi kia đã quẩn quanh răng môi nhưng thế nào cũng không nói ra được, anh lớn như vậy nhưng rất ít khi xin lỗi, vì anh chưa bao giờ cảm thấy mình làm sai.
Bởi vì quá kiêu ngạo, cho nên không muốn cúi đầu.
"Anh rốt cuộc muốn nói cái gì?"
"Không có gì." Tay đặt trong túi nắm lại, cuối cùng xem như không có gì, sau cùng nói: "Ngày mai tôi tới đón cô."
Nói xong, cúp điện thoại.
Chờ khi Giang Đường ra ngoài xem lần nữa, người đàn ông đã lên xe.
Vẻ mặt cô không hiểu ra sao, ném điện thoại trêи tay lên giường.
Sinh mệnh của Hạ Hoài Nhuận vẫn đang trôi đi, Giang Đường buồn bực mất tập trung, khó mà ngủ được, cuối cùng mở nhóm kéo dài sinh mệnh [Mỗi ngày một nhiệm vụ, sống đến 99 tuổi] ra.
[Vợ hiền mẹ tốt - Giang Đường Đường: @Ninh Lăng, Nữ vương đại nhân, tôi muốn hỏi một chút, cô thực sự biết võ thuật sao?]
[Đại thái giám - Ninh Lăng: Biết chứ, không nói gạt cô, Ngự lâm quân đều không đánh lại tôi.]
Ngự lâm quân.........
[Vợ hiền mẹ tốt - Giang Đường Đường: Cô xác định... là cô lợi hại, chứ không phải bọn họ sợ uy nghiêm của cô mà nhường cô?]
[Đại thái giám - Ninh Lăng: ......]
Bầu không khí quỷ dị rơi vào im lặng.
Giang Đường không nói gì, cô cảm thấy mình biết chân tướng rồi.
Cõ lẽ Ninh Lăng biết võ nghệ, có điều loại võ nghệ kia đều là động tác đẹp đẽ, làm cho đẹp chứ không có tác dụng gì, không, cũng có tác dụng, chờ cô say này nếu như cô quay cảnh đánh võ thì có thể không cần chỉ đạo võ thuật nữa.
[Đại thái giám - Ninh Lăng: Mẹ kiếp! Chờ trẫm trở lại sẽ chặt đầu bọn chúng!]
[Vợ hiền mẹ tốt - Giang Đường Đường: ......]
Cô biết mà, những người này đều là tên ngố, một người cũng không dựa vào được.
(1) Nghĩa gốc: Đậu bỉ 逗比, thuật ngữ mạng, chỉ những người ngốc nghếch ngớ ngẩn gây hài.
Lòng Giang Đường chết lặng mà ngồi phịch trêи giường.
Trơ lúc mơ màng, cô rơi vào trạng thái ngủ say.
Chờ khi tỉnh lại, trời đã sáng choang, cô trở mình, lục lọi điện thoại trêи bàn, đột nhiên, đầu ngón tay đâm vào một gai gỗ lồi ra ở trêи bàn, trong nháy mắt Giang Đường đau đến tỉnh.
Thời gian là bảy giờ mười phút, cô xoa xoa mái tóc hỗn độn, xuống giường kéo cửa sổ ra, bên dưới có chút ồn ào do hai người qua đường vì việc cỏn con mà nổ ra tranh cãi, người đàn ông mắng người phụ nữ ti tiện, người phụ nữ mắng người đàn ông chó chết, vô cùng tưng bừng. Giang Đường thu tầm mắt lại, rửa mặt trang điểm.
Bảy giờ bốn mươi, tiếng ầm ĩ bên ngoài nổi lên bốn phía.
Sau đó, một tiếng gầm rú sắc bén cắt qua toàn bộ buổi sáng.
"Cháy rồi...!!!"
Thời gian Giang Đường ngây người, tiếng nổ mạnh vang dội.
Ngọn lửa cháy hừng hực, ảnh lửa phá tan tấm kính, tỏa ra khắp nơi...
Cô ngã ngồi trêи mặt đất, gò má bị ánh lửa thổi qua đau nhói một trận.
"Hạ Hoài Nhuận...!!"
Giang Đường thét chói tai thức dậy, giữa khi cánh tay vung vẫy lung tung, đầu ngón tay đâm không sâu vào gai gỗ trêи bàn.
Cô ngồi dậy từ trêи giường, kinh ngạc nhìn chấm đỏ thẫm trong lòng bàn tay.
Đưa tay cầm điện thoại lên, phía trêи hiển thị... Bảy giờ mười phút.
Giang Đường lại đi chân trần xuống đất, luống cuống tay chân kéo rèm cửa sổ ra.
"Con mẹ nó mày chó chết, đi đường không có mắt à!"
"Tiện nhân này mày nói ai?!"
Hai người hùng hùng hổ hổ không ngừng, người xung quanh có người xem nào nhiệt, có người khuyên can.
Môi Giang Đường tái xanh, kéo lê giày lập tức chạy ra ngoài con đường đối diện.
Bảo vệ nhìn thấy vẻ mặt dữ tợn, quần áo xộc xệch của cô nên chặn cô lại ở bên ngoài không chút nghĩ ngợi.
"Cô ơi, cô không thể đi vào."
"Tôi đến tìm người."
"Xin lỗi cô, xin cô lấy thẻ phòng khách sạn của mình ra."
Thời gian bây giờ là bảy giờ mười lăm phút, cách lúc nổ tùng còn lại không tới mười lăm phút.
Giang Đường không chú ý được nhiều như vậy, lôi kéo bảo vệ liền nói: "Sắp có hỏa hoạn xảy ra, xin anh lập tức sơ tán khách sạn và đám đông bên ngoài."
Cô nói năng lung tung, lập tức làm cho bảo vệ không vừa lòng, gọi tới mấy người xô đẩy Giang Đường đến bên cạnh thùng rác cách đó không xa, cuối cùng dùng đèn pin chỉa về phía cô, hung dữ cảnh cáo: "Còn tới nữa tôi sẽ báo cảnh sát!"
Hoàn toàn nó không thông.
Giang Đường hít sâu mấy hơi, lấy điện thoại ra bấm 120 và 119, cuối cùng sửa soạn tóc lại, một lần nữa đi tới cửa.
Thấy lại là cô, bảo vệ lập tức chuẩn bị đuổi người một cách không kiên nhẫn.
"Tôi tiến hành nhận phòng."
Bảo vệ nhìn Giang Đường từ trêи xuống dưới, hiện tai cô như người nhặt rác, thực sự không giống người ở nổi nơi như thế này, huống chi khách sạn đều có chế độ hẹn trước.
Thấy cậu vẫn không thả người, Giang Đường cũng mất kiên nhẫn, thừa dịp không phòng bị mạnh mẽ xâm nhập, hai người ngơ ngác nhìn nhau, vừa đuổi theo vừa lấy bộ đàm ra: "Có người khả nghi xâm xông vào, hãy bảo các khách hàng chờ ở trong phòng đừng đi ra!"
*Truyện được đăng trêи s2.truyenhd.com của kittenctump*
Hạ Hoài Nhuận ở tại tầng năm.
Giang Đường xông vào thang máy trước một bước, ngăn cản tất cả nhân viên bảo vệ ở bên ngoài thang máy, cô liếc nhìn điện thoại, hiện tại thời gian còn dư lại mười phút, ngay lập tức sẽ nổ tung. Giang Đường cắn cắn môi, sốt ruột nhìn con số không ngừng lên cao này, cuối cùng đã tới lầu, cô dùng hết sức chạy vào bên trong, cứ phòng trọ nào lộ ra thì cô đều dùng sức đập cửa phòng.
"Khách sạn có bom, tất cả mọi người xuống lầu rời đi!!"
"Tất cả mọi người rời khỏi khách sạn đi!!"
"Nhanh lên một chút! Tất cả mọi người đi đi!!"
Một người khách mở cửa mặt đầy mờ mit, thấy vẻ mặt cô sợ hãi không giống như nói dối, không để tâm nhiều như vậy, vội vã mang đồ vật chạy xuống dưới lầu.
"Nói cho những người khác biết, khách sạn sắp nổ tung! Bảo tất cả mọi người rời đi!"
Lúc này, tiếng bước chân ồn ào bên ngoài đã làm cho Hạ Hoài Nhuận chú ý, anh ấy vừa mở cánh cửa, cánh tay đã bị Giang Đường kéo đi.
Giang Đường trước mặt anh ấy mặt đầy mồ hôi, hơi thở dồn dập, ánh mắt nhìn anh càng lộ ra hoảng loạn nồng đậm.
"Đi mau, khách sắp xảy ra hỏa hoạn."
Sau một phen đẩy Hạ Hoài Nhuận ra ngoài, Giang Đường tiến vào phòng, mạnh mẽ ôm Hạ La vẫn còn đang ngủ say.
Thấy Hạ Hoài Nhuận còn ngẩn người ở đó, cô cuống quít quay đầu lại thúc giục: "Đi thôi...!"
Hạ Hoài Nhuận nhìn cô, há há miệng, không đợi anh ấy phát ra tiếng, cánh tay đã bị kéo lấy.
Ngoài khách sạn, tiếng còi cảnh sát vang lên.
Mọi người tụ tập ở bên ngoài, ai cũng không biết tình thế nào.
"Chuyện ra sao?"
"Không biết nữa, có người nói khách sạn sẽ nổ tung, bảo chúng ta ra đây."
"Nổ tung? Nổ tung ở đâu ra?"
"Mẹ nó ai đùa quái đản vậy...!"
"Đùa dai chết tiệt...!"
Một đám người mắng, gãi đầu mới đi vào bên trong lần nữa.
Xe cứu hỏa và nhân viên cứu hộ chạy đến cũng mặt đầy hoang mang, khách sạn này êm đẹp, nào có nổ tung gì chứ?
"Quá thiếu đạo đức rồi, đùa giỡn với chúng ta à?" Một đội viên phòng cháy chữa cháy bất mãn lẩm bẩm, bọn họ vốn rất khổ cực, kết quả không hiểu ra sao bị đùa như thế.
"Quay về ghi chép thông tin điện thoại lại, giao cho lực lượng cảnh sát xử lý đi."
Đội trưởng vỗ vỗ vai chàng trai, xoay người muốn lên xe.
Một giây sau, Giang Đường ôm Hạ La đi từ bên trong ra.
Thấy là cô, đám đông nổi giận đùng đùng muốn đi đến muốn đòi cô một lời giải thích.
Nhưng vào đúng lúc này, một tiếng nổ vang trời vọng từ bên trong tới.
Chỉ trong nháy mắt, khách sạn trước mắt đã bị ánh lửa bao phủ.
Lừa lớn kéo dài không ngừng, nhân viên đứng gần khách sạn không may bị sóng lửa lan đến, cùng nhau ngã nhào trêи mặt đất.
Sau giây phút im lặng ngắn ngủi, tiếng la hét nổi lên bốn phía, mọi người như ong vỡ tổ.
Hiện trường hỗn loạn.
Giang Đường đặt Hạ La ở chỗ an toàn, cô bé ngơ ngác nhìn trận lửa cao ngút trời này, chỉ vào phía sau nói: "Chú ở bên trong..."
Hạ Hoài Nhuận...
Giang Đường sửng sốt một chút, thở hổn hển nhìn lại phía sau.