Lý Nhu nhanh chóng chuồn đi lúc bọn họ không để ý đến cô ta.
Trương Diệu nhìn Quý Minh Noãn, lấy lòng hỏi: “Các chị có thể nể mặt em vào uống một ly không? Em tạ lỗi với mấy chị nhé?”
Quý Minh Noãn lạnh nhạt nói: “Không cần.”
Trương Diệu cũng chỉ khách sáo, làm thế nào cũng chẳng dám trêu chọc nhà họ Lục, sau này nhìn thấy đại Phật này phải đi đường vòng rồi.
“Dạ, dạ, được, em không quấy rầy hai chị nữa, hai chị chơi vui vẻ nhé, đêm nay em thanh toán.”
Lục Chân Chân “Ừm” một tiếng, chuẩn bị dẫn Quý Minh Noãn về phòng của cô ấy.
Lúc này, thang máy ting một tiếng, cánh cửa mở ra, giọng nói lãnh đạm vang lên: “Quý Minh Noãn, cô sao thế?”
Mọi người nhìn qua đó, chỉ thấy bóng dáng cao ráo đứng cách đó không xa, bóng của người đó rơi xuống đất. Người ta có thể mơ hồ có thể nhìn thấy ngũ quan góc cạnh anh tuấn, anh mặc mặc bộ âu phục đen thủ công, giữa mày là khí chất lạnh nhạt vốn có.
Lúc Lục Ngôn Thâm nhận được video Lục Chân Chân, đang bàn chuyện làm ăn với một giám đốc ở khách sạn này, sau đó cũng không bàn tiếp nữa, nhanh chóng đi lên đây.
Anh biết Lục Chân Chân có một căn phòng riêng ở chỗ này, quả nhiên, giờ phút này Quý Minh Noãn đang ở chung với Lục Chân Chân.
Quý Minh Noãn nhìn thấy Lục Ngôn Thâm thì thở dài, sự xuất hiện của anh tuyệt đối không trùng hợp.
Chỉ có một nguyên nhân thôi: Lục Chân Chân!
Lục Chân Chân khoe khoang cười nhìn Quý Minh Noãn, rõ ràng trên mặt có dòng chữ: Tôi muốn chị lập tức khen tôi, khen tôi xinh đẹp, khen tôi giỏi đi, cũng gọi tôi là công chúa đi.
Công chúa cái đầu em đấy, chỉ biết gây chuyện thôi!
Quý Minh Noãn đáp: “Tôi có thể có chuyện gì được chứ?”
Trước có công chúa của nhà họ Lục hộ giá, sau có đại thụ Lục Ngôn Thâm che chắn, dù cô đi ngang cũng không ai dám nói cô nửa câu đâu.
Trương Diệu nhìn thấy Lục Ngôn Thâm, cằm muốn rơi xuống đất, mở to mắt như hai viên đá to tròn.
Đậu phộng, đậu xanh, đậu đỏ, Lục Ngôn Thâm còn sống hả? Chẳng phải người ta đồn anh ta sắp chết hả? Sao còn tung tăng nhảy nhót, đằng đằng sát khí thế chứ?
Không…… Không phải tới tìm anh ta đấy chứ?
Hôm nay là ngày quỷ quái gì thế?
Còn nữa, nếu cô nghệ sĩ tuyến 18 này là con riêng, sao nhà họ Lục thiên vị như thế được chứ? Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Bắc Phủ.luvevaland. Các bạn có đọc ở các nơi đăng lại bản chuyển ngữ của tụi mình rồi cũng hãy dành chút thời gian qua trang gốc Luvevaland.co đọc để ủng hộ view cho nhóm dịch nữa nhé. Mọi thắc mắc có thể liên hệ qua page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành. Xin cảm ơn.
Chẳng lẽ bọn họ chưa bao giờ nghe cá lớn nuốt cá bé, kẻ giàu có chẳng màng anh em ruột thịt?
Chân Trương Diệu nhũn ra, anh ta nói: “Tổng…… Tổng giám đốc Lục!”
Lục Ngôn Thâm cũng không nhớ rõ Trương Diệu, chỉ biết anh ta là con trai của giám đốc Tập đoàn Ngải Cách, chỉ nhàn nhạt gật đầu.
Trương Diệu hận không thể ngồi tên lửa rời khỏi chỗ nguy hiểm này, lập tức nói: “Chỗ…… Chỗ em còn có khách, anh chị từ từ nói chuyện nhé.”
Lục Ngôn Thâm nhìn Trương Diệu như muốn bỏ chạy, gọi anh ta: “Đợi đã.”
Trương Diệu lập tức đứng lại, thẳng lưng, xoay người cười rạng rỡ: “Tổng giám đốc Lục, anh…… anh còn chuyện gì khác nữa à?”
Biểu cảm của Lục Ngôn Thâm lạnh nhạt, nhìn ra phẫn nộ trên gương mặt anh, đôi mắt lạnh lẽo, tỏ vẻ “cha cậu không vui”, từ trên cao nhìn anh ta.
Trương Diệu nuốt nước bọt, chờ Lục Ngôn Thâm lên tiếng, nhưng đối phương lạnh lùng nhìn anh ta. Sao không nói chứ? Có phải sắp dùng mười hình phạt tàn khốc không? Sao lâu vậy?
“Tổng, tổng giám đốc Lục?”
Lục Ngôn Thâm nhàn nhạt nhìn anh ta, nửa phút mới lãnh đạm nói: “Không có gì, chỉ là…… Tôi đại diện cả nhà tôi, chúc tết sớm cậu.”
Lục Ngôn Thâm cố ý nhấn mạnh 2 chữ ‘cả nhà’, hơn nữa còn dừng tầm mắt trên người Quý Minh Noãn.
Chân Trương Diệu mềm nhũn, anh ta suýt không đứng vững.
Sớm… Sớm… Sớm, sớm cái đầu anh đấy, ai mẹ nó muốn nghe chuyện cười nhạt toẹt của anh chứ! Tôi sắp bị đông lạnh như gấu ở Bắc Cực rồi đấy, biết không?
Chúc tết sớm, thần con mẹ nó kỳ ghê, rõ ràng anh chỉ muốn nói với tôi rằng ba người là người nhà thôi mà, được rồi, đêm nay coi như tôi xui xẻo, sau này nhìn thấy Quý Minh Noãn, sẽ đi đường vòng, được chưa?
Trương Diệu cười còn khó coi hơn khóc, run rẩy đáp: “Ha! Ha ha! Cái kia…… Em…… Em chúc cả nhà anh chị an khang nha.”
Lục Ngôn Thâm hài lòng cười, “Ừm, cảm ơn. Không quấy rầy cậu nữa, cứ tự nhiên đi.”
Trương Diệu quên cả tạm biệt, vội vàng chạy về phòng của anh ta.
Lục Chân Chân nhìn thấy dáng vẻ chật vật của Trương Diệu, vịn vai Quý Minh Noãn cười ngã trước ngã sau.
Lục Ngôn Thâm nhìn Quý Minh Noãn, nói: “Sau này có chuyện, cứ tìm tôi.”
Quý Minh Noãn cũng không biết nên cười hay khóc, rõ ràng chẳng phải vấn đề lớn, bây giờ thì hay rồi, chuyện ầm ĩ như vậy, cô còn thành ‘người nhà’ của nhà họ Lục.
May thay Trương Diệu không phải người trong giới giải trí, dù anh ta biết, cũng chẳng có vấn đề gì.
Quý Minh Noãn không phải người không biết cảm ơn, nói thế nào cũng là bọn họ đã giúp cô, có lẽ bọn họ đã thật sự đưa cô vào phạm vi bảo vệ của Nhà họ Lục.
“Cảm ơn, tôi biết rồi.”
Lục Ngôn Thâm thâm thúy nói: “Tốt nhất là thế.”
Lục Chân Chân nhìn thấy bầu không khí còn tính là tốt, “Nếu vấn đề đã được giải quyết, chi bằng chơi hai ván đi, sau đó cùng về nhà?”
Quý Minh Noãn trải qua chuyện này, muốn về nhà ngủ một giấc, Lục Chân Chân lại kéo cô: “Quý Minh Noãn, chị đừng đi, đêm nay tôi đã giúp chị, nói sao chị cũng phải chơi mấy ván giúp tôi đấy, tôi đã thua cả đêm, sắp khóc rồi, chị không thắng giúp tôi, tôi sẽ…… Tôi sẽ khóc cho chị xem đấy.”
“Em khóc đi, chị có khăn giấy đây.”
Lục Ngôn Thâm nhìn Quý Minh Noãn không tình nguyện, nói: “Anh còn chút việc nữa, hai người có thể về nhà trước, lão Lý dưới lầu.”
Anh và giám đốc Tập đoàn Cao Viễn còn chưa bàn chuyện xong, bây giờ phải về bàn tiếp. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Bắc Phủ.luvevaland. Các bạn có đọc ở các nơi đăng lại bản chuyển ngữ của tụi mình rồi cũng hãy dành chút thời gian qua trang gốc Luvevaland.co đọc để ủng hộ view cho nhóm dịch nữa nhé. Mọi thắc mắc có thể liên hệ qua page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành. Xin cảm ơn.
Lục Chân Chân nói: “Nếu vậy, anh bận chuyện của anh trước đi, bận xong thì về chung với tụi em, được chứ? Tạm Biệt.”
Quý Minh Noãn nghĩ đến cảnh phải ngồi chung một chiếc xe với núi băng này, lập tức ghét bỏ.
Lục Ngôn Thâm quan sát biểu cảm của Quý Minh Noãn, cười, “Được, nhưng phải chờ anh thêm một tiếng nữa.”
Vợ chồng ở chung nhiều một chút cũng không sai.
Lục Ngôn Thâm và đám người đi vào thang máy.
Anh dặn dò trợ lý, “Trợ lý Chu, ngày mai đi điều tra chuyện Quý Minh Noãn làm hư dây chuyền ở đoàn phim, thuận tiện điều tra camera của đoàn phim.”
Chu Mặc gật đầu, “Được, thưa tổng giám đốc Lục.”
Tuy Chu Mặc tò mò người phụ nữ đột nhiên xuất hiện bên cạnh Lục Ngôn Thâm, thậm chí có người bắt đầu tung tin vịt đó là ‘cô vợ xung hỉ’ tổng giám đốc Lục mua về với giá cao, nhưng Chu Mặc đi theo Lục Ngôn Thâm nhiều năm, biết Lục Ngôn Thâm không mê tín, cảm thấy còn cần phải chứng thực chuyện này.
Nhưng…… Đêm nay Lục Ngôn Thâm đột nhiên rời đi trong lúc đàm phán để ra mặt cho tiểu minh tinh kia, dường như không thích hợp.
Xét thấy tính tình tổng giám đốc Lục lạnh nhạt, anh rất ít khi đề cập đến chuyện gia đình, anh ấy không dám tò mò nữa.
*
Mà bên này, Quý Minh Noãn cuối cùng cũng bị Công chúa Lục Chân Chân lay động, vẫn mềm lòng đi đánh bài chung với công chúa, nhưng mà cô không chơi, chỉ làm quân sư.
Quý Minh Noãn luôn tự xưng là “người theo đuổi tinh hoa của đất nước”, đánh mạt chược rất thuận buồm xuôi gió.
“Toàn chữ.”
“Ù tui tui!”
“Thập bát La Hán!”
“Hoa nở trên bàn!”
Mọi người nhìn Lục Chân Chân chưa từng đại sát tam phương trên bàn mạt chược, thắng hết bàn này đến bàn khác, họ tức khắc trợn mắt há mồm.
“Mẹ ơi, cậu có thể chất may mắn?”
“Tôi thấy chắc thần bài nhập vào cậu ấy rồi……”
“Thần bài cũng không dám chơi vậy, biết không?”
Trên đường xe chạy từ khách sạn về đại trạch nhà họ Lục, Lục Chân Chân vội vàng đi thông báo chiến quả đêm nay với đám chị em, còn đăng 2 3 bài trong vòng bạn bè.
Quý Minh Noãn và Lục Ngôn Thâm ngồi ở hàng ghế phía sau, trên cơ bản trầm mặc cả đường.
Đến khi xuống xe, Lục Ngôn Thâm mới nói câu đầu tiên với Quý Minh Noãn.
“Ngủ ngon.”
Quý Minh Noãn: ……
Nhưng như vậy cũng khá tốt, nếu bắt cô ấy phải đối mặt với tổng giám đốc bá đạo, đúng là không biết nói chuyện gì với anh, cũng chẳng hiểu cổ phiếu quỹ Tiền tệ gì để nói với anh.
Quý Minh Noãn về phòng, vừa tắm xong, Lục Chân Chân đã bảo quản gia đưa 20 cái túi xách Hermes đến phòng cô.
5 chiếc túi Birkin đủ màu, gồm cam, vàng, xanh lá, xanh biển, tím, mỗi màu có vài kích cỡ, Quý Minh Noãn nhìn thấy mà trợn mắt há mồm!
Lục Chân Chân đúng là cô công chúa nhà giàu vô nhân tính.
Lục Chân Chân đưa túi tới, WeChat kịp thời đến: 【 Mới hết đấy. 】
Quý Minh Noãn không ngốc, nhìn thấy túi xách có hộp có nhãn, khẳng định là đồ mới, hơn nữa còn vừa được mua vào ngày hôm qua ở Paris……
Công chúa Chân Chân ra nước ngoài một chuyến, mang quà đắt đỏ về, sao bây giờ? Cô muốn kết bạn với cô ấy thật đấy.
Có tiền hay không cũng chẳng sao cả, mà đối phương rất có thành ý.
A, Berkin này đẹp quá, đúng là da cá sấu cao cấp của nước Mỹ!
Nhưng người kiêu ngạo như Quý Minh Noãn chỉ nhắn lại Công chúa Chân Chân đang chờ chị dâu khen một câu: 【 Ờ 】
Lục Chân Chân nhìn thấy tin nhắn của Quý Minh Noãn, sắp…… Sắp……
Hình như cô ấy cũng không thấy khó chịu như vậy nữa, chỉ nghĩ: Người phụ nữ chết tiệt này cá tính thật đấy! Chị ta không hề bị tiền của mình lay động, quả nhiên không giống mấy con yêu tinh đê tiện bên ngoài. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Bắc Phủ.luvevaland. Các bạn có đọc ở các nơi đăng lại bản chuyển ngữ của tụi mình rồi cũng hãy dành chút thời gian qua trang gốc Luvevaland.co đọc để ủng hộ view cho nhóm dịch nữa nhé. Mọi thắc mắc có thể liên hệ qua page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành. Xin cảm ơn.
Ừm, không hổ là vợ của anh trai mình.
Mười phút sau, Quý Minh Noãn trở tay chuyển 200 vạn cho Công chúa Chân Chân.
*
Hôm sau, Lục Chân Chân tố khổ trước mặt Lục Ngôn Thâm, Lục Ngôn Thâm nghe xong, cũng không đánh giá, thong thả ăn sáng.
“Anh à, anh nói một câu đi chứ!” Rõ ràng gương mặt Lục Chân Chân viết: anh phải mắng ả đàn bà đào mỏ kia chung với em chứ!
Mà Lục Chân Chân đọc được tín hiệu từ gương mặt của anh trai: Hai người phụ nữ vui vẻ dùng tiền của một người đàn ông đùa với nhau, mà anh là người đàn ông đó, còn có thể nói gì chứ?
Đương nhiên đành nuông chiều thôi.
Quả nhiên người tốt nhất trong thiên hạ này là anh trai cô ấy.
Trước khi Quý Minh Noãn xuống lầu ăn sáng, Lục Chân Chân muốn tỏ vẻ “tiên nữ tức giận, chị mau tới dỗ dành tôi đi” có hiệu quả, không thèm ăn sáng mà đã rời khỏi nhà họ Lục, về căn hộ to của cô ấy.
Quý Minh Noãn xuống lầu, chỉ nhìn thấy Lục Ngôn Thâm, không tình nguyện đi vào.
Xem ra lần sau cô phải canh thời gian để không ăn sáng chung với anh, ngày nào cũng nhìn thấy gương mặt nghiêm túc của Lục Ngôn Thâm, cảm thấy tiết đầu tiên như tiết Toán.
Hôm nay núi băng Lục Ngôn Thâm đã làm Quý Minh Noãn thất vọng.
Lục Ngôn Thâm thấy Quý Minh Noãn ngồi xuống, hỏi: “Nghe Chân Chân nói tối hôm qua con bé tặng quà cho cô?”
Từ quà này này cũng khá kỳ diệu, nhưng người tặng và người nhận đều không xem nó là quà.
Quý Minh Noãn gật đầu: “Ừm, tặng rất nhiều.”
20 chiếc túi xách đủ để cô phối đồ của bốn mùa.
“Chân Chân khá đơn thuần, hơn nữa…… Con bé không biết cách biểu đạt tình cảm, mong cô đừng hiểu lầm nó.”
Cha mẹ của bọn họ mất sớm, cụ Lục và Lục Ngôn Thâm nuôi nấng Lục Chân Chân, từ nhỏ đến lớn trừ vô điều kiện thỏa mãn cuộc sống vật chất của tiểu cô nương, rất ít nhúng tay những chuyện khác, cũng không biết cách chăm sóc sức khỏe tinh thần của cô ấy.
Thật ra Lục Chân Chân nhìn như có tất cả, nhưng rất thiếu cảm giác an toàn, có vẻ thích lấy lòng người khác, nhưng lại khẩu thị tâm phi.
Lục Ngôn Thâm tạm dừng, lại nói: “Tôi nghĩ con bé rất thích cô đấy.”
Quý Minh Noãn ngẩn ra, sau đó cười: “Ừm, tôi biết.”
Chỉ sợ cô đã phụ lòng cô ấy thôi.
Hai người trầm mặc ăn sáng, Quý Minh Noãn tính toán ăn xong đi công ty quản lý kết thúc hợp đồng, cho nên ăn rất nhanh. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Bắc Phủ.luvevaland. Các bạn có đọc ở các nơi đăng lại bản chuyển ngữ của tụi mình rồi cũng hãy dành chút thời gian qua trang gốc Luvevaland.co đọc để ủng hộ view cho nhóm dịch nữa nhé. Mọi thắc mắc có thể liên hệ qua page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành. Xin cảm ơn.
Lúc cô chuẩn bị rời chỗ ngồi, Lục Ngôn Thâm gọi cô.
“Đợi đã.”
Sau đó, Lục Ngôn Thâm lấy một tấm thẻ đen đã chuẩn bị sẵn đưa cho Quý Minh Noãn, nói: “Sau này có chỗ nào cần dùng tiền, cứ dùng thẻ này.”
Quý Minh Noãn: !!!