Nhân viên cửa hàng tri kỷ mà treo bảng ‘xin đừng quấy rầy’, cửa hàng trưởng nhiệt tình chiêu đãi mọi người lên lầu 2, lấy tất cả váy trong cửa hàng để Quý Minh Noãn mặc thử.
Lục Ngôn Thâm ngồi trên sô pha chờ Quý Minh Noãn thử đồ, Lục Chân Chân chân chó sửa lại làn váy cho Quý Minh Noãn, hỏi Lục Ngôn Thâm: “Tèn ten, có phải rất đẹp không?”
Lục Ngôn Thâm nhìn chiếc váy dần thay đổi màu sắc xanh biển trên người Quý Minh Noãn, nhìn như sao trời vũ trụ, lộng lẫy tinh quang, lại mộng ảo kiêu sa.
Chiếc váy làm làn da Quý Minh Noãn trắng như trứng gà lột vỏ, phác họa dáng người đẹp không tì vết của cô.
Quý Minh Noãn xoay một vòng dưới ánh đèn và sự hướng dẫn của cửa hàng trưởng, làn váy bồng bềnh như một chú bướm.
Lục Chân Chân khoa trương nói: “A a a, tiểu tiên nữ như em cũng có ngày khiếp sợ rơi lệ vì mỹ nhan tuyệt thế của người khác!!”
Cửa hàng trưởng cũng tán thưởng: “Cô mặc vào rất đẹp, tôi không nghĩ được còn ai hợp bộ lễ phục này hơn cô, tao nhã cao quý.”
Lục Chân Chân hỏi Lục Ngôn Thâm: “Anh, anh nói xem có phải rất đẹp không?”
Quý Minh Noãn từng đi vô số thảm đỏ, từng càn quét mấy bộ phim bom tấn hàng ngàn hàng vạn tệ, lúc này bị Lục Ngôn Thâm nhìn chăm chú, có hơi lo lắng, nhìn đối phương.
Lục Ngôn Thâm đứng lên, không nhanh không chậm đi tới trước cô, cô nắm chặt làn váy.
Lục Ngôn Thâm đi ra sau Quý Minh Noãn, giao tầm mắt với tầm mắt của cô trong gương, đột nhiên, anh cúi người, đến gần Quý Minh Noãn, phả hơi thở ấm áp lên cổ trơn bóng của cô.
Lục Ngôn Thâm nhếch khóe môi, nhẹ nhàng cười, thanh âm hơi thấp: “Đẹp.”
“!”
Đẹp thì đẹp, anh lại gần tôi nói chuyện như vậy vì tôi bị điếc hay gì?
Quý Minh Noãn nghiêng đầu, suýt chạm vào mặt Lục Ngôn Thâm, khoảng cách của hai người gần đến mức có thể trao nhau nụ hôn kiểu Pháp nồng nhiệt, cô cười: “Vậy em mua nhé!”
Lục Ngôn Thâm nhàn nhạt cười, nhìn ngũ quan sáng ngời, đôi mắt linh động của Quý Minh Noã, đi xuống vòng eo mảnh khảnh.
Yết hầu Lục Ngôn Thâm chuyển động, anh ép giọng nói càng thấp, nói: “Được.”
Lục Chân Chân nhìn chằm chằm hai người: Sao trước kia cô ấy không phát hiện Quý Minh Noãn là tiểu yêu tinh điệu đà nhỉ? Chậc, đôi mắt nhỏ kia kìa, trước mặt người khác, không thể tém tém lại hả?
Anh trai cô ấy cũng vậy, bình thường lý trí như thế, bây giờ…… Hiện tại anh biết tán tỉnh người khác ghê……
Lục Chân Chân không tìm được từ ngữ thích hợp để hình dung bọn họ, chỉ có thể quay mặt đi, không nhìn đôi trai gái chó chết này nữa.
Lục Chân Chân chỉ vào căn phòng thử đồ: “Ở trong còn 3 chiếc váy cần thử đấy, thử xong rồi nói.”
Quý Minh Noãn rũ mắt, “Ừm, gói váy này lại trước đi.”
Quý Minh Noãn lần nữa trở về phòng thử đồ thay quần áo, một chiếc Porsche ngừng cạnh cửa hàng, An Tư Nhã mặc chiếc váy Miumiu đính đá hình giọt nước trong bộ sưu tập đầu xuân, xách túi Hermes Kelly hồng nhạt, đi giày Manolo Blahnik, chậm rãi xuống xe.
Kính râm che hơn nửa mặt cô ta, nhưng người ta vẫn nhìn thấy rõ kiêu ngạo trên mặt cô ta.
Cô ta ngẩng đầu nhìn cửa hàng, sau đó cười nhạt, tháo kính râm.
Trương Tú Lan xuống xe, chậm rãi đi đến bên cạnh An Tư Nhã, nghi hoặc hỏi: “Có phải không mở cửa không? Sao họ lại treo bảng xin đừng quấy rầy, không phải đã hẹn trước lại đây thử quần áo à?”
An Tư Nhã trợn mắt với đối phương, vì cô ta lại đây thử quần áo, cho nên mới đóng cửa phục vụ một mình cô ta. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Bắc Phủ.luvevaland. Các bạn có đọc ở các nơi đăng lại bản chuyển ngữ của tụi mình rồi cũng hãy dành chút thời gian qua trang gốc Luvevaland.co đọc để ủng hộ view cho nhóm dịch nữa nhé. Mọi thắc mắc có thể liên hệ qua page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành. Xin cảm ơn.
Dựa vào sức ảnh hưởng và sức mua mấy năm nay của cô ta trong giới giải trí ở Hoa Quốc, cô ta đã sớm là khách mời của cửa hàng này, đương nhiên có tư cách làm cửa hàng chỉ phục vụ cho một mình cô ta.
Tuy cửa hàng treo bảng không tiếp khách, nhưng cũng không khóa cửa, trợ lý nhìn An Tư Nhã, hỏi: “Chị Tư Nhã, thật sự vào trong sao? Hình như trong đó không có ai.”
An Tư Nhã cười nhạo, “Tôi vừa liên lạc Tô Tây, nói muốn lại đây thử lễ phục, chắc chắn đã đóng cửa trước vì tôi.”
Trợ lý do dự vài giây, đẩy cửa vào, An Tư Nhã và Trương Tú Lan đi theo sau.
An Tư Nhã mỉm cười đi vào, ngửi mùi nước hoa NO.5 quen thuộc, cảm nhận ánh đèn sáng ngời, tâm trạng tốt đẹp.
Trợ lý đi tới chỗ nhân viên cửa hàng duy nhất ở lầu một, nói: “Chào cô, chúng tôi đến đây thử lễ phục, đây là tiểu thư An Tư Nhã.”
Trợ lý giới thiệu An Tư Nh ã với nhân viên, nhưng trước đó đến đây, phần lớn nhân viên trong cửa hàng đều biết An Tư Nhã, đều biết cô ta là nghệ sĩ nổi danh ở Hoa Quốc.
Nhân viên kinh ngạc nhìn người tới, lễ phép nói: “Chào cô, rất xin lỗi, cửa hàng tạm không tiếp khách.”
Rõ ràng cô ấy đã treo bảng xin đừng quấy rầy ở ngoài, sao còn có người vào?
An Tư Nhã nghe vậy sửng sốt, nói: “Tôi đã nói với Tô Tây, cô biết tôi tới.”
Tô Tây là nhân viên riêng của cô ta.
Nhân viên cửa hàng xấu hổ, Tô Tây…… vừa tan làm trước rồi.
Xem ý của cửa hàng trưởng, hình như cô ta đắc tội vị khách đang thử lễ phục trên lầu hai.
Nhân viên vẫn cười thân thiết: “Thật sự xin lỗi, chúng tôi đang phục vụ một vị khách đặc biệt, xin cô đến muộn một chút hoặc ngày mai lại đến.”
An Tư Nhã xụ mặt, nháy mắt tức giận, khách đặc biệt? Là ai?
Chẳng lẽ cô ta không phải khách đặc biệt?
Năm nào cô ta cũng tiêu mấy trăm vạn ở chỗ này, năm nào cũng tới xem show thời trang của bọn họ, sao có thể đuổi cô ta đi được?
Hơn nữa, hôm nay cô ta cố tình lại đây thử váy để ngày mai đi xem show thời trang đấy!
Ngày mai có nhiều nữ minh tinh, cô ta đương nhiên muốn là người nổi bật nhất.
Năm nào cô ta cũng là “người thắng cuộc” trong tuần lễ thời trang, năm nay cũng không ngoại lệ!
Lúc này, Trương Tú Lan nghe vậy, khéo léo cười, nói: “Không sao, ngày mai thì ngày mai, đúng lúc mẹ cũng muốn qua Cartier xem trang sức.”
Tuần lễ thời trang ở Paris náo nhiệt, tất nhiên hấp dẫn các nhân vật giàu có ở khắp nơi đến đây, có rất nhiều người có tiền, có địa vị hơn bọn họ, đóng cửa phục vụ cũng không lạ, cũng không cần so đo, hôm nay tới không phải thời điểm thôi.
An Tư Nhã bất mãn cười khẩy, ai muốn ngày mai tới?
Hôm nay cô ta phải lấy được lễ phục, nếu không, sao ngày mai có thể đè chết đống hoa thơm cỏ lạ kia?
Cô ta là một đại minh tinh, không thể tùy tiện tức giận.
Trợ lý xem sắc mặt An Tư Nhã không đúng, nói với nhân viên: “Cửa hàng các cô phục vụ không chu đáo thật đấy, chúng tôi hẹn trước rồi, sao có thể nói đi thì đi.”
An Tư Nhã hít sâu một hơi, trợ lý nói đúng tiếng lòng cô ta.
Nhân viên xem máy tính bảng, “Ngại quá, tôi không thấy hôm nay có lịch đặt trước, xin hỏi cô đặt trước thế nào? Hoặc chúng ta sai sót.”
An Tư Nhã cạn lời, tâm huyết dâng trào, trước khi xuất phát, thuận miệng nói với Tô Tây, cũng không hẹn trước.
Cô ta thấy sắp bỏ lỡ cơ hội thử trang phục cao cấp được vận chuyển từ đường hàng không đến đây.
Cô ta còn đem theo bộ trang sức phiên bản giới hạn Mục Hàn tặng cho cô ta, nhà tạo hình của cô ta nói đúng lúc ở đây có một chiếc váy phối được với bộ trang sức kia, cho nên hôm nay mới quyết định lại đây.
Nếu cô ta không mua được váy, phải mua thêm một bộ trang sức khác.
Cô ta làm thế cũng được, nhưng lại muốn nhân lúc tuần lễ thời trang này để khoe khoang bộ trang sức đắt đỏ của Mục Hàn.
Trợ lý xem sắc mặt An Tư Nhã không tốt, nói: “Chúng tôi muốn nói chuyện với Tô Tây.”
Nhân viên cửa hàng khó xử, “Tô Tây tan làm trước rồi, tôi nghĩ ngày mai các cô lại đến đi.”
An Tư Nhã cười, cũng không nhượng bộ, ngồi xuống sô pha màu champagne.
Trợ lý thấy thế, nói với nhân viên: “Tư Nhã của chúng tôi ngày mai phải xem show thời trang, hôm nay phải thử lễ phục.”
Trương Tú Lan lắc cánh tay An Tư Nhã, “Nhã Nhã, không phải con đã đem rất nhiều trang phục cao cấp đến đây hả? Mẹ thấy hôm nay quần áo con mặc thử rất đẹp, tuyệt đối có thể đè bẹp đống hoa thơm cỏ lạ kia.”
Cho nên cô ta không cần cố chấp thử đồ, hơn nữa bà ấy sợ An Tư Nhã đột nhiên bộc phát tính đại tiểu thư, ở đây khác với trong nước, không phải ai cũng biết cô ta, xem sắc mặt của cô ta làm việc, đây là ông trùm trong giới thời trang, sao có thể tùy tiện kiêu căng trước mặt người khác? Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Bắc Phủ.luvevaland. Các bạn có đọc ở các nơi đăng lại bản chuyển ngữ của tụi mình rồi cũng hãy dành chút thời gian qua trang gốc Luvevaland.co đọc để ủng hộ view cho nhóm dịch nữa nhé. Mọi thắc mắc có thể liên hệ qua page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành. Xin cảm ơn.
Người ta không vui còn xếp người khác vào sổ đen.
Hơn nữa, bà ta nghe Mục Hàn nhắc đến chuyện Tư Nhã muốn nhận vị trí người đại diện của khu vực Hoa Quốc, nếu lúc này làm ầm ĩ, sau này ai sẽ tìm cô ta?
Nhân viên cũng bất đắc dĩ, nhưng trải qua chuyện của Tô Tây, cũng không dám tùy tiện vô lễ với khách.
Cô ấy đành xin chỉ thị của cửa hàng trưởng.
Cô ấy nói: “Vậy tôi đi hỏi cửa hàng trưởng trước, mời các cô ngồi đây.”
An Tư Nhã cười, cửa hàng trưởng biết cô ta, chắc chắn khônThành phố G vấn đề.
Chỉ cần bày tên cô ta ra, cô ta tin cửa hàng trưởng sẽ đóng cửa phục vụ một mình cô ta.
An Tư Nhã nói: “Cô bảo cô ấy xuống đây đi.”
Quý Minh Noãn thử mấy chiếc váy khác, đều rất thích hợp, Lục Ngôn Thâm trừ nói “Đẹp” thì là “Rất đẹp”, cũng không biết đẹp thật không.
Nhân viên cửa hàng vốn ở lầu 1, đột nhiên đi lên, cười với bọn họ, sau đó đi tới chỗ cửa hàng trưởng, thì thầm bên tai cô ấy: “Cửa hàng trưởng, dưới lầu có một vị khách tên An Tư Nhã, nói hôm nay phải thử váy, chị muốn xuống dưới xem thử không?”
Cửa hàng trưởng có ấn tượng với An Tư Nhã, đây là nghệ sĩ rất có tiếng ở Hoa Quốc, năm rồi được mời đến xem show thời trang.
Nhưng……
Đối lập An Tư Nhã, hiển nhiên vài vị khách trước mắt quan trọng hơn.
Cửa hàng trưởng nói: “Không tiếp, chờ vài vị khách này đi, bảo cô ấy đến sau đi.”
“Vâng.”
Trước khi nhân viên cửa hàng xuống lầu, nhìn chiếc váy đính kim cương trên người Quý Minh Noãn, không khỏi sáng mắt, thật sự quá đẹp, cô ấy từng thấy vài vị khách thử chiếc váy này, nhưng chưa có ai hợp nó như vậy.
Dáng người của cô đúng là quá hoàn mỹ! Cô vừa có nhan sắc vừa có khí chất.
Lục Ngôn Thâm đi đến phía sau Quý Minh Noãn, lại là hai chữ: “Rất đẹp.”
Quý Minh Noãn vui vẻ nhìn anh, “Vậy á? Chẳng lẽ Tổng giám đốc Lục không bảo vệ túi tiền của mình à?”
Hôm nay anh nhất định chảy rất nhiều máu đấy! Đêm nay Lục Ngôn Thâm có ngồi trong góc tường khóc thút thít không nhỉ?
Lục Ngôn Thâm đánh giá cô từ trên xuống dưới, tạo một nụ cười, thấp giọng nói, nói: “Tôi nhớ em có thẻ phụ của tôi.”
Cho nên, ý anh là: tiền của tôi đã bị em nắm.
Quý Minh Noãn: “……”
Cô không đem theo thẻ phụ, lúc vào tổ đóng phim, đặt trên tủ đầu giườngg.
Trên thực tế, cô cũng không muốn dùng tấm thẻ kia, còn chưa dùng hết tiền lần trước Lục Ngôn Thâm chuyển cho cô.
Lục Chân Chân chớp mắt, khó tin nhìn Quý Minh Noãn, thầm nói: “Anh trai em đưa thẻ phụ cho chị?”
Lục Chân Chân ai oán nhìn Quý Minh Noãn, mắt to như khắc mấy chữ: em còn chưa có! Chị dễ làm em hâm mộ và ghen tị thật đấy, biết không?
Sao lại như thế nhỉ, chẳng phải anh ấy chỉ cưới một cô vợ thôi sao? Sao em gái của anh ấy lại ra nông nổi thế này cơ chứ?
Em phải về mách với ông nội!
Lục Ngôn Thâm thấy em gái sắp tức giận, lấy thẻ đen, nói: “Mấy ngày ở Paris, thẻ là của hai em.”
Lục Chân Chân nhìn thẻ đen, chân chó ca ngợi anh trai trước mặt Quý Minh Noãn: “Quý Minh Noãn, chị thấy chứ? Chị nhìn thấy chứ? Cái gì gọi là tổng tài bá đạo, chính là anh trai em đấy! Nếu chị thích, anh trai em có thể mua cả Tháp Eiffel cho chị.”
Quý Minh Noãn nhìn Lục Ngôn Thâm, thầm nghĩ em thật cho rằng anh trai em là cuồng ma sủng thê à……
Quả nhiên là ngây thơ!
Lục Ngôn Thâm không lên tiếng, chỉ đưa tấm thẻ cho Quý Minh Noãn.
Lục Chân Chân nhìn miếng thịt béo bở bay đi, xụ mặt, “À, chị cứ xem em chưa nói gì.”
Anh trai cô ấy là một tên yếu đuối, một đêm không được bảy lần, lêu lêu lêu. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Bắc Phủ.luvevaland. Các bạn có đọc ở các nơi đăng lại bản chuyển ngữ của tụi mình rồi cũng hãy dành chút thời gian qua trang gốc Luvevaland.co đọc để ủng hộ view cho nhóm dịch nữa nhé. Mọi thắc mắc có thể liên hệ qua page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành. Xin cảm ơn.
Quý Minh Noãn: “……”
Cô ấy qua cầu xong thì rút ván, quả nhiên là em gái tốt, khó trách không có thẻ phụ.
Cô sảng khoái cất thẻ đen vào túi.
Cửa hàng trưởng cười: “Ông Lục và bà Lục thật ân ái, đúng là làm cho người khác hâm mộ.”
Quý Minh Noãn nghe vậy không nói gì, bọn họ ân ái chỗ nào?
Lục Ngôn Thâm cũng không giải thích, chỉ nhàn nhạt cười.
Lục Chân Chân nhìn biểu cảm của hai người, cố gắng che miệng, để mình đừng phát ra tiếng gâu gâu gâu.
Cô ấy ăn hết tô chén cơm chó này rồi!
Lần đầu tiên Lục Chân Chân cảm thấy mua sắm nhạt nhẽo.
Lục Chân Chân hỏi: “Mua xong rồi?”
Quý Minh Noãn cầm thẻ đen nóng hổi, vừa trải nghiệm xong rồi.
“Chờ đã, chị còn muốn thử vài món đồ mùa thu nữa.”
Lục Chân Chân khó tin nhìn cô: chị quá xa xỉ hay em yếu quá?
Chị dâu còn phá của hơn cô ấy!
Lục Ngôn Thâm gật đầu, tắt điện thoại, nói: “Tôi có thời gian, không vội.”
Lục Chân Chân thấy mình bị ảo giác, người anh xem thời gian quan trọng hơn tiền bạc, nói mình có thời gian?