Xuyên Thành Vợ Trước Của Nam Chính Bị Lưu Đày

Chương 39



Ngu Huỳnh không chỉ đến huyện Ngọc để giao dược liệu, mà còn phải đi huyện nha để giao bạc chuộc người.

Bởi vì Hà thúc đã từng tiếp xúc với nha sai của huyện nha, vì thế Ngu Huỳnh gọi Hà thúc cùng đi đến huyện Ngọc.

Trước tiên là đi giao dược liệu, tổng cộng 30 cân dược liệu, kiếm được 480 văn.

Ngô dược thương được lợid, cười với phụ nhân trước mặt, nói: "Lần tới nếu đến huyện Ngọc, ta sẽ vẫn tìm ngươi thu dược liệu!"

Ngu Huỳnh đếm số bạc, sau đó mới cho vào trong túi vải mới may, trên mặt nở một nụ cười ôn hòa: "Nhưng lần tới không thể bán cho tiên sinh giá rẻ như vậy được."

Nụ cười của dược thương liền thay đổi: "Sao vậy? Ngươi cảm thấy hợp tác cùng với ta không tốt sao?"

Ngu Huỳnh vội nói: "Tiên sinh đừng hiểu lầm, chỉ là ta không thể làm rối loạn giá cả do các y quán định ra, nhiều nhất chỉ có thể ít hơn 2 văn tiền, nếu còn thấp hơn nữa thì nảy sinh phiền phức gì, tiên sinh chắc cũng đã hiểu được."

Dược thương đang muốn nói chỉ có trời biết ngươi biết ta biết, nhưng suy nghĩ một chút, vẫn là quên đi, lần tới hắn cũng chưa chắc sẽ tới huyện Ngọc thu mua dược liệu.

Vì thế sau khi nói lời từ biệt, Ngu Huỳnh cũng nhanh cáo từ.

A Phúc đưa nàng và Hà thúc ra khỏi khách đi.ếm, nàng để Hà thúc đi đến phía trước chờ, sau đó dùng vải bố đã bọc 48 văn tiền đưa cho hắn.

Sáng nay trước khi ra ngoài, Ngu Huỳnh cũng đã đếm và xâu 48 văn tiền lại.

Ngu Huỳnh nói: "Bên trong có 48 văn tiền, trong khách điế.m nhiều người mắt tạp nên ta không đưa ngay."

Đúng thật là có thể kiếm được bạc, A Phúc không nhịn được cười, hắn vội hỏi: "Dư nương tử cứ gọi ta là A Phúc là được rồi, sau này không cần gọi ta là tiểu nhị ca nữa, ta nghe thấy không tiện."

Ngu Huỳnh cười cười, sau đó dặn dò: "Đúng rồi, hiện tại tạm thời khoan tìm những dược thương mới nữa nhé."

Mới vừa nếm trải được vị ngon ngọt của đồng tiền, tiểu nhị ca nghe vậy, cả kinh nói: "Dư nương tử đây là không muốn tiếp tục kinh doanh dược liệu nữa sao?"

Ngu Huỳnh lắc đầu nói: "Cũng không phải, chỉ là ta nhiều lần đưa dược liệu đến khách đi.ếm, sẽ gây chú ý. Gây nhiều chú ý như vậy, đối với ta hay với tiểu nhị ca cũng đều không tốt."

A Phúc kinh ngạc: "Tại sao không được?"

Ngu Huỳnh phân tích cho hắn nghe: "Dược thương hầu như đều đến y quán thu dược liệu, mà những y quán này đều thu dược liệu giá rẻ bán giá cao. Ta nếu như buôn bán nhỏ, bọn họ sẽ không đem ta để vào trong mắt, nhưng nếu như ta quá trắng trợn cướp mối làm ăn, ngăn cản con đường kiếm tiền của bọn họ, chỉ e thật sự sẽ chọc bọn họ không vui."

Như Phục Nguy nói, với tình trạng hiện tại của nàng nếu lấy cứng đối cứng cùng những y quán kia, sẽ chỉ giống như là lấy trứng chọi đá.

Nếu nàng muốn phát triển lớn mạnh, cần phải từ từ từng bước từng bước tiến lên, trước cần phải cẩn thận từng chút thiết lập căn cơ vững chắc, như vậy mới có thể có khả năng gánh chịu rủi ro nguy hiểm.

A Phúc suy nghĩ một chút, cũng tỉnh táo trở lại, nhớ tới những y quán đó ít nhiều đều có chỗ dựa, sắc mặt hơi thay đổi, vội nói: "Vẫn là vô sự tốt hơn, vô sự tốt hơn."

Sau cùng, hắn cân nhắc một hồi, sau đó nói rằng: "Vậy thì bây giờ ta chỉ quan sát những dược thương đặt chân ở khách đ.iếm, chờ đến khi Dư nương tử cảm thấy đã đến lúc, ta sẽ hỗ trợ ở bên trong, đi kết giao với họ."

Bạc tuy rằng không ai chê nhiều, nhưng muốn kiếm được lâu dài, về điểm này, A Phúc vẫn hiểu được.

Ngu Huỳnh gật đầu, sau đó xoay người rời đi.

Sau khi rởi khỏi khách đi.ếm, Ngu Huỳnh cùng với Hà thúc cả hai cùng đi đến nha môn.

Người đến dẫn họ đi vào huyện nha, chính là biểu thúc của đông gia ở quán ăn Ngô ký, Hoắc nha sai.

Hoắc nha sai liếc nhìn Ngu Huỳnh, gật gật đầu, sau đó nói: "Cùng ta đi vào giao bạc chuộc người xong, ngày mai có thể xuất phát đi mỏ đá."

Ngu Huỳnh cùng Hà thúc theo Hoắc nha sai đi vào nha môn.

Đến chỗ điển sử*, là chưởng quản phụ trách sổ sách dịch kỳ, Ngu Huỳnh nói tên cùng với quê quán của Phục đại lang, cùng với hộ khẩu hiện tại, sau đó cũng nói ra thông tin của thê tử hắn ta là Ôn thị.

*là chức quan thời cổ đại TQ, phụ trách sổ sách về việc bắt giữ và kiểm tra tù nhân

Điển sử nhìn trong danh sách phục dịch ở mỏ đá núi Tây Kiều tìm thấy hai cái tên.

Liếc nhìn số năm hạn còn lại, tính toán một chút, sau đó nói: "Phục Chấn ở thôn Lăng Thủy còn lại ba năm bốn tháng dịch kỳ, tiền quy đổi cho một năm dịch kỳ là 1200 văn, tổng cộng 4000 văn. Ôn thị con dâu Phục gia ở thôn Lăng Thủy còn hai năm chín tháng dịch kỳ, đối với phụ nhân dịch kỳ một năm là 1000 văn, tổng cộng 2750 văn, toàn bộ tổng cộng là 6750 văn."

Nghe nói còn chưa đến 7000 văn, trong lòng Ngu Huỳnh thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên cảm thấy tình hình kinh tế của bản thân có thể rộng rãi hơn một tí.

Tuy rằng đã chuẩn bị hơn 7500 văn, thế nhưng so với lúc đầu nàng tính toán là 8000 văn đã tiết kiệm hơn rất nhiều. Mặc dù ở trên đường đi lại có thế tốn thêm một ít, nhưng suy cho đến cùng thì tiết kiệm được phần nào thì đỡ phần ấy.

Ngu Huỳnh lấy toàn bộ số bạc ở trong sọt ra, đầu tiên ước chừng là 1 lượng 700 văn tiền, sau đó lấy thêm 5000 văn tiền, đặt toàn bộ lên án.

Cuối cùng nàng mới từ trong túi vải lấy ra 5 xâu tiền, 10 văn tiền một xâu, đặt tiếp lên án.

"Số bạc này chắc hẳn đã đủ, mời quan gia xem thử."

Điển sử nháy mắt ra hiệu với hai tên tiểu nha dịch đang làm việc lặt vặt ở một bên, sau đó hai tên tiểu nha dịch nhấc một cái cân hơi nặng, đem 5000 văn tiền đặt lên trên để cân trọng lượng.

Sau vài lần kiểm tra, ước chừng không có sai sót, điển sử liếc nhìn phụ nhân, ngữ khí lạnh nhạt nói: "Để tránh việc giở trò bịp bợm trên số bạc này, cần phải giao thêm 50 văn, nếu như số bạc trên có ít đi phần nào thì xem như tiền bù đắp, còn nếu như không có thiếu thì lấy coi như là tiền xe ngựa trà nước."

Tuy rằng trong lòng bất đắc dĩ, nhưng dù sao dân không đấu với quan, Ngu Huỳnh vẫn lấy 50 văn giao ra.

Điển sử thấy nàng thoải mái giao ra 50 văn như thế, nên cũng không làm khó dễ nàng, lúc này viết cho nàng hai cái công văn thả người do mãn dịch kỳ, sau đó mang đến quan huyện để đóng ấn lên.

Công văn, sẽ do nha sai mang đến mỏ đá.

Để người khác không thể giả mạo được, khi nha sai đến đó, trong nhà ít nhất phải có một người đồng hành.

Ra khỏi nha môn, Hoắc nha sai nói rằng: "Ngày mai sẽ có xe bò đi đến mỏ đá núi Tây Kiều, mỗi người tự chuẩn bị 20 văn tiền xe đi và về."

Suy nghĩ một chút, lại nói: "Xe bò sẽ đi ngang qua thôn Lăng Thủy, ước chừng giờ tỵ sẽ đến, các ngươi cứ chờ ở đó."

Nói xong, lại nhìn về phía Ngu Huỳnh, nói: "Khi đến mỏ đá núi Tây Kiều, cũng không cần đưa thêm bạc, chỉ cần mang tới mấy cái bình rượu cùng một ít thức ăn gửi đến là được."

Ngu Huỳnh gật đầu: "Đa tạ Hoắc nha sai nhắc nhở."

Hoắc nha sai gật đầu, xoay người trở vào trong nha môn.

Ngu Huỳnh quay sang phía Hà thúc, nói: "Nếu cháu đã nhờ Hà thúc Hà thẩm cùng đi, vậy tiền xe này cứ để cháu trả."

Hà thúc lắc đầu, nói: "Ta cùng với Hà thẩm cháu cũng không phải do cháu nhờ đi, mà là đi thăm nhị lang của chúng ta."

Dừng một chút, còn nói: "Chúng ta đến cùng là nhờ phúc của cháu, mới có cửa lộ của Hoắc nha sai này, cũng có thể thuận lợi đi thăm nhị lang một lần. Nói không chừng sẽ được Hoắc nha sai hỗ trợ nói một đôi lời, nhị lang ở mỏ đá cũng sẽ trải qua những ngày tháng tốt hơn một chút."

Nói đến đây, Hà thúc thở dài một hơi, sau đó nói tiếp: "Ta cũng dự định đi mua chút rượu mang đến mỏ đá, cùng với những nha dịch kia tạo mối quan hệ, tóm lại là đối với nhị lang của chúng ta đều có lợi."

Hà thúc cân nhắc một lúc, còn nói: "Nếu ngồi xe bò thì sẽ nhanh hơn, phỏng chừng đi đường một đêm, đến trưa hôm sau là có thể đến mỏ đá."

Ngu Huỳnh tính toán tới lui, ước chừng khoảng ba ngày nữa sẽ trở về, cũng không quá lâu.

Sau khi cùng Hà thúc đi mua rượu, Ngu Huỳnh cũng mua thêm một chút lương khô để tích trữ ăn dần.

Trong nhà vẫn còn dầu muối gạo, trứng gà, còn có rau xanh, ba ngày này đúng là không cần lo lắng chuyện ăn uống.

Chỉ là, nàng vẫn chưa nói với bọn họ chuyện nàng phải đi ra ngoài.

Buổi chiều lúc đang ăn cơm, Ngu Huỳnh đem chuyện đi xa nhà nói ra. "Ngày mai con phải đi xa một chuyến, đại khái khoảng ba, bốn ngày."

Nàng vừa nói, ba bà cháu không hẹn mà cùng dừng đũa, kinh ngạc nhìn về phía nàng.

Phục Nguy một bên vẫn ung dung chậm rãi đặt bát đũa xuống, nói rằng: "Việc này con đã biết, nàng muốn về nhà mẹ một chuyến."

Nghe được là về nhà mẹ, La thị thoáng thở phào nhẹ nhõm.

Trước đây bà luôn cảm thấy Lục nương không thuộc về Phục gia, Phục gia cũng không xứng với nàng, đến lúc nghe được nàng phải đi, trong lòng bà chợt sinh ra cảm giác không nỡ.

"Vậy tiểu thẩm có trở về nữa không?" Vẻ mặt Phục An có chút bối rối.

Ngu Huỳnh nhìn về phía Phục An cùng Phục Ninh, nói rằng: "Tất nhiên phải trở về, đến lúc đó sẽ cho các cháu một bất ngờ thật lớn."

Phục An cúi đầu, gắp từng hạt cơm trong bát, nhỏ giọng lầm bầm: "Cháu không muốn bất ngờ lớn, cháu chỉ muốn thẩm tiểu thẩm thôi."

Ngu Huỳnh nghe nói như thế, nhẹ cười gắp vào bát cậu một miếng thịt, nói rằng: "Thẩm chính là tiểu thẩm của cháu, cũng là thê tử của tiểu thúc cháu, thẩm nhất định sẽ quay về, không trở lại thì thẩm có thể đi đâu chứ?"

Phục Nguy hơi nhếch môi, sau đó nói: "Tiểu thẩm sẽ trở về."

Ngu Huỳnh nhìn về phía Phục Ninh, Phục Ninh không nói chuyện được, chỉ lặng lẽ tiếp tục ăn cơm, nàng nghĩ nghĩ, nhưng không nói thêm lời nào nữa.

Buổi tối đến lúc đi ngủ, tiểu cô nương nhưng lại ôm Ngu Huỳnh thật chặt không chịu buông tay, dường như nếu như buông ra, tiểu thẩm sẽ bỏ bé lại mà biến mất.

Thật lâu sau, tiểu cô nương cuối cùng không chịu nổi nữa mà ngủ thiếp đi.

Ngu Huỳnh khẽ vuốt đầu tiểu cô nương, nàng biết Phục Nguy vẫn chưa ngủ, liền nhẹ giọng nói: "Một khi ta đón được người, sẽ lập tức quay trở về."

Phục Nguy khẽ thở dài: "So với việc đón người, an nguy mới là quan trọng nhất."

Ngu Huỳnh nghe vậy, trong lòng cảm thấy chút ấm áp, cười nói: "Ta sẽ chú ý, mấy ngày nay ngoài việc ta ra ngoài hái thuốc, còn nghiền thêm ít thuốc bột có chút độc tính."

Nàng suy nghĩ một chút, còn nói: "Ta cũng để lại cho ngươi một ít, những thuốc bột này độc tính không cao, nhiều lắm chỉ khiến người ta ngứa ngáy sưng đỏ một hai ngày, nhưng cũng đủ để hù dọa người khác."

Phục Nguy "Ừ" một tiếng, rồi nói tiếp: "Mọi chuyện nhớ cẩn thận, nỏ vẫn cứ mang theo đi, nếu như bị lục soát thì trực tiếp ném bỏ."

"Ta hiểu rồi.".

....

Sắc trời dần sáng, sau khi Ngu Huỳnh tỉnh dậy, Phục Ninh vẫn luôn đi theo cạnh nàng.

Sau khi Ngu Huỳnh thu dọn xong, tiểu cô nương kéo chặt ống tay áo của nàng, miệng mếu máo với đôi mắt đỏ hoe, bộ dạng muốn khóc nhưng lại không dám, trông rất tội nghiệp.

Ngu Huỳnh ngồi xổm xuống, đem cây trâm tối qua nàng lặng lẽ gắn thêm một đóa hoa màu lam đưa cho bé "Tiểu thẩm cho cháu cây trâm hoa này, chờ đến khi tiểu thẩm trở về thì mang cho tiểu thẩm xem, có được hay không?"

Cái gọi là trâm hoa, kỳ thực Ngu Huỳnh chỉ dùng cây trâm mận cũ sửa lại.

Nàng khâu ba đóa hoa màu xanh lên, dùng chỉ từng vòng quấn lên trên cây trâm mận, sửa xong cũng rất ra dáng.

Nhưng Phục Ninh không nhận lấy, vẫn nắm chặt tay áo của nàng như trước.

Ngu Huỳnh suy nghĩ một chút, còn nói: "Phục Ninh ngoan một chút nhé, tiểu thẩm đi sớm một chút, mới có thể trở về sớm hơn."

Nói xong, nàng ngẩng đầu lên nhìn về phía La thị.

La thị hiểu ý, tiến lên gỡ tay của tôn nữ ra, sau đó ôm bé lên.

Tiểu cô nương bỗng nhiên bị bế lên, trực tiếp khóc lớn, duỗi tay hướng về phía Ngu Huỳnh, khóc rất thương tâm.

Ngu Huỳnh xoay người muốn đi, nhưng cuối cùng vẫn không đành lòng, quay người lại sờ đầu tiểu cô nương, sau đó nhẹ nhàng hôn lên trán con bé.

Nàng bảo đảm nói: "Tiểu thẩm nói chuyện sẽ giữ lời, trễ nhất bốn ngày sau sẽ trở lại."

Tiểu cô nương lúc này mới không khóc nữa, nhưng nước mắt vẫn tuôn ra như cũ.

Ngu Huỳnh hít sâu vào một hơi, sau đó lau nước mắt trên khóe mắt của tiểu cô nương, lúc này mới xoay người rời đi.

*

Rất nhanh đã đến buổi trưa, mặt trời trên đỉnh rất chói chang, trong mỏ đá ở núi Tây Kiều, truyền ra âm thanh đẽo đá đinh đinh keng keng, thỉnh thoảng nương theo đó còn có tiếng mắng mỏ cực kỳ khó nghe.

Hầu hết nam nhân trong mỏ đá đều cởi trần, cơ thể đen đúa bị phơi nắng đến đỏ ửng, trên đầu vai lộ ra một lớp da chết đã bị bào mòn. Có người đi chân đất, cũng có người mang đôi giày rơm rách nát.

Về phần nữ nhân, toàn thân họ bẩn thỉu đến mức không thể nhìn rõ mặt mũi, y phục trên người rách nát được vá lại, vá xong lại rách, nơi ống quần cùng với bả vai đều bị rách tả tơi.

Hết khuông đá này đến khuông đá khác được khiêng xuống núi, nếu động tác hơi chậm một chút sẽ bị chửi mắng hoặc bị quất roi.

Vẻ mặt của từng người trong số bọn họ hầu như đều bị tê liệt, ánh mắt càng thêm trống rỗng không có chút sinh khí.

Đột nhiên có ba tiếng gõ chiêng vang lên, báo hiệu đã đến thời gian ăn uống, cũng có thể nghỉ ngơi một chút.

Tất cả mọi người đều lập tức bỏ hết đồ đạc xuống, giống như sói đói chạy hướng về phía nha dịch lấy đồ ăn, chậm một bước ắt sẽ không có gì để vào bụng.

Vì phụ nhân không thể cạnh tranh được với nam nhân, nên chỗ lĩnh đồ ăn tách ra thành hai nơi riêng cho nam và nữ.

Nam nhân được phân cho hai miếng cao lương, phụ nhân thì chỉ có một cái, sau đó ăn kèm với một bát cháo hầu như chỉ toàn là nước.

Một nam nhân cao lớn đi đầu cướp được hai cái bánh cao lương lớn, sau khi múc cháo xong, thì đi đến hàng ngũ của phụ nhân tìm bóng dáng thê tử của mình.

Chỉ chốc lát, lọt vào tầm mắt hắn là một thân ảnh gầy yếu bị người xô đẩy chen lấn ra ngoài hàng, một lúc sau thì bánh cao lương cũng đã bị cướp hết, chỉ còn sót lại nước cháo.

Nam nhân bước tới, mím môi không nói lời nào, đưa cho thê tử một cái bánh cao lương.

Phụ nhân gầy yếu lặng lẽ tiếp nhận, hai người đều im lặng không nói lời nào đi tới một chỗ râm mát để ăn bánh.

Lúc này, có sai dịch đứng trong mỏ đá, cao giọng hô: "Vợ chồng Phục Chấn của thôn Lăng Thủy đang ở đâu?"

Nghe được tên của mình, nam nhân ngước mắt nhìn về phía sai dịch, sau đó giơ tay lên.

Sai dịch nhìn thấy phụ nhân bên cạnh hắn thì biết rõ, sau đó lại la to: "Hà Kính của thôn Lăng Thủy đang ở đâu?"

Cách Phục Chấn không xa là một thiếu niên khoảng chừng mười bảy mười tám tuổi, đột nhiên giơ tay lên, tuy vẻ mặt hắn vẫn có chút mờ mịt.

Sai dịch thấy đã đủ người, lạnh lùng nói: "Có người chờ ba ngươi, lập tức đi theo ta."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.