Lại nhìn Mạc Lệ Phong bên cạnh không rên một tiếng, tùy ý để Giang Tiểu Mãn nói chuyện.
Trong lòng biết mình và con trai thứ xa cách là một chuyện, hiện tại bày ra ngoài sáng, lại còn là trước mặt Giang Tiểu Mãn, đây lại là một chuyện khác.
Mạc Trần thị đảo tròng mắt, đột nhiên ôm ngực ngã về phía sau.
Không cần phải nói Mạc Linh Chi quả là con gái ngoan của Mạc Trần thị.
Nhất thời liền hiểu được ý định của Mạc Trần thị, hô to với Giang Tiểu Mãn và Mạc Lệ Phong, giọng lớn đến mức ngoài mấy dặm cũng nghe thấy.
“Mẹ, mẹ đừng chết! Đều tại anh hai và Giang Tiểu Mãn, đều là bọn họ hại chết mẹ! Mẹ ơi!”
Giọng Mạc Linh Chi vừa sắc bén vừa chua ngoa, chói tai khó nghe.
Đừng nói Giang Tiểu Mãn và Mạc Lệ Phong, ngay cả những người ở sân bên cạnh cũng vây quanh Giang Tiểu Mãn xem náo nhiệt.
Thấy Giang Tiểu Mãn cùng Mạc Lệ Phong đều không có một chút phản ứng, Mạc Linh Chi cũng sốt ruột.
Còn muốn hô to, nhưng tiếng khóc của Nguyên Bảo trong phòng còn truyền đến nhanh hơn cô ta.
Giang Tiểu Mãn trừng mắt nhìn Mạc Linh Chi, vội vàng chạy về phòng dỗ dành Nguyên Bảo.
“Các người vẫn luôn như vậy?" Mạc Lệ Phong đột nhiên mở miệng.
Mạc Linh Chi từ nhỏ đã như thế này, cho dù khi còn bé còn thường xuyên đến trước mặt Mạc Lệ Phong khoe khoang, cũng là ỷ vào Mạc Trần thị ở gần bên.
Hiện tại bất thình lình nghe được Mạc Lệ Phong chất vấn, Mạc Linh Chi vô thức run rẩy.
"Em! mẹ! " Mạc Linh Chi nói trắng ra chính là một kẻ ngoài mạnh trong yếu, ở trước mặt người không dám chọc, thì luôn sợ hãi.
Mạc Lệ Phong cũng không muốn nghe bọn họ trả lời, càng hiểu thêm sâu sắc về cuộc sống bốn năm nay của mẹ con Giang Tiểu Mãn.
Anh nhếch khóe môi nói: "Vẫn là tôi quá ngây thơ, luôn cảm thấy Nguyên Bảo là con trai của anh cả, ngẩng đầu ba thước có thần linh, các người nể mặt anh cũng sẽ không hà khắc với mẹ con bọn họ.
”
Nhắc tới anh cả Mạc Lăng Phong, nhất là lúc Mạc Lệ Phong nói "Ngẩng đầu ba thước có thần linh", Mạc Trần thị nằm trên mặt đất giả ngất xỉu cũng rõ ràng nhúc nhích một chút.