Nhưng vừa nghĩ tới tiền đồ sau này của con gái, Mạc Trần thị lại cắn răng: "Con yên tâm, mẹ chỉ định cho con vào thành phố thôi!"
Bà ta tràn đầy tự tin, khuôn mặt dưới ánh trăng lờ mờ có vẻ đặc biệt âm trầm.
Một ngày xem liên tục hai vở kịch lớn, Giang Tiểu Mãn cũng cảm thấy mệt mỏi, thấy sắc trời còn sớm, cô ôm Nguyên Bảo nằm ở trên giường nghỉ ngơi.
Chờ khi cô tỉnh dậy, mùi thơm của thức ăn quẩn quanh chóp mũi cô, bên tai còn có tiếng nói chuyện của Nguyên Bảo.
Giọng nói nhỏ rụt rè: "Ba, ăn nhiều thịt như vậy sao?”
Mạc Lệ Phong gật gật đầu, cố gắng nở một nụ cười dịu dàng.
Khóe miệng vừa cong ra, đã nhìn thấy Nguyên Bảo đang cầm đôi giày vải nhỏ lùi về phía sau nửa bước! !
“Đi gọi mẹ con dậy đi, dậy ăn cơm.
" Mạc Lệ Phong ngượng ngùng thôi không cười nữa, xấu hổ vô cùng.
Vừa nghe bảo đi gọi mẹ, hai cái chân ngắn của Nguyên Bảo chạy thật nhanh, còn chưa vào đến nơi đã hét to: “Mẹ! Mẹ ăn thịt thôi! Thịt thơm quá!"
Cậu bé lớn như vậy rồi, nhưng là lần đầu tiên cậu bé nhìn thấy nhiều thịt như thế.
Giang Tiểu Mãn ngồi dậy, vươn vai một cái, cúi đầu hôn mạnh lên trán Nguyên Bảo.
Bản thân cô cũng rất thích trẻ con.
Cậu bé đáng yêu thế này, ai có thể kháng cự được chứ?
Chớ đừng nói chi là Nguyên Bảo vừa gọn gàng, vừa đáng yêu, lại còn thông minh.
"Ăn thịt đi!" Giang Tiểu Mãn đứng dậy, sửa sang lại tóc tai, lại dùng nước sạch bên cạnh súc miệng.
Lúc nắm tay Nguyên Bảo đi ra ngoài, cô vô thức ngửi mùi thơm nồng đậm trong không khí.
Đương nhiên Giang Tiểu Mãn cũng biết nấu cơm, nhưng chắc chắn những món cô nấu không thơm đến như vậy.
Cô lại nhìn thức ăn trên bàn.
Thịt kho tàu kèm theo nước sốt nồng đậm, miếng thịt đỏ thẫm ở trong đĩa như còn có thể động đậy.
Bên cạnh là đĩa rau xào xanh mát, còn được thêm vào vài lát tỏi cho tăng hương vị.
“Dậy rồi à?" Mạc Lệ Phong bưng món ăn cuối cùng vào, là một đĩa đậu hũ chiên.
Đậu phụ được chiên thành màu vàng kim, dùng ớt xanh ớt đỏ tô điểm ở phía trên, còn được sốt cùng với một ít thịt băm, khiến cho ngón trỏ người ta động đậy.