Cô hét lên: "Cái gì nhà chị, đồ của chị đều là của anh trai tôi, của anh trai tôi, đều là của tôi!"
Cảm xúc của Mạc Linh Chi bất ổn, hơn nữa cái bánh nướng mà Mạc Trần thị vẽ cho cô ta thật sự quá mê người.
Vì thế, mẹ con Giang Tiểu Mãn ở trong mắt cô ta chính là chướng ngại vật cản trở tiền đồ sáng ngời của mình.
Chỉ cần không có mẹ con Giang Tiểu Mãn, cô có thể vào thành phố, gả cho người thành phố, sau này chính là người thành phố.
Mạc Linh Chi nằm mơ cũng muốn trở thành người thành phố.
Nghĩ như vậy, lại có một cỗ nhiệt huyết xông thẳng lên trán.
Nếu mẹ con Giang Tiểu Mãn không còn thì sao?
Giang Tiểu Mãn ôm Nguyên Bảo, chú ý tới ánh mắt Mạc Linh Chi biến hóa, biết đối phương đã mắc câu.
Cũng bất chấp đi chân trần, ôm Nguyên Bảo chạy ra ngoài sân.
Mạc Linh Chi đầu nóng lên, giơ chổi xông ra ngoài.
Nghe được tiếng bước chân phía sau, Giang Tiểu Mãn biết kế hoạch của mình thành công.
Ôm Nguyên Bảo sợ tới mức không dám nhúc nhích, thấp giọng nói: "Nguyên Bảo, khóc lên, khóc càng lớn tiếng càng tốt!"
Ở chung chỉ mới ngày hôm nhưng Giang Tiểu Mãn có thể xác định.
Nguyên Bảo là một đứa trẻ thông minh, chỉ là hướng nội một chút.
Nguyên Bảo không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời mẹ, khẩn cấp nắm lấy quần áo Giang Tiểu Mãn, hắng giọng khóc lớn lên.
Giang Tiểu Mãn cũng đi theo kêu la, dựa theo ký ức nguyên chủ, chạy đến nơi làm việc đồng áng.
Mạc Linh Chi là một người không có đầu óc, đến bây giờ vẫn không hiểu việc mình giơ chổi đuổi theo phía sau lưng mẹ con Giang Tiểu Mãn như hung thần ác sát đại diện cho điều gì.
Một bên đuổi theo một bên hô: "Mày còn kêu? Hai kẻ đê tiện nhà mày!”
Dường như thứ chạy ở phía trước không phải Giang Tiểu Mãn và Nguyên Bảo, mà là cơ hội vào thành phố của cô ta!
Hiện giờ chính là thời điểm nông nghiệp bận rộn, nhà nhà đều làm việc trong ruộng.
Những đội viên kia từ xa đã nghe thấy có người kêu cứu mạng, theo âm thanh nhìn lại, liền thấy Giang Tiểu Mãn ôm Nguyên Bảo chạy tới.