Xuyên Thời Không, Là Bạn Hay Đối Thủ

Chương 58: Chọn lựa người tài



Hoàng đế vừa về đến hoàng cung, đã lập tức phái đội tình báo có năng lực, lập tức đi tra cho rõ nguyên nhân. Trong mắt Thừa Vĩ bắt đầu khởi động sát khí, khiến Trà Ngân cũng lấy làm kinh hãi chẳng dám hé răng nửa lời. Trong ngự thư phòng bây giờ im ắng, không có lấy một tiếng động. Sau một lúc trầm tư, cảm thấy không khí hiện tại có phần không đúng cho lắm, Thừa Vĩ mới quay sang nhìn cô gái nhỏ, bắt gặp nàng đang đứng một bên chau mày liễu có phần lo âu, liền cố gắng ổn định tinh thần, bình tĩnh cùng nàng suy nghĩ kỹ chuyện này thêm một chút. Thực ra phân tích của vị đại thúc trong quán kia cũng có phần đúng, theo lẽ thường thì bá tánh ở nước họ dù có khổ cực đến đâu cũng không nên có hành động lớn mật, đi xâm phạm cuộc sống của người dân nước khác. Trong chuyện này tất có điều gì đó bất thường, nhưng hắn cũng chưa thể nghĩ ra nguyên nhân là gì cả.

Thừa Vĩ sai tên tiểu thái giám mang cho Trà Ngân một chiếc ghế, cho phép nàng ngồi xuống bên cạnh long án nói chuyện cùng mình. Từ lúc bỏ qua những kiêng dè trước mặt đế vương, Trà Ngân cũng dễ dàng tiếp nhận những đặc ân của hắn. Giờ đây, cô gái nhỏ tự nhiên ngồi xuống ghế, hỏi nam nhân trước mặt một chút:

- Ngài định sẽ giải quyết chuyện này thế nào nếu thực tế đúng như lời của vị đại thúc kia?

- Làm hại con dân Đại Nam, ta nhất định bắt chúng trả giá đắt. Chúng ta có lý do chính đáng, nếu như hoàng đế Yên Trường Quốc có ý bao che chính là coi rẻ vương triều ta, ta không ngại cùng bọn họ gặp nhau ở chiến trường.

- Ta thấy ngài không nên vội vàng dùng vũ lực. Chiến tranh nổ ra chẳng có lợi cho phía nào cả. Hơn nữa vấn đề còn chưa đâu vào đâu, không chừng chỉ là một đám ô hợp do quá khổ sở mà làm càn. Không thể kết luận do hoàng đế nước họ dung túng mà ảnh hưởng giao hảo hai nước. Cứ đợi người đưa tin trở về, cần thiết thì viết một lá thư thông báo cho hoàng đế Yên Trường Quốc nắm tình hình và xử lý nội bộ. "Dĩ hòa vi quý" vẫn là hơn thưa hoàng thượng

Nghe Trà Ngân nói chí lý chí tình, cũng là lo nghĩ cho bình an của trăm họ trước tiên, Thừa Vĩ cũng gật đầu đồng ý. Một kẻ trước nay cuồng sát như ma là hắn mà bây giờ có thể kìm hãm cơn giận bộc phát, không sử dụng vũ lực ngay như thế, ít nhiều cũng đã thay đổi. Tất cả là nhờ mỗi ngày ở bên nàng, nghe nàng nói nhiều về cách đối nhân xử thế, tâm tính của hắn như bắt đầu được gọt giũa những góc cạnh sắc nhọn, trở nên mềm mại hơn, ấm áp hơn một chút. Nàng rất biết cách trấn an người khác, chỉ vài ba câu nói thôi đã khiến hắn bớt lo lắng, bình tâm tĩnh trí suy nghĩ nhẹ nhàng. Rồi nhớ đến việc nàng đi cùng hắn gần cả ngày cũng đã mệt mỏi, hắn khuyên nàng trở về Hoàng Liên cung nghỉ ngơi. Nàng nghe lời, khom người hành lễ đại khái rồi để lại một bóng lưng, từ tốn bước dần ra cửa ngự thư phòng. Người còn chưa ra khỏi đã cảm nhận lưng mình ấm nóng, một vòng tay hữu lực mà dịu dàng ôm mình từ phía sau. Trà Ngân đương nhiên biết đó là ai, cũng có chút lúng túng ngại ngùng, nhưng rồi nhớ đến thân phận của hắn, ngày lo bao nhiêu là việc quốc gia đại sự, chắc chắn là mệt mỏi lắm nên cũng cần dựa vào ai đó để tìm chút thư thái cho bản thân. Trà Ngân vì vậy mà không nỡ gỡ tay ra, cũng không biết phải làm gì, chỉ có thể đứng im không động đậy.

Thừa Vĩ thấy nàng không phản kháng dù trong trạng thái tỉnh táo như bây giờ, lòng như có dòng nước ấm áp chảy qua, vui vẻ vô cùng. Phiền muộn sau chuyến đi thị sát cũng nhạt dần đi, chỉ còn sót lại là trái tim hân hoan, dường như nàng đã bắt đầu chấp nhận hắn, dường như nàng đối với hắn cũng có chút tình cảm, đúng không? Vì tiếc nuối hạnh phúc giản đơn là ôm nàng vào lòng như lúc này, hắn cứ đứng đó ôm thật lâu, cho đến khi Trà Ngân cảm thấy mãi như vậy là không thích hợp, mới lên tiếng:

- Ngài mệt mỏi lắm sao, vẫn còn lo nghĩ nhiều à. Nếu vậy thì càng phải nghỉ ngơi sớm. Ngài về tẩm cung ngủ đi!

- Ôm nàng thế này ta không còn mệt nữa. Cũng đã rất lâu rồi, từ khi mẫu hậu ra đi, đến bây giờ ta mới có lại cảm giác yên tâm, dễ chịu như thế này. Thật may vì nàng đã xuất hiện. Thật may vì ta vẫn chưa bỏ lỡ nàng.

- Cuộc đời chưa biết trước ngày mai thế nào. "Hôm nay có rượu hôm nay say", lo lắng nhiều mà làm gì, cứ suy nghĩ mọi thứ nhẹ nhàng, bản thân thoải mái là được rồi. Thôi, ta cũng nên về nghỉ ngơi đây!

Hoàng đế nghe rồi cũng đành miễn cưỡng buông tay, lòng dâng lên cảm giác luyến tiếc. Ở bên nàng thật tuyệt, hắn nhất định càng phải cố gắng nhiều hơn nữa, để nàng tự nguyện giao ra cả trái tim và thể xác, trọn vẹn thuộc về hắn. Có như vậy, bất cứ lúc nào muốn, hắn cũng có thể tùy ý ôm ấp, thương yêu nàng và nhận về những ngọt ngào do nàng đem lại.

Còn ở Hồng Lan cung lúc này, Lan Quý phi vô cùng tiều tụy. Nàng bị nghén rất sớm, ăn gì vào dù chỉ là một miếng rất nhỏ cũng liền nôn ra, sau đó cơ thể rơi vào trạng thái vô lực, rã rời. Trước kia phải ra bên ngoài nhận lấy nhiều ánh mắt ngưỡng mộ có, ghen ghét có, sợ sệt có, nàng đều luôn điểm trang thật kỹ càng, trâm cài quý giá, phục sức lộng lẫy để làm tỏa ra quý khí, xứng đáng với thân phận của mình. Nhưng giờ đây tự nép mình ở Hồng Lan cung, nàng cũng chỉ làm một búi tóc đơn giản, không phấn son, không trang sức, càng để lộ dáng vẻ xanh xao mỏi mệt của mình.

Lan quý phi nằm trên chiếc giường quen thuộc trải tấm bông mềm mại, chờ tin tức của người vừa được sai phái đi hỏi thăm xem Trấn Nam Vương gia đã về chưa. Kiên nhẫn chờ đợi hơn nửa ngày trời, tên tiểu thái giám nhận được tin mới nhanh chóng vào bẩm báo:

- Bẩm nương nương, vương gia còn chưa có trở về

- Chết tiệt, ngài ấy rốt cuộc là đang làm gì. Ngươi có hỏi kỹ chưa hả?

- Dạ, nô tài đã hỏi kỹ người đó, hắn ta báo lại là ngài ấy không nói khi nào sẽ về. Xin nương kiên nhẫn chờ thêm, khi nào có tin sẽ lập tức báo cáo với nương nương.

- Thôi được rồi ngươi lui ra đi.

Trong phòng chỉ còn lại một mình Lan Quý phi, thị nữ cận thân cũng ra ngoài để nàng yên tĩnh nghỉ ngơi, nhưng tâm của nàng thì không thể tĩnh lặng, tràn đầy ấm ức. Tâm lý người mang thai thường rất mủi lòng, nhiều suy nghĩ. Lúc này, nàng cần lắm một bờ vai rộng để dựa vào, thèm được nghe lời quan tâm dỗ dành của người thương, và mong được nam nhân của mình truyền sức mạnh tinh thần để đương đầu với khó khăn trước mắt. Đế vương vô tình, đứa bé này lại không phải của hắn. Nếu sơ sót để lộ ra, bản thân nàng không giữ được tính mạng là chắc chắn, mà có khi còn liên lụy cả gia tộc bị chôn cùng. Lo sợ cứ như tảng đá vô hình, đè thật nặng lên trái tim nàng, thời thời khắc khắc đều cảm thấy khó thở. Chuyện này sẽ không giấu được bao nhiêu lâu, người kia bao giờ mới trở lại đây?

***********

Mấy ngày trôi qua, lực lượng tình báo Hàn Thừa Vĩ sai đi cũng đã mang tin về. Quả thật đúng như lời của vị đại thúc nọ đã nói. Đám ô hợp cướp bóc ngày càng nhiều. Hành vi của chúng ngày càng ngông cuồng hơn, cưỡng đoạt con gái nhà lành, bắt về làm dụng cụ ấm giường mỗi ngày cho bọn chúng. Quan tri phủ có can thiệp nhưng dường như có một thế lực nào đó che chở, bọn loạn tặc đó mới ngang nhiên tác oai tác quái. Mà tri phủ lại sợ trình báo lên sẽ bị khiển trách năng lực yếu kém, có thể bị bãi miễn chức quan nên cố tình giấu nhẹm chuyện này.

Thừa Vĩ nghe tin báo này, cái khí chất âm tàn vẫn còn chưa tan hết trong người hắn lại trỗi dậy. Dám bạo ngược con dân Đại Nam của hắn sao. Là thế lực nào cho bọn chúng lá gan lớn như vậy. Nếu nói cướp bóc vì đói khổ bởi nạn châu chấu. Vậy còn cưỡng ép nữ tử làm điều đồi bại thì là gì đây? Hoàng đế ra lệnh mang chiếu thư trống ra, tự tay hạ xuống nét bút hữu lực, từng chữ từng chữ hiện ra như rồng bay phượng múa. Nhưng hắn làm gì còn tâm tư để chiêm ngưỡng như đối với một bức tranh chữ thư pháp hắn ngẫu hứng viết. Một bụng chỉ có phẫn nộ sôi trào. Hắn muốn xem thử đế vương Yên Trường Quốc sẽ trả lời việc này thế nào đây?

Chiếu thư nhanh chóng được viết xong, Thừa Vĩ cấp tốc cho sứ giả mang đến cho hoàng đế Yên Trường Quốc, đoán chừng cả đi và về mất khoảng mười ngày đường. Trong thời gian này, hắn sẽ có sự chuẩn bị, trường hợp xấu nhất xảy ra nhất định cũng sẽ không yếu hèn, mặc tình cho bọn họ đạp lên thể diện của nước Đại Nam.

Sứ giả vừa đi, Trà Ngân cũng vừa tới. Bóng dáng nàng yểu điệu thướt tha, không cố tình mị hoặc người đối diện nhưng lại có một sức hút to lớn. Hoàng đế còn chưa thu lại cơn thịnh nộ tràn ra trên gương mặt, bị Trà Ngân trông thấy hắn mới cố nặn ra vẻ bình tĩnh, nói với nàng:

- Nàng đến rồi à?

- Vâng, mặt ngài làm sao vậy. Có chuyện gì không thuận lợi phải không?

- Đúng. Là chuyện ở Thiên Sơn, đội tình báo đưa tin đám ô hợp kia giở trò cướp bóc không chỉ là bạc mà còn cướp cả sắc nữa. Ta đã theo ý kiến của nàng, viết một chiếu thư gửi đến hoàng đế của bọn họ. Nếu vẫn không nhận được câu trả lời ổn thỏa, ta không ngại gặp nhau ở chiến trường.

- Ta hỏi thật, xét về binh lực, về sự hùng mạnh, bọn họ so với chúng ta thì thế nào?

- Thực lực ngang ngửa nhau, cho nên bao nhiêu năm nay luôn ở thế cân bằng. Nếu chuyện lần này có sự ngầm cho phép của hoàng đế Yên Trường Quốc, nghĩa là muốn sinh sự cho chúng ta gây hấn trước. Ta hoài nghi bọn họ đã tìm được đồng minh trợ lực phía sau. Nàng nghĩ sao?

- Ta phỏng đoán còn một khả năng là có một thế lực thứ ba muốn dùng chiêu "Trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi". Họ gây hiềm khích cho hai phía, rồi rung đùi ngồi hưởng ích lợi từ mâu thuẫn của hai quốc gia. Ta nghĩ ngài vẫn nên cẩn trọng trong chuyện này, tránh hậu quả đáng tiếc về sau.

Một lời của Trà Ngân, đánh thức suy nghĩ của Thừa Vĩ. Cơn nóng giận khiến hắn mặc định những việc làm càn rỡ ở Thiên Sơn là quỷ kế ban đầu của bọn người Yên Trường Quốc kia. Giờ ngẫm lại suy luận của nàng, khả năng này cũng là khá lớn. Xem ra buổi thiết triều ngày mai hắn cùng bá quan văn võ phải thảo luận thật kỹ vấn đề này. Cũng sẽ chọn sẵn người tài, khi có biến sẽ lập tức xuất chinh.

Do thế lực dưới trướng của Thừa Vĩ thế nào, năng lực của từng người ra sao, Trà Ngân hoàn toàn không nắm rõ vì vậy việc điều phối nhân lực cô không muốn tham gia, nên đã trở về Hoàng Liên cung trước. Để Thừa Vĩ có thể yên tĩnh cân nhắc việc dùng người. Về tới tẩm cung một lúc lâu rồi, cô vẫn còn cảm khái trong lòng vì người nào đó.

Người nắm giữ quyền khuynh thiên hạ chưa chắc đã sung sướng. Trăm ba vạn sự việc lớn việc nhỏ đều về tay, mệt tâm nào có kém ai. Không biết giờ này hắn đã về nghỉ ngơi chưa? Nghĩ vậy, cô liền dạo một vòng xem thử thế nào.

Nhác trông ngự thư phòng còn sáng đèn, trước cửa Thường Phúc tổng quản còn nghiêm cẩn đứng đợi, rõ ràng là hoàng đế vẫn còn bận việc. Lại nghĩ bây giờ có thể hắn sẽ đói, Trà Ngân nhanh chóng chạy đến ngự thiện phòng lấy hai quả trứng gà, tự tay làm một phần trứng ốp la xếp ra đĩa mang đến cho Thừa Vĩ. Món này lẽ ra phải ăn kèm với bánh mì, thời này còn chưa có, thôi thì mình cho hắn ăn tạm với cơm vậy.

Hoàng đế vẫn còn vùi đầu trong mớ ghi chú tính toán của mình, cô gái nhỏ bất chợt xuất hiện, trên tay là một đĩa thức ăn làm hắn rất ngạc nhiên. Trước đó hắn đã căn dặn Thường Phúc, nếu người yết kiến là Trà Ngân thì lập tức cho vào bất cứ lúc nào. Thế nên cô gái nhỏ mới dễ dàng tiến vào mà không cần đợi bẩm báo. Hai người đối mặt nhìn nhau, nụ cười dịu dàng của Trà Ngân như chiếc lông vũ ngoáy vào tim hắn, buồn buồn tê tê. Tinh thần căng thẳng vì một ánh mắt trong veo, một nụ cười không nhiễm toan tính bụi trần này mà trở nên thư thái hơn hẳn.

Thừa Vĩ bỏ dở chiếc bút trên tay, đứng lên đón lấy Trà Ngân. Cô gái nhỏ chìa ra chiếc đĩa khoe thành quả nho nhỏ của mình. Thừa Vĩ hướng ánh mắt vào đĩa thức ăn, thấy hai hình tròn nằm giữa phần trắng trắng, lại có thêm hạt đen nhỏ li ti rắc trên đó, vô cùng lạ mắt. Món ăn này hắn chưa từng nhìn thấy qua, không biết gọi là gì mới hỏi:

- Đây là?

- Là trứng ốp la. Món này làm rất nhanh, cũng đơn giản nữa. Tin chắc là ngài chưa ăn bao giờ. Ta nghĩ có lẽ là ngài sẽ đói nên tự quyết định đem đến cho ngài. Ăn thử một chút nhé!

- Những vụn đen trên này là gì vậy?

- Chỉ là hạt tiêu thôi, cứ ăn thử đi, ngài nhất định sẽ thích đó.

Thừa Vĩ dùng thìa múc một miếng, vị béo béo nơi đầu lưỡi quyện cùng vị cay nhẹ rất lạ miệng. Hắn chậm rãi thưởng thức, cảm thấy đây cũng là một món mỹ vị hiếm có trên đời, mới thử hỏi nàng nguyên liệu có gì. Trà Ngân chỉ cười nói có trứng gà, tiêu và ít nước tương thôi. Hắn nghe xong rất hoài nghi, chỉ ba loại nguyên liệu bình dân sao có thể làm ra món có khẩu vị tuyệt hảo như vậy. Nhưng nàng chẳng có lý do gì để nói dối hắn cả, vậy chắc chắn là nhờ kỹ thuật trong lúc chế biến của nàng thôi. Càng ở gần nàng, hắn càng phát hiện nhiều thứ lạ kỳ nàng tạo ra, đơn giản mà rất đặc biệt. Nàng như một chiếc hộp bị khóa kín, tưởng tượng bên trong là báu vật vô giá rồi nhưng càng mở ra khám phá thì lại càng phát hiện trong hộp không chỉ vô cùng giá trị mà còn là có một không hai trên đời. Mà nàng bây giờ đang rất gần bên hắn, biết bao giờ mới thực sự là của riêng mình hắn thôi đây?

Tâm trạng Thừa Vĩ bây giờ có phần vui sướng pha chút ảo não. Vui vì nàng quan tâm chăm sóc dù chỉ là đĩa thức ăn giản đơn thế này. Ảo não vì nàng vẫn còn chưa thể xem mình là ý trung nhân của nàng. Mà thôi, vẫn còn thời gian để hắn cố gắng, ít ra nàng đã chịu tiếp nhận tâm ý của hắn rồi đó thôi. Với khoảng cách mà hai người đang có, nàng đứng yên thì hắn càng phải tích cực và chủ động tiến về phía nàng, và hắn tin tưởng mọi nỗ lực đều sẽ được hồi báo xứng đáng.

Rất nhanh, hoàng đế đã ăn xong đĩa trứng ốp la với một ít cơm trắng. Trà Ngân khuyên hắn về tẩm cung nghỉ sớm, mai còn có việc quan trọng phải bàn bạc với đầy đủ quan viên. Hắn gật đầu, sai Thường Phúc sắp xếp mọi thứ ngăn nắp lại, còn hắn đưa nàng về Hoàng Liên cung trước rồi mới trở về tẩm cung của mình. Sau một ngày mệt nhoài căng thẳng, bỗng được mỹ nhân trong lòng cho nếm chút ngọt ngào, Thừa Vĩ tâm bình khí hòa trở lại, ngủ một giấc thật sâu không mộng mị. Sớm mai tỉnh dậy vươn vai, thấy sức sống tràn trề.

************

Buổi tảo triều, bá quan hai bên đứng nghiêm cẩn nghe đế vương chất vấn vì sao Thiên Sơn rối loạn, lại không có vị quan nào trình báo lên. Sau khi hạ lệnh cách chức tri phủ Thiên Sơn, Hàn Thừa Vĩ đưa vấn đề cho mọi người cùng thảo luận. Tất cả đều quy kết nguyên nhân là Yên Trường Quốc sinh sự,

mắng chửi họ máu chó ngập đầu, đòi đánh trận để lấy lại thể diện nước nhà, không cho phép kẻ nào khi dễ nước Đại Nam. Chỉ có một mình Mạc thừa tướng giữ im lặng như không có liên quan gì đến mình. Mọi người đều đoán chừng thừa tướng vẫn còn đau lòng chuyện mất con, chỉ có Hoàng đế biết, lão ta còn ôm hận trong lòng, sao có thể tự nguyện cống hiến gì cho xã tắc. Cái đinh này sớm muộn gì hắn cũng giải quyết, tạm thời cứ mặc kệ hắn đi. Thế là Thừa Vĩ quay sang phía các quan viên đang hô hào "phải đánh", giọng hào sảng nói:

- Rất tốt, vậy ai trong các ái khanh tình nguyện ra tiền tuyến trong trường hợp chiến tranh nổ ra, đứng sang một bên cho trẫm biết. Chờ xem tình hình cụ thể thế nào trẫm sẽ sắp xếp sau.

Đến lúc này bầu không khí sôi sục bỗng an tĩnh trở lại. Bá quan văn võ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không hề có ý bước ra góp sức cho nước nhà. Chỉ có một vị phó tướng tuổi đời còn trẻ tên Trịnh Tử Kiên đứng ra, đó là nhân tài đang được Thừa Vĩ nhận định và ra sức bồi dưỡng để nhanh chóng thay thế những tên võ tướng gần hết thời nhưng luôn bày ra dáng vẻ "Bảo đao chưa cùn", ỷ vào công trạng từ thời tiên đế mà có phần kiêu căng khó kiểm soát. Nếu không phải tạm thời chưa có người đủ năng lực cùng kinh nghiệm đủ để tướng sĩ tin phục thì hoàng đế đã sớm cho đám bọn họ cáo lão hồi hương cả rồi.

Nhìn cái đám lão tướng già nua, Thừa Vĩ chỉ thấy thêm phiền. Vừa nãy còn to mồm bảo "đánh đi" giờ lại chỉ im lặng, chắc là sợ ra trận lại chẳng còn được hưởng vinh hoa phú quý một thời gian dài. Sung sướng trong thanh bình đã quen rồi làm sao chịu quay lại cực khổ nữa đâu. Hắn càng nghĩ, càng lạnh tâm với một đám thần tử ích kỷ tư lợi của mình. Thôi như vậy cũng tốt, hắn sẽ có lý do chính đáng đưa Trịnh Phó tướng lên làm chủ tướng, còn ai dám dị nghị nửa lời. Hắn vừa định mở miệng hạ chỉ, đã trông thấy một tiểu thái giám vào nội điện bẩm báo:

- Muôn tâu hoàng thượng, có Trấn Nam vương gia cầu kiến

- Hoàng thúc đã trở lại rồi sao. Mau truyền!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.