Xuyên Thời Không, Là Bạn Hay Đối Thủ

Chương 64: Linh tính của trà ngân



Ngự thư phòng về đêm mà đèn đuốc vẫn còn sáng rực. Bá quan văn võ từ hàng Ngũ phẩm đều nhanh chóng chỉnh đốn y phục, vào hoàng cung luận bàn chính sự hệ trọng. Trấn Nam vương gia cũng rất nhanh đã có mặt. Ngoài mặt hắn bày ra dáng vẻ buồn bực, lo âu cho thời vận nước nhà, trong lòng thì lại đang reo hò vì con đường thẳng tiến đến ngai vàng đã ngày càng gần hơn. Quan viên được triệu tập đã có mặt đông đủ, Thường Phúc mới đứng ra, nói sơ về tình hình đoàn sứ thần bị tấn công. Sau đó, tên thị vệ duy nhất còn sống sót trong trận thảm sát, mới kể lại đầu đuôi mọi chuyện. Ai nấy nghe xong đều vô cùng căm phẫn. Đại Nam cũng được coi là cường quốc, sao có thể chịu nhục nhã đến nhường này. Trận chiến này, không thể không đánh.

Như hoàng đế đã hạ lệnh trước đó, đội quân viễn chinh sẽ do Trấn Nam vương gia là chủ tướng, theo phía sau phò trợ là phó tướng Trịnh Tử Kiên, sẽ lập tức khởi hành đến biên giới Yên Trường Quốc, dứt khoát báo thù rửa hận. Lần tiến cung thảo luận đối sách này là để bố trí đội hình phù hợp, mong giảm thiểu hết mức có thể tổn thất nhân mạng cho đội quân Đại Nam ta. Các quan văn dù không có kinh nghiệm chiến đấu nơi sa trường, nhưng nhiều người nhiều ý, Thừa Vĩ muốn tổng hợp tất cả quan điểm để đưa ra sách lược hoàn mỹ nhất.

Hàn Ngạo Thiên rất chăm chú lắng nghe từng phân tích lớn, nhỏ. Ai cũng nghĩ hắn tận tâm vì giang sơn xã tắc, càng kính ngưỡng vị vương gia trung kiên nghĩa đảm này. Có ai biết, hắn chỉ là muốn ghi nhớ để tìm cách phá vỡ cục diện hoàng đế dày công sắp đặt, mưu tính phản nghịch, cướp lấy vương vị hiện tại không thuộc về hắn.

Hàn Thừa Vĩ ngoài chuyện ghen tuông với hoàng thúc vì ngỡ Trà Ngân từng là nữ nhân của thúc ấy, những chuyện khác hắn đều rất công bằng chính trực. Nhìn thấy hoàng thúc lao tâm khổ tứ, nhất mực muốn cống hiến cho nước nhà trong khi hắn hoàn toàn có thể giao trọng trách này cho Trịnh Tử Kiên, thì lại càng có hảo cảm hơn với thúc ấy. Hắn định bụng sau khi đoàn quân viễn chinh giành thắng lợi trở về, nhất định sẽ ban thưởng hậu hĩnh cho hoàng thúc. Đồng thời hắn cũng sẽ cho chiếu cáo thiên hạ tìm cho ra thần y chữa bệnh hiếm muộn cho Trấn Nam vương phi, giúp hoàng thúc hoàn thành tâm nguyện, có người nối dõi tông đường.

Vì tên thị vệ trong đoàn sứ thần có nói, hiện tại có lẽ là quân đội của Yên Trường Quốc đang ráo riết chuẩn bị đợt tiến công đầu tiên. Đám bọn họ hẳn là đinh ninh quân đội Đại Nam chưa có sự phòng bị nào, nên lúc này bên nào ra tay trước sẽ giành được thế thượng phong. Hoàng đế cũng đồng ý với ý kiến này, hạ chiếu chỉ, lệnh cho chủ tướng Trấn Nam vương gia sáng sớm mai điều động binh mã tức tốc lên đường, kế hoạch theo như đã nhất trí, không cần trì hoãn thêm nữa.

Ngạo Thiên khom người nhận lấy cuộn thánh chỉ, cũng là chính thức tiếp nhận vị trí chủ tướng. Có như vậy, hắn mới càng dễ dàng ẩn mình, làm con sâu mọt đục khoét tất cả cơ hội thắng lợi của Đại Nam, ép chết tên tiểu tử hoàng đế bao năm vẫn luôn chiếm cứ vị trí cao quý, hưởng thụ những điều tốt đẹp nhất trên đời. Trong đó bao gồm Trà Ngân, người mà đến nay hắn phải thừa nhận rằng trong trái tim chỉ có một bóng hình đáng yêu đó mà thôi.

Buổi nghị luận xong xuôi, quan viên ai về nhà nấy. Hàn Ngạo Thiên và Trịnh Tử Kiên đều phải nhanh chóng về phủ chuẩn bị hành lý, rồi tiếp nhận quân đội và lương thảo, sẵn sàng cho cuộc chiến chưa biết bao giờ mới kết thúc. Lúc trên đường chuẩn bị xuất cung, Ngạo Thiên đi ngang con đường khá gần với Ngự thiện phòng liền bắt gặp một thân ảnh nhỏ nhắn mà hắn ngày nhớ đêm mong. Trên tay nàng là một chiếc hộp, hẳn là đựng món ăn hay canh bổ dưỡng gì đó. Hắn phát hiện dường như thần sắc của nàng có phần hơi xanh xao. Lại nhớ ra tin đồn mấy ngày gần đây, rằng nàng đã bị hạ mị dược và kẻ tình nghi là thị nữ cận thân bên người Lan Quý phi. Do chứng cứ còn chưa đầy đủ, hoàng đế còn giam lại chưa luận tội nhưng bản thân hắn đoán biết mười phần là do Lan Quý Phi bày ra. Mà nguyên nhân chỉ có thể là vì hoàng đế muốn sắc lập Trà Ngân làm hoàng hậu. Bản thân hắn cũng không muốn Trà Ngân trở thành thê tử của Thừa Vĩ, thế nhưng hành động muốn nhúng chàm nữ tử hắn yêu là một điều đáng căm hận. Nữ nhân lẳng lơ đê tiện kia cứ chờ đi, chỉ cần lần này kế hoạch ổn thỏa, nàng ta không còn giá trị lợi dụng nữa, xem hắn sẽ xử nàng ta thế nào để giải mối hận này cho Trà Ngân đáng yêu của hắn.

Ánh mắt Ngạo Thiên lúc này vì một bóng hình thục nữ yểu điệu mà bớt đi mấy phần sắc bén, nhiều hơn mấy phần nhu tình. Hắn vui vẻ bước đến hỏi thăm người con gái ấy:

- Trà Ngân! Nàng đến lấy canh về tẩm bổ cho mình sao? Rất tốt, phải ăn nhiều thêm một chút. Ta trông nàng có vẻ gầy yếu hơn nhiều rồi đó.

- Tham kiến Trấn Nam vương gia. Nô tì là mang ít món ăn đến cho hoàng thượng. Ngài ấy nhọc nhằn chính sự, phải ăn uống thật tốt mới có sức khỏe, có tinh thần để lo lắng cho vạn dân trăm họ ạ!

Hóa ra không phải như hắn nghĩ, thức ăn là nàng mang đến cho tên tiểu tử hoàng đế đáng ghét kia. Niềm vui đang dâng lên trong lòng hắn, bị cảm giác ghen tỵ xâm chiếm, đã vơi đi rất nhiều. Gương mặt Ngạo Thiên bắt đầu trầm lại, thầm nghĩ giá như không có nhiều vấn đề rắc rối xung quanh cuộc sống của hắn và nàng, hắn nhất định mang nàng về nơi ở của mình, cưng chiều yêu thương một trận cho thỏa. Chỉ là hiện tại hoàng đế đã sinh tình, bảo bọc nàng quá kỹ. Cho nên con đường duy nhất để hắn có được nàng là đi lên vương vị, nắm chắc quyền lực trong tay.

Trà Ngân len lén nhìn thần sắc thay đổi như thời tiết của Trấn Nam vương gia. Vừa nãy còn cười nói như gió xuân, bây giờ đã như trời giông chớp giật, không biết đâu mà lường. Cô cảm thấy mình cũng không có thân thiết gì với hắn cả, thế nên liền nhún nhẹ đầu gối hành lễ rồi quay lưng, hướng về phía Ngự thư phòng mà bước. Đối với cách hành lễ không đúng quy củ, lẽ ra phải cúi người thật thấp mà Trà Ngân lại không tuân thủ, Ngạo Thiên cũng không hề bắt bẻ, ôm một bụng khó chịu về vương phủ. Lòng hắn càng quyết tâm, chưa từng hối hận với lựa chọn của mình. Giang sơn lẫn mỹ nhân hắn đều cần, trời đã không cho thì hắn đi đoạt về tay.

Còn phía bên này Trà Ngân mang chiếc hộp có món trứng ốp la đã nấu qua lần nọ đến cho Thừa Vĩ ăn khuya. Hắn nhìn thấy người thương thì vô cùng bất ngờ, mà phần nhiều là cảm động. Nàng lại tự tay xuống bếp làm món ăn ngon cho mình. Đối với hắn, mọi mỹ vị trên đời cũng không sánh bằng đĩa trứng nhỏ chứa đựng sự quan tâm dành cho hắn. Cơ mà mấy ngày nay biết thân thể nàng vẫn còn chưa được thoải mái, chuyện chính sự nặng đầu hắn đâu có nhắc đến với nàng. Tối hôm nay, với phát sinh bất ngờ không hay này hắn cũng chưa kịp kể lại cho nàng nghe, thế mà nàng đã chủ động tìm đến. Hắn cảm thấy lạ, liền hỏi nàng

- Sao bây giờ nàng vẫn còn chưa đi ngủ. Đã muộn rồi còn cực công thế này làm gì. Mặc dù đúng là ta rất thích việc nàng quan tâm ta như vậy đó.

- À, là vì ta khó ngủ mới đi dạo một vòng gần đây, lại thấy ngự thư phòng sáng đèn, thấy quan viên lũ lượt bước vào cũng khá lâu. Ta nghĩ có lẽ là đại sự không hay rồi và ngài thức khuya bàn bạc kế hoạch như vậy hẳn là rất đói. Tiếc là ta cũng chỉ biết nấu có vài món, nên đành phải làm lại lần nữa món trứng lần trước. Hy vọng ngài ăn sẽ không thấy ngán.

- Không ngán, không ngán. Món này là ngon nhất trong số các món mà trẫm được ăn từ sau khi mẫu hậu quy thiên. Càng ăn vị ngọt càng thấm tận vào tim ta rồi. Nhưng mà ta hỏi thật, đến bao giờ nàng mới đồng ý chịu trách nhiệm với ta đây hả?

- Ngài… ngài nói nhiều như thế chắc là không đói, không cần ăn phải không. Vậy thì để ta ăn!

Trà Ngân ngượng ngập tìm cách chuyển dời những lời không biết xấu hổ kia của hoàng đế, vừa nói tay cô vừa kéo chiếc đĩa về phía mình, dùng thìa múc phần trứng lên miệng nhai ngồm ngoàm, tưởng tượng cái trứng kia chính là tên nam tử trước mặt mà cắn nuốt cho hả giận. Suốt ngày lôi chuyện mình “cường bạo” hắn ra mà nói, có biết là cô chỉ muốn tìm cái lỗ mà chui xuống không hả?

Khi cô gái nhỏ đang múc thìa tiếp theo lên tới môi thì Thừa Vĩ cũng rất nhanh đưa cái miệng của hắn tới để đoạt lại. Một hành động này cũng đụng vào cái miệng nhỏ của Trà Ngân, khiến nàng giật mình, tim đập thình thịch. Thế mà hắn vẫn còn cười cười, hếch mặt lên trông rất vô sỉ nói với nàng:

- Nàng mang cho ta thì ta cũng phải ăn một chút chứ. Phải công nhận là ngon, rất rất ngon. Trứng này sao lại thơm như hoa, đậm đà như mật thế này

- Ngài quá đáng. Ta đi về, không thèm nói chuyện với ngài nữa. Có lòng tốt sợ ngài bị đói, thế mà ngài ba lần bốn lượt đều trêu chọc ta. Hứ!

Thừa Vĩ thấy Trà Ngân đã nổi giận thực sự, hùng hổ muốn rời khỏi, liền kéo tay nàng lại, nhẹ giọng nói lời vuốt giận cho nàng:

- Thôi được rồi đừng cau có như vậy nữa. Ta chỉ là nãy giờ căng thẳng chính sự, muốn trêu đùa nàng một chút cho thư giãn trở lại thôi à. Đừng giận ta nữa nhé. Thực sự là nãy giờ ta rất đau đầu, nói đùa cho vui vẻ cũng chỉ là để quên cơn đau đi mà thôi.

- Đau đầu lắm sao? Hình như cũng đâu đến nỗi nặng lắm đâu!

Trước ánh mắt tìm tòi của người con gái mình thương, hắn đã lỡ nói dối thì càng phải dùng thêm những lời nói dối khác để che đậy. Cho nên hắn liền nhíu hàng mày kiếm, mặt nhăn nhó ra vẻ mệt mỏi lắm. Trà Ngân nhìn hắn thế này, lại nhớ đến việc triệu tập quan lại hội họp trong đêm, nhất định là chuyện lớn chẳng lành. Hắn vì vậy mà nhức buốt cả đầu cũng là điều hợp lý, nghĩ vậy nên Trà Ngân cũng không tiếp tục dỗi hờn nữa, chủ động đề nghị giúp hắn giảm cơn đau

- Hay là để ta thử xoa bóp cho ngài nhé. Ta xoa bóp cũng có kỹ thuật lắm đấy. Trước kia ta vẫn hay xoa đầu cho bà nội của ta đó nha.

Chuyện Trà Ngân muốn làm, Thừa Vĩ cầu còn không được. Hắn lúc này càng tỏ ra suy yếu để chắc chắn nàng sẽ không đổi ý vì ngại ngùng, gật đầu đáp lại và ngồi xuống chiếc ghế tựa chờ được đôi bàn tay nhỏ xinh kia xoa dịu cho mình. Tay nàng mềm mại chạm lên làn da trơn bóng của hắn, hương hoa nhẹ nhàng tỏa ra, ngào ngạt quanh chóp mũi hắn, khiến tim hắn nảy lên từng nhịp rộn rã, tinh thần cũng dần mê loạn. Dưới chiếc trường sam rộng rãi, vật nam tính dần thức tỉnh. Hắn sợ nàng trông thấy lại nghĩ rằng hắn suy nghĩ bậy bạ, cũng sợ mình cầm lòng không đặng mà nhào tới ôm ấp nàng. Hắn có khổ mà không biết kể cùng ai, chỉ đành né ra cô nàng là khởi nguồn ham muốn trong người hắn, than thầm trong dạ: “ Biết bao giờ mới được ăn nàng ấy vào bụng đây, chứ mà nhịn hoài kiểu này sớm muộn gì mình cũng chết vì nghẽn mất thôi”

Trà Ngân còn đang xoa bóp chưa xong, thấy hoàng đế bỗng dưng đứng bật dậy thì cảm thấy kỳ lạ. Thừa Vĩ hiểu nàng sẽ thắc mắc, chưa đợi nàng hỏi, đã giải thích:

- Ta nhớ ra có chuyện quan trọng muốn kể cho nàng nghe nè. Nàng ngồi xuống đi.

Cô gái nhỏ nghe lời, ngồi xuống bên cạnh bàn. Trong khi đó, Thừa Vĩ xoay lưng cố gắng bình tâm tĩnh khí, ru ngủ “cậu em nhỏ” của mình rồi mới yên tâm ngồi lại, nghiêm túc nói về chính sự

- Hôm nay đoàn sứ thần ta phái đi, trở về chỉ còn lại một người. Đã phát hiện loạn tặc vừa qua chính là dã tâm của bọn Yên Trường Quốc. Ta đã hạ chỉ cho hoàng thúc của ta dẫn quân đến đó giao chiến, lấy lại danh dự cho Đại Nam, cũng dứt khoát triệt tiêu mối lo loạn tặc cho bá tánh. Thực lực hai bên cân bằng mà bọn Yên Trường Quốc lại dám càn rỡ, chắc chắn có đồng minh hỗ trợ. Ta còn chưa nghĩ ra là nước nào nhúng tay vào chuyện này. Nàng nghĩ sao, có đoán được là phía nào không?

- Ngài mở thử bản đồ cho ta xem, ta thử nghĩ một chút nào!

Tấm bản đồ được trải ra, Trà Ngân liền tập trung ánh mắt vào từng cụm nhỏ trong đó. Nàng nghiêm túc suy nghĩ, vô tâm không phát hiện người nào đó lại bắt đầu ngây ngẩn không thể rời mắt khỏi bóng dáng mỹ lệ trước mặt. Nàng như một bức tranh hoàn mỹ, đã khắc sâu vào tận tâm can của hắn, làm cho hắn khát khao được che chở nàng, cưng chiều nàng đến suốt cuộc đời.

Trà Ngân giơ ngón tay búp măng chỉ vào từng nước trên bản đồ, miệng lẩm nhẩm tính toán gì Thừa Vĩ nghe không rõ. Rồi cô gái nhỏ ngồi xuống ghế, hai tay chống cằm suy nghĩ. Bỗng dưng chiếc vòng hạt trên tay Trà Ngân bị đứt, từng hạt từng hạt rơi trên nền đất khiến cô bắt đầu dâng lên thấp thỏm, âu lo. Trước giờ cô và Vân Ngọc đều có một điềm báo rất kỳ lạ, hễ vòng tay của ai bị vỡ hay chuỗi hạt bị đứt thì người còn lại nhất định sẽ gặp chuyện không may. Hơn nữa, chiếc vòng hạt này còn là quà sinh nhật mà Vân Ngọc tặng cho cô, chẳng lẽ Vân Ngọc sắp gặp phải tai kiếp gì sao? Trà Ngân ngẩn ngơ nghĩ về bạn thân, cô đã nhờ hoàng đế tìm kiếm tung tích Vân Ngọc đã một thời gian rồi mà vẫn chưa có chút tăm hơi nào. Bây giờ lại có điềm báo thế này, chẳng lẽ chỉ có thể chờ đợi trong bất lực, không có cách nào nói lời cảnh báo với Vân Ngọc được sao?

Thừa Vĩ thấy Trà Ngân thừ người từ lúc chuỗi hạt đứt rời, nghĩ nàng tiếc của, vội đi đến dỗ dành:

- Đứt rồi thì thôi, ta cho nàng chiếc vòng khác đẹp hơn. Cần gì phải ủ rũ luyến tiếc nhiều như vậy!

- Ngài không hiểu đâu. Ta có dự cảm không lành…

Hai tiếng “không lành”cùng vẻ mặt phiền muộn của Trà Ngân như ngọn lửa to, cháy lan nỗi lo âu sang tâm tình còn đang căng thẳng của Thừa Vĩ. Chẳng lẽ đây lại là linh tính, và Đại Nam sắp rơi vào nguy cơ không thể chống đỡ khi trực chiến đối đầu với Yên Trường Quốc hay sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.