Xuyên Thời Không, Là Bạn Hay Đối Thủ

Chương 95: Tia hy vọng



Phương Chí Viễn đứng bên cạnh, nhìn thần sắc lão đại phu biến chuyển, thầm cảm thán “lành ít dữ nhiều” nhưng hắn vẫn cố nuôi hy vọng dù chỉ là rất mong manh:

- Tình hình nàng ấy thế nào rồi, lão đại phu?

- Không… không có hy vọng nào nữa. Hu hu hu! Nữ nhi của ta! Nữ nhi ơi…

Lão đại phu không kìm nén được cơn xúc động, khóc òa như một đứa trẻ, quên mất đây là tẩm cung của hoàng đế. Dù trắc điện cách một gian phòng lớn, không quá ồn ào nhưng theo phép tắc cung đình đây vẫn là tội thất nghi. Thân già bao ngày phiền não chưa biết sống chết của con như thế nào, giờ sự thật bày ra trước mắt sinh mạng nàng như chỉ mành treo chuông, tinh thần ông hoàn toàn suy sụp, quỵ trên nền đất lòng cũng nát tan.

Cảnh tượng trước mắt bày ra đủ để Chí Viễn hiểu, ngay cả y thuật cao thâm như lão đại phu cũng đành phải bó tay, thì hẳn đây là loại kịch độc hiếm thấy trên đời. Chẳng lẽ hắn phải giương mắt nhìn nàng dần lìa xa khỏi đời hắn như mẫu hậu sao? Hắn không muốn thế, chỉ cần nàng vẫn còn một hơi thở, dù có phải lên núi đao xuống biển lửa, hắn nhất định sẽ không sợ hãi hay lùi bước. Chỉ cầu trời xanh cho hắn một cơ hội thôi, nhưng cơ hội ở đâu? Hắn phải đi đi nơi nào để tìm đây?

Chí Viễn tâm tư rối bời, đâu còn đủ tỉnh táo để khuyên nhủ lão đại phu, bất lực bảo tên thị vệ dìu ông lên ghế nghỉ ngơi. Bản thân hắn thì gục đầu bên giường, bàn tay rắn rỏi nắm lấy cánh tay của Vân Ngọc, lồng năm ngón tay nàng và hắn lại với nhau. Điều này hắn đã ao ước từ rất lâu rồi, là được thoải mái chạm vào nàng, cảm nhận sự mềm mại mịn màng của nữ tử mình yêu. Có đâu ngờ, mong muốn thành hiện thực lại trong hoàn cảnh trớ trêu thế này. Giọt nước mắt nam nhi không kiểm soát được, nhẹ nhàng tràn ra bên khóe mắt. Cổ họng hắn nấc nghẹn, vẫn không ngừng hà hơi thổi vào bàn tay nhỏ nhắn, sợ nhiệt độ cơ thể nàng giảm xuống thì hiểm nguy sẽ càng tăng. Đầu óc hắn quay cuồng tự trách, giọng cũng thầm thì nỉ non bên tai Vân Ngọc:

- Là tại ta vô dụng, không bảo vệ được nàng mới để cho tên khốn kiếp Chí Thanh có cơ hội ra tay. Vân Ngọc ơi, nàng phải gắng gượng. Ta lập tức sai người tìm hết danh y trên cả nước. Đúng, ta nhất định sẽ tìm được người cứu nàng. Nàng phải chờ ta!

Thời gian không còn nhiều nên vừa nảy ra chủ ý Chí Viễn lập tức sai người dán cáo thị tìm thần y, treo thưởng vạn lượng hoàng kim. Trong lúc thần y còn chưa xuất hiện, hắn chỉ còn cách dẫn người đến lao ngục, bắt kẻ thủ ác giao ra thuốc giải.

Từ lúc bị thị vệ áp giải trở về đến giờ, Phương Chí Thanh vẫn giữ nguyên dáng vẻ tự cao tự phụ, ngạo nghễ khinh thường người khác, tựa như hắn chưa từng gây ra tội ác tày trời nào. Vì thái tử còn chưa hạ lệnh xử lý, thị vệ không dám tự ý làm chủ, đành tạm thời phớt lờ Tứ hoàng tử chờ chỉ thị tiếp theo của bề trên. Hiện tại, thái tử bừng bừng nộ khí dẫn người đến, ai nấy đều dự đoán phen này Tứ hoàng tử nhất định nếm không ít quả đắng. Âu cũng là đúng người đúng tội.

Trong nhà lao tối tăm ẩm thấp, Tứ hoàng tử bị mấy tên quản ngục kìm kẹp lôi ra ngoài, không chút cố kỵ như trước nữa. Hắn trừng mắt, gằn giọng, quyết liệt phản kháng bọn nô tài hèn mọn kia nhưng cũng vô ích, cả một đám bẩn thỉu cùng xúm lại chế trụ, đưa hắn đi khỏi buồng giam. Lẽ nào đã đến lúc hành hình rồi hay sao? Lòng hắn bất giác chùng xuống, lo âu càng đong đầy, tự hỏi phán quyết nào dành cho những mưu tính của hắn từ trước tới nay?

Tứ hoàng tử trong dáng vẻ vô cùng chật vật, bị đẩy ngã trên nền đất lạnh. Hắn muốn vươn tay cản bớt lực đập của khuôn mặt xuống đất, lại bị hạn chế bởi xiềng xích không giảm được bao nhiêu. Cả gương mặt tuấn tú bất phàm cứ thế tiếp xúc mạnh mẽ với mặt sàn đến choáng váng. Khi hắn gắng gượng ngẩng đầu lên muốn mắng chửi mấy tên nô tài phạm thượng, liền nhìn thấy tên thái tử chó má kia chễm chệ ngồi trên ghế nhìn xuống hắn. Cảm giác thấp hơn địch thủ khiến lòng hắn tức tối, không ngừng rủa xả ông Trời vì chẳng chịu đứng về phía hắn. Dù hắn có mưu sự tỉ mỉ thế nào, tên thái tử kia vẫn an toàn thoát ra đoạt lại thế thượng phong.

Cơn ức chế theo cảm giác trách trời, oán người khiến thần trí Chí Thanh điên đảo, trở nên to gan lớn mật hơn. Hắn ta cười một tràng dài, thanh âm cứ thế vọng ra trong ngục tối, tựa như ma quỷ giễu cợt, lọt vào tai Chí Viễn càng khiến hắn cảm thấy tim nhức nhối, oán hận hừng hực nổi lên. Hắn phất tay, miệng lạnh lùng ra lệnh:

- Trói hắn ta lên cột! Đánh, đánh thật mạnh cho ta! Đánh đến khi hắn ta chịu khuất phục.

- Ha ha ha ha. Tức giận rồi sao? Vậy nghĩa là nữ nhân khốn kiếp kia đã chết rồi à. Tốt lắm, tốt lắm. Ta toại nguyện cho tên Chí Quân ngốc nghếch kia, cũng khiến ngươi sống trong đau khổ. Rất được! Ha ha ha.

- Ngươi câm miệng!

Chí Viễn quát, sau đó xoay mặt sai bảo tên quản ngục:

- Ngươi mang thêm hình cụ ra đây. Lần lượt từng đại hình khốc liệt nhất đều cho hắn thử

- Tuân lệnh!

Tên quản ngục nhanh chân đi lấy mấy món đồ thái tử yêu cầu. Trong khi đó, Chí Thanh vẫn còn chưa dừng lại điệu cười ác ma của mình. Tâm lý thỏa mãn vì chọc tức được thái tử, lại không nghĩ rằng, càng trêu ngươi thì người chịu khổ lại chính là bản thân hắn.

Hình cụ đã được mang ra, Chí Viễn không chần chừ sai người thử từng cái, đầu tiên là kẹp ngón tay. Tên quản ngục quen tay hay việc, lấy món đồ gồm nhiều thanh tre dài độ hai gang tay, có xỏ bốn dây. Hai dây bên phải và hai dây bên trái tạo đối xứng, cho hai người cầm. Một tên cưỡng chế Chí Thanh, hai tên khác mỗi người cầm hai sợi dây đưa phần thanh tre lồng vào mỗi ngón tay của phạm nhân, sau đó ra đánh ánh mắt ra hiệu liền đồng loạt kéo căng sợi dây về phía mình. Lực kéo của mỗi bên khiến cho những thanh tre rút ngắn khoảng cách, ép chặt đầu ngón tay đến bật máu. Chí Thanh xưa nay ăn trên ngồi trước, hưởng thụ đãi ngộ to lớn, có bao giờ phải chịu tủi nhục đến bậc này, hắn khàn giọng thét “AAAAAAA”, gào rú bằng từ ngữ thô thiển nhất để mắng chửi thái tử:

- Khốn kiếp, Phương Chí Viễn! Ngươi là tên vô năng thấp kém, là gà chó còn không bằng. Sao ngươi không chết đi ở chiến trường! Ta nguyền rủa cha con các ngươi

Hai tên quản ngục chưa nghe hiệu lệnh dừng lại, vẫn tiếp tục ra sức kéo. Một lúc sau, Tứ hoàng tử chịu không nổi cơn đau quá độ, cộng với việc bị bỏ đói bỏ khát, chẳng còn sức lực trụ vững, thế là lâm vào bất tỉnh. Đối với tên hoàng đệ âm hiểm xảo trá, còn là hung thủ giết hại mẫu hậu của mình, Chí Viễn không thể nào đồng cảm, xót thương được, liền bảo người lấy nước tạt cho hắn tỉnh dậy để truy hỏi tiếp.

Một gáo nước lạnh lập tức trút thẳng lên mặt kẻ nằm trên nền đất. Chí Thanh tỉnh dậy trong cơn ho sặc sụa, cảm giác đau nhức vô tận cũng truyền tới mười đầu ngón tay. Hắn còn chưa kịp mắng chửi tiếp, nguyền rủa cho chết cái tên ôn dịch kia thì đã nghe thanh âm tên đó trầm đục phát ra:

- Thế nào! Khai ra mau, ngươi đã cho nàng uống gì? Kịch độc kia từ đâu mà có?

- Ha ha ha. Người đã chết còn cố tìm nguyên nhân sao. Được, chẳng ngại nói cho ngươi biết. Thuốc độc kia là bí truyền của vương triều Đại Nam, ngoài đám người đó ra thì không ai có thể giải. Ả ta chết là điều chắc chắn. Cho dù có cầm cự được trong vài ngày, với mối thù đã kết với Đại Nam, các ngươi sẽ xin được thuốc giải sao. Ha ha ha! Đáng tiếc…

Phương Chí Thanh còn chưa nói hết câu. Hắn ta muốn nói rằng: “Đáng tiếc nữ nhân kia thật yếu ớt, chết quá sớm. Ta rất muốn nhìn thử xem khi ngươi biết được thuốc giải ở đâu mà lại bất lực tìm kiếm thì thú vị đến thế nào”. Nhưng lúc này thái tử đã vội vàng phóng đi như một mũi tên, rời khỏi nhà ngục chạy về bên cạnh Vân Ngọc.

Chí Viễn nhanh chóng sai người thu xếp hành lý, bản thân tự tay thay y phục cho Vân Ngọc, sau đó gọi người mang một chiếc áo khoác lông cáo mềm mại ấm áp khoác lên cho nàng. Khi mọi thứ trông đã tươm tất, hắn đang bế nàng ra cửa thì gặp lão đại phu đi vào. Một màn khó hiểu trước mặt, lão đại phu ngơ ngác nhìn nam nhân trước mặt trong trạng thái kích động, sợ rằng hắn lo quá hóa điên, gây ra hành động dại dột liền đứng chắn phía trước ngăn cản:

- Thái tử, ngài mang nữ nhi của thảo dân đi đâu? Thảo dân biết người rất yêu Vân Ngọc, nhưng người còn trách nhiệm với con dân Yên Trường Quốc nữa đấy. Ngài cứ để nàng ấy yên đấy đi! Thảo dân nhất định không bỏ cuộc, nhất định phải chế ra được giải dược.

- Không cần nữa, ta phải đưa nàng đi. Lão đại phu, ông phải bảo trọng thân thể, đừng để Vân Ngọc nhìn thấy lại đau lòng.

Một lời dặn dò như trăn trối, lão đại phu càng tin chắc suy nghĩ của mình là đúng. Thái tử là vì yêu quá hóa nông nổi, muốn đồng sinh cộng tử với nữ nhi của ông. Phần tình cảm chân thật này khiến ông vô cùng cảm động. Chỉ tiếc là trời chẳng chiều lòng người, sao không cho chim liền cánh, lá liền cành. Để bây giờ yêu thương ở bờ vực sinh tử, có đồng cảm với hai người cách mấy ông cũng không thể nào ủng hộ quyết định bỏ mặc vạn dân trăm họ của thái tử. Thế là, dù biết bản thân chẳng có chút địa vị nào cả, lão đại phu vẫn dũng cảm nói lời khuyên can:

- Thái tử, ngài không được tìm chết. Gánh nặng xã tắc còn trên vai người, nếu ngài buông bỏ, Vân Ngọc chắc chắn sẽ không vui đâu. Ngài phải sống tốt, Vân Ngọc mới yên lòng được.

- Lão đại phu, sao ta phải tìm chết chứ? Có hy vọng rồi, ta đã biết nơi có thuốc giải rồi!

- Là thật sao? Ngài không gạt thảo dân đó chứ?

- Thật! Thời gian cấp bách, ta sẽ giải thích sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.