[Xuyên Thư] Ăn Mật

Chương 103



[EDIT] ĂN MẬT: XUYÊN THƯ – Công tử Vu Ca

EDIT: Thiên Giai

NGUỒN CONVERT: Wikidich

CHƯƠNG 95

Truyện được đăng sớm nhất trên wattpad SKNTx2Qing. Mong mọi người ghé thăm ạ.

https://www.facebook.com/x2Qing/

https://www.wattpad.com/story/261358286-%C4%91m-%C4%83n-m%E1%BA%ADt-xuy%C3%AAn-th%C6%B0-c%C3%B4ng-t%E1%BB%AD-vu-ca

- ---------------------------------------------------------------------------------------------------------

Thời điểm Chu Hải Vinh đến tiệm cơm Vương gia, mẹ Vương Trí nói cho hắn: "Hôm nay không có cách nào chiêu đãi cậu đâu, Vương Trí hắn đi tắm rửa, còn chưa có trở về đâu, tôi đang muốn gọi nó đây, nó đi lâu như vậy, chẳng lẽ muốn chà rớt một tầng da."

"Vậy lên một dĩa đậu phộng đậu đi, lại cho cháu một chai rượu." Chu Hải Vinh nói.

Vương mụ mụ lên tiếng, chỉ chốc lát bưng lên một bình rượu trắng, một đĩa đậu phộng, còn thêm một đĩa rau trộn dưa chuột.

Chu Hải Vinh tìm vị trí kề cửa ngồi xuống, mẹ Vương nói: "Cậu ngồi vào trong chút đi, bên ngoài lạnh."

Chu Hải Vinh cười cười, đã bắt đầu uống rượu, thời điểm rượu uống đến một nửa, Vương Trí đã tắm rửa trở lại, xách theo cái bao nilon, thấy Chu Hải Vinh, sửng sốt một chút.

Chu Hải Vinh đã uống hơi say, vẫy tay nói: "Tới, cùng tôi uống hai ly."

Vương mụ mụ liền tiếp nhận quần áo dơ trong tay cậu ta, lại đưa qua một cái ly, để cậu ấy cùng Chu Hải Vinh ngồi.

"Tiểu Chu tổng sao lại một mình uống rượu đây."

Chu Hải Vinh không nói chuyện, chỉ nhắc bình rượu lên, cũng rót một ly cho cậu ta. Vương Trí nói: "Con người tôi không thế nào uống rượu."

"Vậy cậu là uống, hay là không uống?"

Vương Trí do dự một chút, bưng chén rượu lên liền uống một hơi cạn sạch.

Chu Hải Vinh tiếp tục rót đầy cho cậu ta, hai người lẳng lặng mà uống rượu, cũng không nói gì. Vương Trí liền nói với mẹ mình: "Mẹ, mẹ đi ngủ trước đi, nơi này có con là được."

Mẹ Vương liền quay vào trong đi ngủ, tiệm cơm chỉ còn lại có hai bọn họ, Vương Trí liền hỏi: "Có tâm sự?"

Chu Hải Vinh gắp một hạt đậu phộng, kết quả còn chưa kịp cho vào miệng, đậu phộng liền rớt, giận đến hắn đập đũa xuống, hai khuỷu tay chống ở trên bàn, đôi tay chà chà tóc, sau đó hơi hơi ngẩng đầu, trên mặt mang theo nụ cười như có như không, hỏi: "Cậu thích tôi?"

Vương Trí "Ân" một tiếng, Chu Hải Vinh liền hỏi: "Cậu thích tôi cái gì?"

Vương Trí thành thật mà nói: "Tôi cũng không biết."

Nói là mặt đi, chính là tính cách cậu ta cũng thích, cậu ta cảm thấy Chu Hải Vinh chính là một quý thiếu gia ngạo kiều, cậu ta trèo cao không được, rồi lại mắt trông mong nhìn.

"Cậu hôm nay cũng gặp qua anh tôi, cậu nói, tôi với anh tôi, cậu cảm thấy ai tốt hơn?"

Vương Trí không chút do dự nói: "Đương nhiên là anh."

Chu Hải Vinh liền cười: "Phì, tôi với anh tôi không ccah1 nào so, anh ấy từ nhỏ đã tài giỏi hơn tôi."

Hắn uống một ngụm rượu, ngón tay đùa bỡn chén rượu: "Anh tôi là trưởng tử nhà của chúng tôi, từ nhỏ ba mẹ tôi đã coi trọng anh ấy. Sau lại ba tôi ở bên ngoài có người, không thường về nhà, nhưng anh tôi ông ấy vẫn là quản, tôi chỉ là nửa vời, từ nhỏ không có người nào quản, thành tích anh tôi so với tôi tốt hơn, so với tôi hiểu chuyện hơn, so với tôi tài giỏi hơn, liền mẹ nó cái gì cũng tốt hơn tôi, ha ha ha ha ha."

Vương Trí đè lại bình rượu, nói: "Anh uống nhiều."

"Chính là anh ấy mạnh hơn tôi, thứ anh ấy muốn, tôi nên làm sao? Đồ của tôi," Chu Hải Vinh chỉ chỉ chính mình, "Đồ của tôi."

Hắn nói xong lại cười, nhìn Vương Trí cười, ngực Vương Trí phát khẩn, lấy bình rượu qua, Chu Hải Vinh liền dùng tay nhặt mấy viên đậu phộng: "Cậu biết tôi vì cái gì thương tâm không?...... Tôi thương tâm, là bởi vì anh cả tôi cùng tôi đoạt đồ vật, tôi chưa từng tranh với anh ấy, anh ấy tranh với tôi."

"Cậu nói cậu thích tôi, tôi nói với cậu, cậu thích chính là một bộ da này," hắn chỉ chỉ mặt chính mình, "Tôi nói với cậu, đừng dễ dàng đi thích người. Bụng người cách một lớp da, anh em ruột của mình cũng không nhất định có thể thấy rõ người đó suy nghĩ cái gì."

"Tôi nói, cậu có thể khống chế được cảm tình của chính mình hay không, biết không thể yêu, một người có phải dù hợp tâm ý của cậu hay không, cậu cũng sẽ không yêu?"

Vương Trí lắc đầu, nói: "Tôi không biết."

"Phì, làm sao lại không biết. Đổilại là tôi, một người tôi biết tôi không thể yêu, người đó chính là thiên tiên, tôi cũng cách người đó rất xa, tôi sao có thể làm được, tôi nói ly liền ly tôi, tôi......"

"Khả năng chỉ là anh yêu không đủ sâu." Vương Trí nói.

"Cậu đánh rắm, cậu một cái đồ quê mùa cậu hiểu yêu cái rắm."

Vương Trí cũng không tức giận, tiếp tục nói: "Người cùng người không giống nhau, vẫn là phải cụ thể phân tích vấn đề cụ thể."

"Cậu phân tích cái JJ*, cậu rốt cuộc có thể nói chuyện phiếm hay không." Chu Hải Vinh có chút phiền, "Cậu cút cút cút."

*Cái chân giữa của nam ạ.

Vương Trí liền đứng lên, nói: "Tôi đây đi đây."

"Cậu...... Cậu ngồi xuống, tôi còn chưa nói xong đâu." Chu Hải Vinh đpậ bàn, nói, "Cậu không phải nói cậu thích tôi, cậu chỉ...... Chỉ có chút nhẫn nại."

Vương Trí liền cười, sau đó nói: "Tôi hôm nay vừa trở về liền đi tắm rửa, tắm hai tiếng."

Chu Hải Vinh cũng không biết có đang nghe hắn nói chuyện hay không, Vương Trí tiếp tục nói: "Tôi về sau mặc kệ ra mồ hôi hay không, đều mỗi ngày tắm rửa, rửa chân, gội đầu."

Chu Hải Vinh liền cười, nói: "Buồn cười......Cậu, cậu buồn cười, cậu cho rằng người khác không thích cậu, cậu biết nịnh bợ, người khác liền thích cậu? Tôi nói với cậu, vô dụng, vô dụng."

Rượu rót hết, hắn vẫy vẫy tay: "Đi, lại lấy một bình."

Vương Trí liền đứng dậy, lại đi lấy một bình rượu.

Chu Hải Vinh sau lại nói chuyện liền càng ngày càng nói lắp, hơn nữa không hề logic, Vương Trí nghe xong nửa ngày, cũng chưa nghe ra hắn cụ thể ở thương tâm cái gì, chỉ biết là anh cả hắn khiến hắn thương tâm, thất vọng buồn lòng, đau lòng, cuối cùng Chu Hải Vinh liền ghé vào trên bàn bất động.

Vương Trí cũng không biết hắn ở tại khách sạn nào, nghĩ nghĩ, liền đem hắn khiêng trở về phòng mình. Mẹ Vương nghe thấy động tĩnh ra tới, nói: "Uống say?"

Vương Trí gật gật đầu: "Lấy cho hắn bộ giường chăn đi."

Mẹ Vương liền đi cầm một bộ giường chăn cho hắn, Vương Trí ôm vào phòng, muốn đắp lên cho Chu Hải Vinh, Chu Hải Vinh bỗng nhiên mở mắt, mê mang mà nhìn cậu ta: "Cậu muốn...... Làm gì?"

"Đắp lên cho anh, ngủ đi."

Chu Hải Vinh vành mắt liền đỏ, nói: "Cậu không được cũng khi dễ tôi."

Vương Trí "Ân" một tiếng, giúp hắn đắp chăn lên.

Chu Hải Vinh liền dùng chăn che đậy mặt, động đậy vài cái, lại không động tĩnh.

Trời đã đêm đen tới, tuyết ngừng không bao lâu lại bắt đầu rơi xuống, ngày đông tuyết rơi, đại khái trời lạnh, không có du khách gì tới, đèn lồng màu đỏ ở Hoán Sa thôn đại bộ phận đều không sáng. Tiếu Dao mặc xong quần áo, chuẩn bị đi ra cửa ăn cơm, kết quả cửa vừa mở ra, liền thấy một người ngồi đó, toàn thân rơi đầy tuyết trắng.

Người nọ nghe thấy động tĩnh liền quay đầu, là Chu Hải Quyền, thời điểm đứng lên tuyết trên người chấn động rơi xuống, có chút còn bay tới trên quần áo Tiếu Dao.

"Anh sao lại ngồi ở đây?" Tiếu Dao nói, "Không sợ đông lạnh a?"

Chu Hải Quyền nói: "Có thể tiến vào không?"

Tiếu Dao gật gật đầu, để anh tiến vào, đóng lại cửa, cửa mới vừa đóng lại, người đã bị Chu Hải Quyền ôm từ sau lưng khảm vào cõi lòng. Cậu lập tức giãy giụa một chút: "Chu Hải Quyền......"

"Tôi đã thẳng thắn với em trai tôi," Chu Hải Quyền nói, "Nói hết."

Tiếu Dao sửng sốt, liền dừng giãy giụa, sau đó nói: "Không phải đều theo như anh nói, anh nói cũng là nói vô ích."

"Quản chuyện có tác dụng hay không là em, nói hay không là chuyện của tôi." Chu Hải Quyền nói, "Tôi có phải thay đổi hay không, em đúng là không tim không phổi."

"Sao anh lại nóng như vậy, anh...... Anh có phải phát sốt không?"

Cậu nói liền giãy giụa tránh thoát từ trong lòng ngực Chu Hải Quyền ra, sau đó sờ sờ trán anh, quả nhiên rất nóng. Dưới ánh đèn, mặt Chu Hải Quyền quả nhiên mang theo một loại ửng hồng không bình thường, ánh mắt cũng có chút mê ly. Chu Hải Quyền lại một lần nữa đem cậu ôm vào trong ngực, Tiếu Dao giãy giụa, Chu Hải Quyền dán vào mặt cậu, dụi dụi cậu nói: "Đồ không tim không phổi này của tôi, không bằng đơn giản nói thế này, là em làm tôi đi đến một bước này, tâm can tôi đều là bị em đào đi rồi...... Không đúng, là tôi tự mình móc ra tới, Tiếu Dao, tôi là làm sao vậy."

"Anh bị bệnh," Tiếu Dao nói, "Anh buông ra trước."

"Tôi là bị bệnh, tôi bệnh nguy kịch." Anh dẫm lên thân thể em trai ruột mình, nhón chân lên tham lam mà liếm láp mật vốn không thuộc về anh. Chính là mật này quá ngọt a, ngọt làm lòng người hốt hoảng, thân thể phát trướng, anh còn chưa bao giờ ăn qua ngọt mật như vậy a, Tiếu Dao chính là mật của anh, bị bệnh tốt a, bị bệnh không có thần chí, liền có thể dùng toàn bằng bản năng đi ăn, cái gì luân lý a, đạo đức a, lương tâm a, đều không bằng một ngụm nhẹ nhàng vui vẻ này, anh hôn hôn vành tai Tiếu Dao, nói, "Tiếu Dao a, em nhìn xem tôi biến thành cái đức hạnh gì."

- --------------------------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.