[Xuyên Thư] Ăn Mật

Chương 106



[EDIT] ĂN MẬT: XUYÊN THƯ – Công tử Vu Ca

EDIT: Thiên Giai

NGUỒN CONVERT: Wikidich

CHƯƠNG 98

Truyện được đăng sớm nhất trên wattpad SKNTx2Qing. Mong mọi người ghé thăm ạ.

https://www.facebook.com/x2Qing/

https://www.wattpad.com/story/261358286-%C4%91m-%C4%83n-m%E1%BA%ADt-xuy%C3%AAn-th%C6%B0-c%C3%B4ng-t%E1%BB%AD-vu-ca

- ---------------------------------------------------------------------------------------------------------

Sau khi Chu Hải Vinh cùng Chu Tư Ngữ đi, người nghệ thuật đoàn bọn họ cũng phải đi rồi. Rất nhiều nơi đều có tuyết rơi, dự báo nói hai ngày kế tiếp còn có bão tuyết lớn hơn, cho nên diễn xuất trên cơ bản đều hủy bỏ, Tiếu Dao lên xe buýt nghệ thuật đoàn bọn họ, cách cửa sổ xe, thấy Chu Hải Quyền lên một chiếc xe khác.

Còn ổn, cậu vốn đang lo lắng Chu Hải Quyền sẽ thò qua đây. Bởi vì nếu đổi là Chu Hải Vinh, khẳng định sẽ dán vào bên cạnh chỗ ngồi của cậu.

Chu Hải Quyền thật sự so với Chu Hải Vinh khó chơi hơn nhiều, đáng sợ nhất chính là Chu Hải Quyền nhân duyên tốt, thuộc về kiểu nữ nhân đều muốn nhìn thêm một cái, nam nhân đều sẽ khen ngợi, Liễu Oanh Oanh ngồi vào bên cạnh cậu, nói: "Em nói Chu tổng này, nếu không để ý tới người ta, làm gì thông đồng với người ta nha."

Tiếu Dao thu hồi ánh mắt, thấy Liễu Oanh Oanh cũng đang nhìn chằm chằm Chu Hải Quyền, liền hỏi: "Anh ấy thông đồng ai?"

"Tiểu Bạch nha." Liễu Oanh Oanh nói.

Tiếu Dao lại không biết việc này, còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì lớn lao mà mình không biết, vội hỏi: "Anh ấy thông đồng thế nào?"

"Em nhìn xa, lớn lên cao như vậy, soái như vậy, còn có tiền như vậy, phẩm tính còn tốt như vậy làm gì, này không phải câu nhân thì là cái gì."

Tiếu Dao hoàn toàn thất vọng, cậu còn tưởng rằng Chu Hải Quyền làm gì Bạch Phượng Mai rồi.

Liễu Oanh Oanh liền cười nói: "Em lần này mấy ngày cùng Chu tổng bị nhốt ở trong núi, chắc ở cùng nhau, hiện tại hai người các ngươi cuối cùng là bạn rồi?"

Tiếu Dao "Ân" một tiếng, nói: "Chị còn muốn em giật dây cho hai bọn họ? Chuyện của anh ấy, em không dám quản."

"Không có, chị là vui vẻ thay em. Tiểu Chu tổng truy em, chị nguyên lai còn lo lắng người nhà bọn họ trở ngại hai người nữa, em không biết, kiểu như nhà bọn họ tìm đối tượng người trong nhà đặc biệt kén, hiện giờ tốt, em trước tiên cùng Chu tổng làm tốt quan hệ, có anh chồng che chở, về sau em muốn vào cửa Chu gia môn dễ hơn nhiều."

Tiếu Dao thật sự thực buồn bực vì cái gì nơi này không có người hoài nghi Chu Hải Quyền thích nam nhân, chẳng lẽ là bởi vì Chu Hải Quyền trông quá thẳng à?

Cậu liền cười cười, nói: "Chị à, chị thật sự suy nghĩ nhiều."

Liễu Oanh Oanh cười nói: "Ai nha, chị thấy em là người một nhà mới nói mấy chuyện này với em, ngành này như chúng ta vốn dĩ đã càng ngày càng đình trệ, một ngành như mặt trời sắp lặn, so với nghĩ tương lai trở nên nổi bật, không bằng thừa dịp hiện tại tuổi trẻ tìm nơi quy túc, mặc kệ nam nhân nữ nhân a, kỳ thật tiền kiếm đủ tiêu là được, bằng không càng nhiều tiền cũng mua không được hạnh phúc gia đình, chị là người từng trải mới nói em nghe mấy câu."

Liễu Oanh Oanh nói bỗng nhiên nở nụ cười, vỗ vỗ nhẹ cánh tay cậu: "Em xem, Tiền tổng nhìn em kìa."

Tiếu Dao liền thấy trên xe bên cạnh, Tiền tổng đang nhìn mình.

Tiền tổng này, từ sau khi bị Chu Hải Vinh đánh liền thành thật hơn nhiều, sau này cũng không có tới phiền cậu. Tiếu Dao thấy ông ta, bỗng nhiên nhớ tới lúc trước thời điểm Chu Hải Quyền rời đi, gửi tin nhắn kì quái cho mình nói, muốn mình cách Tiền tổng xa một chút.

Hiện giờ nhớ tới, này càng như là đang ghen nha.

Chu Hải Quyền này, thật thâm sâu.

"Mọi người yên lặng một chút a," Trâu đoàn trưởng đứng lên cười nói, "Trong khoảng thời gian này mọi người đều vất vả, chờ trở lại Nam Thành, tôi mời mọi người đến Túy Tiên Lâu ăn cơm, cùng mọi người hẹn trước thời gian, buổi tối 7 giờ a, đều đến cho tôi đó, nếu ai không đi, về sau nhìn thấy tôi, cũng đừng trách tôi trở mặt không nhận người."

Mọi người cười vang lên, Liễu Oanh Oanh nói: "Đúng là đoàn trường thật biết làm người, ai không biết mỗi năm bữa cơm này đều là Vương tổng bọn họ mời nha."

Tiếu Dao đi theo ra tới một chuyến, thật sự đặc biệt thích bầu không khí của nghệ thuật đoàn ở cùng doanh nhân địa phương, một bên ra tiền, một bên xuất lực, việc này sau lưng động cơ khả năng có bất đồng, nhưng mọi người đều là muốn làm tốt chuyện. Cậu cũng thích bầu không khí trong nghệ thuật đoàn, rất nhẹ nhàng, bởi vì mọi người đều là lĩnh vực bất đồng cùng nhau tụ tập, chính là vì hiến tình yêu, cho nên cũng không tồn tại bất luận cạnh tranh gì, quan hệ không thân không xa, cơ hồ là trạng thái ở chung tốt nhất, cũng không biết cậu về sau còn có cơ hội đi theo cùng nhau hay không.

Còn có Trịnh đại gia cùng Sở đại gia, hai người bọn họ lớn tuổi như vậy, cũng không biết kiếp này còn có thể nhìn thấy hay không.

Tiếu Dao dựa vào cửa sổ xe, nhìn Hoán Sa thôn dần dần đi xa, trong đầu lại đột nhiên toát ra một ý niệm cực hoang đường. Tương lai cậu nếu cùng Chu Hải Quyền ở bên nhau, chính mình cũng trong nghề Côn khúc có thành tựu, liền cùng có thể phu xướng phu tùy nơi nơi đi theo Chu Hải Quyền đi làm công ích, hai người một người ra tiền một người xuất lực, cũng......

Phi phi phi, cậu đây là cái ý niệm quỷ gì, là bị Chu Hải Quyền tẩy não rồi sao?!

Bên ngoài tuyết còn đang rơi, chỉ là không lớn, nhưng sắc trời đặc biệt âm trầm, trên cửa sổ xe rất nhanh liền nổi lên một tầng hơi nước, không thể nhìn thấy gì. Từ Hoán Sa thôn đến Nam Thành, đại khái phải sáu bảy tiếng đồng hồ, thời điểm cơm trưa, bọn họ sẽ ở huyện thành dừng lại một giờ. Khó đi nhất kỳ thật chính là đoạn đường từ Hoán Sa thôn đến huyện thành, tuy rằng đều đã làm đường lộ trải nhựa, nhưng có vài đoạn đường tình hình giao thông rất không tốt, chỉ có đi cao tốc nhanh hơn một chút. Chính là phỏng chừng do nguyên nhân tuyết rơi, đường cao tốc bị phong tỏa, nói là đường đi tuyết rơi xe trên bảy tấc không thể đi được, một đoạn Trường Bình Hương đến huyện thành này không có đường tốt, vòng cũng xa, liền có người đề nghị đổi thành xa thuê hoặc xa tư gia.

"Ngày tuyết rơi kỳ thật ngồi xe con so với ngồi xe to an toàn hơn," có người nói, "Xe buýt đi đường núi càng nguy hiểm, theo tôi thấy mọi người đều ngồi xe con đi cao tốc."

Trâu đoàn trưởng đã xuống xe, thương lượng với người trên xe khác, cuối cùng mọi người quyết định đổi ngồi xe con, đại khái đợi hơn nửa giờ, liền tới mười mấy xe taxi, nữ tính cùng tuổi già ưu tiên, cuối cùng liền dư lại Tiếu Dao cùng mấy nam đồng chí khác. Tiếu Dao ngồi ở đằng trước xe buýt, kết quả mắt nhìn mọi người đều lên xe, cũng không nghe Trâu đoàn trưởng kêu tên của mình, cậu còn tưởng rằng Trâu đoàn trường đã quên mất mình, liền ra tới hỏi: "Đoàn trưởng, cháu thì sao?"

"Cậu cùng Chu tổng một chiếc xe a," Trâu đoàn trưởng nói, "Chính là chiếc xe bọn họ tập tập bên kia."

Lần này xuống nông thôn, công ty Chu Hải Quyền bọn họ trừ bỏ mấy chiếc xe tải lớn, còn có mấy chiếc xe hơi, phía trên đều dán tiêu chí công ty bọn họ. Hiện trường gió lớn tuyết đại, Trâu đoàn trưởng cũng vội không được, lại lo lắng cao tốc không an toàn, vẫn luôn gọi điện thoại, Tiếu Dao cũng không thể ở lúc này đề ý kiến, liền đeo túi đi qua phía Chu Hải Quyền, Chu Hải Quyền cũng đang gọi điện thoại, chỉ chỉ chỉ anh một chiếc xe bên cạnh.

Tiếu Dao liền đeo túi ngồi vào, Tiếu Dao ngồi vào mới phát hiện tài xế bên trong mình quen biết, là Trần Hưng.

"Tiếu tiên sinh." Trần Hưng cười chào hỏi, "Đã lâu không gặp."

"Trần ca, sao lại là anh, anh đến khi nào vậy?"

"Vài ngày, tôi và Chu tổng cùng nhau tới, mấy ngày nay bận ở chỗ giám đốc Trần."

Tiếu Dao bất ngờ gặp Trần Hưng, liền có chút ngượng ngùng. Bên ngoài đều đã đi không sai biệt lắm, Chu Hải Quyền cùng Trâu đoàn trưởng bọn họ nói vài câu, lúc này mới ngồi vào trong xe. Tiếu Dao liền xê dịch về bên kia, Chu Hải Quyền hỏi cậu nói: "Lạnh đi?"

Làm trò trước mặt Trần Hưng, Tiếu Dao đặc biệt câu nệ, nói: "Còn ổn."

Xe tương đối nhỏ, Chu Hải Quyền liền đem túi của cậu ném tới trên ghế phụ, lại ngồi về phía cậu một chút, sau đó nói với Trần Hưng: "Đi thôi."

Xe khởi động, đoạn lên cao tốc có hơi trơn trượt, bánh xe phía trước còn trượt, thiếu chút nữa trượt xuống dưới, dọa tới mức Tiếu Dao vẫn luôn kéo lấy tay vịn an toàn. Chu Hải Quyền liền nói với cậu: "Trần Hưng kỹ thuật lái xe rất tốt, em không cần lo lắng."

Anh gọi Tiếu Dao qua bên này, chính là cảm thấy Trần Hưng lái xe tốt hơn, ngồi xe khác, anh không yên tâm.

Xe rốt cuộc an toàn vào cao tốc, Tiếu Dao không muốn để Trần Hưng phát hiện quan hệ không bình thường của mình và Chu Hải Quyền, cho nên đều tận lực quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ. Cũng may Chu Hải Quyền người này rất biết đắn đo chừng mực, cũng không có cố ý tìm lời tám chuyện với mình, cũng không có động tay động chân với mình, Tiếu Dao khẩn trương mà ngồi đại khái nửa giờ liền thả lỏng lại, thấy Chu Hải Quyền đã cởi áo lông vũ xuống, đặt trên ghế phụ phía trước.

Trong xe máy sưởi mở đủ, khá nóng, Tiếu Dao mặc cũng dày, cậu nhịn một hồi, liền đem khăn quàng cổ kéo xuống, sau đó kéo cổ áo áo lông vũ ra, Chu Hải Quyền quay đầu nhìn, khuôn mặt Tiếu Dao đều nóng đến ửng hồng.

Không riêng nóng, kỳ thật trong xe còn có chút buồn. Anh liền vươn tay tới, Tiếu Dao vội bắt được cánh tay anh, không nói gì mà nhìn anh. Khóe miệng Chu Hải Quyền mang theo nụ cười như có như không, mở một kẻ hở phía cửa sổ bên cạnh Tiếu Dao.

Gió lạnh tức khắc vọt vào, thổi tan khô nóng của Tiếu Dao, cậu lúc này mới buông lỏng cánh tay Chu Hải Quyền ra, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn."

Phi thường khắc chế lại lễ phép ngữ điệu, nhẹ nhàng mềm mại, loại cố ý xa cách này ngược lại có một loại giống như tán tỉnh ái muội, rất câu nhân. Chu Hải Quyền học nói: "Khách khí."

Môi Tiếu Dao giật giật, đáp mắt thấy khuôn mặt Chu Hải Quyền muốn cười lại không cười, liền lại nghiêng đầu đi, ngược lại nhìn về phía ngoài cửa sổ. Trên đường cao tốc cũng đều là tuyết, xe phía trước qua đi, bánh xe đều cuốn lên rất nhiều nước tuyết, nơi nơi đều là bảng "ngày tuyết đường trơn, tốc độ thấp đi chậm", nhìn mà bên trong lòng người hoang mang rối loạn. Đại khái lái hơn mười phút, Tiếu Dao liền cảm thấy nhiệt khí trên người tan, vừa muốn đem cửa sổ xe đóng kín lại, liền nghe thấy đằng trước "Quang" một tiếng, xe phía trước ngay sau đó đột nhiên lung lay, Trần Hưng vừa phanh gấp, vội vàng đánh tay lái, thân xe liền quăng qua bên trái, Tiếu Dao còn chưa thấy rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đã được Chu Hải Quyền bảo vệ, ôm vào trong lòng ngực. Tiếu Dao bản năng ôm lấy anh, cảm giác toàn bộ thân thể Chu Hải Quyền đều đang vây lấy mình.

Cũng may Trần Hưng kỹ thuật lái xe tốt, xe rất mau liền ổn định, Chu Hải Quyền buông lỏng Tiếu Dao, quay đầu nhìn về phía đằng trước, Trần Hưng đã chạy nhanh đem xe từ làn khẩn cấp vào đường xe chạy, quay đầu lại hỏi: "Chu tổng, không có việc gì đi?"

"Không có việc gì." Chu Hải Quyền nhíu mày, chỉ thấy phía trước có chiếc xe đâm vào vành bảo hộ, đầu xe đều bẹp một khối.

Xe lục tục đều ngừng lại, ngẫu nhiên có xe từ bên cạnh lái qua đi, Tiếu Dao thấy Chu Hải Quyền cùng Trần Hưng đều xuống xe, mình còn chưa phục hồi tinh thần lại, quá dọa người, cậu còn tưởng rằng sẽ xảy ra tai nạn xe cộ.

Qua một hồi lâu, Chu Hải Quyền cùng Trần Hưng mới lại lên xe, nói: "Phía trước có chiếc xe trượt, đụng vào vòng bảo hộ rồi, cũng may tài xế không có việc gì."

Cảnh sát giao thông rất nhanh liền chạy tới, giúp đỡ sơ tán giao thông, Trần Hưng một lần nữa lái xe đi, Chu Hải Quyền quay đầu hỏi Tiếu Dao: "Dọa em rồi?"

Tiếu Dao lắc đầu, trong lòng ấm ấm.

Cậu cũng không phải bị dọa, cậu là vẫn luôn nghĩ đến nháy mắt vừa rồi, tình cảnh Chu Hải Quyền bảo vệ mình. Cậu cảm thấy Chu Hải Quyền thật đúng là rất yêu mình, thấy phản ứng phía sau của anh, cũng không giống như là cố ý làm bộ dáng, càng như là phản ứng bản năng, đại khái chính Chu Hải Quyền cũng không chú ý.

Cậu liền liên tưởng đến lúc trước mình nhảy sông, cũng là Chu Hải Quyền cứu mình. Lúc ấy, Chu Hải Quyền cũng đã có ý tứ với mình rồi sao?

Suy nghĩ một chút còn cảm thấy rất thẹn, bởi vì không biết xấu hổ, cho nên mới cảm thấy thẹn.

- ----------------------------------------------------------------

ÔI ÔN NHU QUÁ TÔI THÍCH

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.