Sau khi diễn xuất kết thúc, Tiếu Dao cũng không vội vã về nước, Thẩm Tinh Chi nói với cậu, thật vất vả xuất ngoại một chuyến, ở nước Pháp chơi thêm mấy ngày.
Phố người Hoa ở bên bờ sông Seine, cậu dự định cuối cùng lại ngồi thuyền dạo sông Seine. Tiếu Dao đi trước xem Tháp Eiffel, sang Viện bảo tàng Louvre, đi dạo Khải Hoàn Môn, đi dạo một vòng ở đại lộ Champs Élysées, mua chút quà nhỏ. Cậu là lần đầu tiên xuất ngoại, chỉ là những kiến trúc đó của Châu Âu đã đủ cho cậu xem, cầm di động chụp chụp chụp, cuối cùng bộ nhớ di động đã đầy, cậu đành phải nhịn đau xóa một tấm chụp một tấm.
Cùng cậu đi chơi, là diễn viên số một của Kiếp phù du Lục mộng, Triệu Chi Lan. Tu dưỡng của Triệu Chi Lan trong Côn khúc mạnh hơn nhiều so với cậu, xuất thân hí khúc thế gia, lần này trình độ diễn xuất của Tiếu Dao so với trước kia cũng tốt hơn vài lần, cũng ít nhiều do anh ấy hỗ trợ. Bất quá Triệu Chi Lan cùng cậu giống nhau, cũng là lần đầu tiên xuất ngoại, hai người chạy một ngày, chân đều sắp mỏi đến lìa, thương lượng ngày mai đi Paris Disney chơi.
Hai người bọn họ đều thuộc về không có thơ ấu gì, công viên giải trí gì đó đều còn chưa có đi qua.
Hai người chưa từng đi chơi qua mấy chỗ đi cùng với nhau có rất nhiều khó khăn, hai người năng lực du lịch đều giống nhau, cũng may tiếng Pháp của Tiếu Dao còn khá ổn, đi chỗ nào đều có thể hỏi người khác. Triệu Chi Lan hoàn toàn dựa vào cậu, một lát không thấy đều phải gấp.
"Có thể tìm người quen thuộc địa phương người làm dẫn đường thì tốt rồi." Triệu Chi Lan nói, "Hoặc là tìm một nam nhân năng lực làm việc mạnh cũng được a."
Triệu Chi Lan là một thụ mảnh mai.
Tiếu Dao cười nói: "Vậy anh đi thông đồng một soái ca địa phương, nước Pháp soái ca nhiều như vậy."
"Anh còn là thích người Châu Á, người nước ngoài khẩu vị nặng." Triệu Chi Lan cười nói, "Anh mở mấy phần mềm xem thử, nhưng là cũng không thấy được thứ mặt hàng tốt gì."
"Chúng ta vẫn là dựa vào chính mình đi, nhiều người xa lạ em còn không quen đâu." Tiếu Dao cười nói, "Sớm một chút nghỉ ngơi, ngày mai gặp."
Cậu nói xong liền vào trong phòng mình. Khách sạn cậu ở ngay bên bờ sông Seine, hiện giờ màn đêm nổi lên, sông Seine lại không giống con sông trong thành thị quốc nội vừa đến buổi tối ánh đèn lộng lẫy, ngược lại rất nhiều địa phương đều tối lung lung, cũng không có cảnh đêm rất đẹp. Cậu rửa mặt xong mới vừa bò lên trên giường, mới nhìn thấy có một cuộc điện thoại chưa nhận.
Là Chu Hải Quyền gọi qua.
Cậu nghĩ nghĩ, đánh giá lúc này quốc nội đã là sau nửa đêm, liền không có trả lời điện thoại, mà là trả lời một tin nhắn: "?"
Sau khi cậu gửi đi không bao lâu di động liền vang lên, cậu nhận điện thoại, nói: "Còn chưa ngủ hả?"
"Em ở khách sạn nào? Địa chỉ nói cho tôi."
Tiếu Dao sửng sốt một chút, hỏi: "Anh muốn làm gì?...... Anh muốn tới?"
"Tôi đã tới rồi," thanh âm Chu Hải Quyền hơi có chút mỏi mệt, "Tôi hiện tại ở ngay trên quảng trường Italy."
Quảng trường Italy ở khu mười ba của Paris, dựa gần phố người Hoa nơi cậu ở. Tiếu Dao lập tức ngồi dậy: "Anh ở Paris?"
"Ân." Chu Hải Quyền nói, "Tới Paris đi công tác, thuận tiện đến thăm em, em ở khách sạn nào?"
Này thật là tha hương ngộ cố tri, trừ bỏ kinh hỉ liền không có gì khác, Tiếu Dao không hề có hoài nghi mục đích Chu Hải Quyền tới Paris, lập tức báo cho anh tên khách sạn, xuống giường nói: "Anh trực tiếp dọc theo hướng con đường phố Trung Quốc kia đi liền thấy, tôi ra bên ngoài khách sạn đón anh."
Cậu tắt điện thoại, lập tức mặc xong quần áo liền đi ra ngoài, còn chưa đi ra đại sảnh khách sạn, liền cách cửa kính nhìn thấy Chu Hải Quyền, xách theo một vali hành lý, áo mũ chỉnh tề, oai hùng cao lớn.
Cậu lập tức cười chạy đi ra ngoài, Chu Hải Quyền cũng thấy cậu, cười phất phất tay về phía cậu.
"Anh cũng không đề cập tới trước một tiếng," Tiếu Dao quá ngoài ý muốn, chính là đặc biệt cao hứng, "Đang ăn tết, anh còn phải công tác nha?"
Chu Hải Quyền nói: "Thì ra cậu ở đây, trước kia tôi đã từng ở đây."
Mấy ngày không gặp, đột nhiên gặp mặt, tâm tình thật là gợn sóng phập phồng. Tiếu Dao thấy Chu Hải Quyền vẫn luôn cười nhìn mình, liền muốn thay Chu Hải Quyền kéo vali, Chu Hải Quyền không buông, nói: "Em đã ngủ chưa? Có quấy rầy tới em không"
"Không có không có," Tiếu Dao nói, "Anh còn chưa đặt phòng nhỉ, tôi đi hỏi một chút tầng lầu kia còn có phòng hay không, gần đây Tết Âm Lịch, người qua bên này du lịch đặc biệt nhiều."
Tiếu Dao nhiệt tình là Chu Hải Quyền không nghĩ tới, anh càng không nghĩ tới chính là Tiếu Dao lưu loát tiếng Pháp, anh đứng ở bên cạnh xem Tiếu Dao dùng tiếng Pháp giao lưu với tiếp tân, quả thực đều sắp xem ngây người.
"Bọn họ nói còn có, chỉ cách tôi hai căn phòng, được không?" Tiếu Dao hỏi.
Chu Hải Quyền gật gật đầu, đi qua trả tiền, Tiếu Dao vừa muốn giúp anh phiên dịch, mới phát hiện Chu Hải Quyền cũng biết tiếng Pháp.
Cậu liền có chút ngượng ngùng, kỳ thật người thường xuyên xuất ngoại như Chu Hải Quyền, cái gì không biết a, cậu hai ngày này thay đồng nghiệp phiên dịch quen, đều đã quên Chu Hải Quyền hẳn là cũng biết tiếng Pháp chuyện này, ngược lại có vẻ giống như cậu rất khoe khoang.
Nhưng cậu thật sự chỉ là bởi vì cao hứng, có thể là do nguyên nhân nước ngoài, nhìn thấy Trung Quốc người cậu đều cao hứng, càng miễn bàn quen biết đã lâu.
Chờ Chu Hải Quyền làm xong thủ tục, cậu liền đi theo Chu Hải Quyền cùng nhau lên lầu, Chu Hải Quyền liền hỏi: "Không thể tưởng được em còn biết nói tiếng Pháp, em rốt cuộc biết bao nhiêu thứ đây."
Tiếu Dao vốn đang có chút xấu hổ, nghe thấy lời này liền cười, nói: "Cũng là trước đây học, nói không chuẩn như anh."
Giáo dục cậu có được tự nhiên không thể so sánh cùng Chu Hải Quyền, tiếng Pháp của Chu Hải Quyền rất thuần khiết, một chút khẩu âm cũng không có. Cậu cảm thấy Chu Hải Quyền người này thật là ưu tú, nhân sinh lý lịch vô cùng đẹp, cơ hồ không có mặt kém. Cậu nghĩ như thế, liền quay đầu nhìn Chu Hải Quyền một cái, lại thấy Chu Hải Quyền đôi mắt tinh lượng nhìn mình, đại khái là không gian thang máy nhỏ hẹp, là địa phương cực dễ dàng phát sinh xấu hổ cùng ái muội, cậu mới đột nhiên quẫn bách lên, nhớ tới người trước mặt này là người yêu mình. Tha hương ngộ cố tri vui sướng dần dần tan đi, cậu liền ngửa đầu nhìn số tần thang máy, dần dần có vài phần không được tự nhiên.
Cũng may bọn họ ở lầu tám, rất nhanh liền đến, ra thang máy liền thấy Triệu Chi Lan mặc áo ngủ đứng ở trước cửa phòng cậu, tựa hồ đang chờ cậu mở cửa, nghe thấy thang máy vang liền quay đầu nhìn lại, nhìn thấy cậu liền nói: "Thì ra cậu đi ra ngoài, anh nói như thế nào vẫn luôn không trả lời, anh......"
Triệu Chi Lan nói mới nói được một nửa liền đình chỉ, bởi vì anh ấy thấy được Chu Hải Quyền từ phía sau ra khỏi thang máy.
Chu Hải Quyền nhìn thấy Triệu Chi Lan, cũng sửng sốt một chút.
Triệu Chi Lan tuy rằng là một thụ mảnh mai, nhưng sinh ra một chút cũng không mảnh mai, cao to, chợt nhìn không giống thụ, càng giống một công. Chu Hải Quyền nhìn thấy anh ấy liền lòng tràn đầy địch ý, thấy Triệu Chi Lan mỉm cười đi tới, nói: "Tiếu Dao, cũng không giới thiệu một chút cho chúng tôi?"
"Đây là Chu tổng, đây là Tiểu Triệu, Triệu Chi Lan."
Chu Hải Quyền liền vươn tay tới, Triệu Chi Lan thấy thế chạy nhanh nắm lấy, nói: "Chu tổng hảo."
"Chu tổng khẳng định cũng mệt mỏi, sớm một chút nghỉ ngơi, chúng ta ngày mai gặp." Tiếu Dao nói với Chu Hải Quyền.
Cậu cố ý gọi Chu tổng, ngược lại có vẻ có chút ái muội, Chu Hải Quyền liền cười một tiếng, nói: "Vậy hai người cũng nghỉ ngơi sớm chút."
Anh nói xong quẹt thẻ liền đi vào phòng mình, Triệu Chi Lan một phen giữ chặt Tiếu Dao, chạy nhanh cùng cậu vào phòng Tiếu Dao: "Mau nói mau nói, soái ca này là ai, Chu tổng, Chu tổng nào, không phải tên thật của người đó đi?"
Tiếu Dao nói: "Không phải a, anh ấy tên Chu Hải Quyền."
"Tên này rất quen thuộc......Cậu quen thân với anh ấy sao, anh ấy tới tìm cậu?"
"Không phải, anh ấy hình như là tới bên này công tác, vừa lúc biết em cũng ở chỗ này, liền tới gặp mặt." Tiếu Dao thấy bộ dáng Triệu Chi Lan xuân tình nhộn nhạo, liền cười hỏi: "Anh sẽ không phải là......"
"Anh ấy với cậu không có gì quan hệ đi? Anh ấy thích cậu sao? Cậu thích anh ấy sao?"
Tiếu Dao chỉ chọn trả lời một câu cuối cùng: "Em không thích a, em với anh ấy chỉ là bạn bè thôi."
"Vậy anh ấy độc thân không?"
Tiếu Dao gật gật đầu: "Anh thích a?"
"Đương nhiên a. Quá đẹp."
"Đẹp sao?" Cậu khả năng thật sự gặp qua nhiều soái ca, không cảm thấy Chu Hải Quyền đẹp bao nhiêu a.
"Này còn không soái, MAN biết bao nhiêu."
"Anh cũng không biết anh ấy là thẳng hay là cong......"
"Không quan hệ a, thẳng cũng có thể kết bạn mà. Anh thật sự đặc biệt thích kiểu hình như anh ấy." Triệu Chi Lan lại hỏi, "Nhà anh ấy rất có tiền đi, khẳng định không phải giám đốc công ty nhỏ gì."
"Khí chất nhìn ra được?"
"Mặc nha, rương hành lý của anh ấy là Gucci, áo khoác là Prada, đồng hồ là Patek Philippe, cái khác đều thôi, anh hiểu đồng hồ nhất, cái đồng hồ kia của anh ấy, giám đốc công ty nhỏ táng gia bại sản phỏng chừng cũng mua không nổi."
Tiếu Dao chậc lưỡi: "Chỉ một lát như vậy anh đã nhìn ra nhiều đồ như vậy à?"
Cậu cảm thấy Chu Hải Quyền hôm nay mặc rất thoải mái, cái khác cũng rất đơn giản, cái rương hành lý kia cậu chả nhìn ra chút dấu vết gì.
Cậu thật đúng là không quen biết mấy thương hiệu này.
Bất quá cậu vẫn là nói thật ra: "Anh ấy xác thật rất có tiền, ánh mắt của anh không tồi."
Triệu Chi Lan liền nhảy vài cái trên mặt đất: "Con người anh chú ý nhãn duyên nhất, anh thật sự rất thích anh ấy nha."
Thật có vài phần dáng vẻ vô cùng chung tình.
Tiếu Dao cảm thấy Chu Hải Quyền đào hoa thật đúng là không ít, chỉ là anh khó thông đồng giống như băng sơn, mới không có rơi vào hoa danh như em trai mình là Chu Hải Vinh.
"Cậu có phương thức liên hệ của anh ấy không?" Triệu Chi Lan lại hỏi.
"Có là có," Tiếu Dao nói, "Bất quá em phải hỏi anh ấy một tiếng, xem có thể cho hay không, anh ấy người này có chút nghiêm túc."
Như thế nhân chi thường tình, là muốn nhận được đương sự nhân đồng ý mới cho tốt hơn một chút. Triệu Chi Lan nói: "Cậu ngày mai hẹn anh ấy cùng nhau ăn cơm đi, gọi cả anh."
"Ngày mai không đi Disney?"
"Anh ấy đi không?"
Chu Hải Quyền sao có thể sẽ đi Disney, bộ tịch cùng tính cách kia, cùng Disney một chút cũng không xứng. Tiếu Dao nói: "Anh ấy khẳng định sẽ không đi."
"Vậy cậu ngày mai trước tiên giúp anh hỏi anh ấy một chút, xem anh ấy muốn đi đâu...... Không, ngày mai anh tự mình hỏi anh ấy đi, điện thoại anh cũng tự mình hỏi."
Tiếu Dao thấy anh ấy nhiệt tình như thế, không biết vì cái gì, lại có một chút không thoải mái, liền hỏi: "Anh tới tìm em có chuyện gì a?"
"Kỳ thật cũng không có việc gì, vốn là muốn thương lượng với cậu kế hoạch ngày mai đi ra ngoài, ngày mai rồi nói sau, hỏi trước Chu tổng lại nói, anh đây trở về, đắp cái mặt nạ, hôm nay chạy một ngày, cảm giác làn da cũng kém."
Triệu Chi Lan rất kích động mà đi.
Nhìn bộ dáng này của anh ấy, khiến cho Tiếu Dao nhớ tới mấy tỷ muội kia của mình, Trần Minh Minh Tiểu Phàm bọn họ. Bọn họ đều xem như người rất thoải mái, thấy vừa lòng đều sẽ lập tức ra trận, hơn nữa bọn họ khẩu vị tựa hồ cũng đều cùng loại, bọn họ đều đánh giá cực cao với Chu Hải Quyền.
Chu Hải Quyền có tốt như vậy sao?
Đại khái vẫn là có...... Tiếu Dao nằm ở trên giường, nhớ đến mình cách cửa kính đại sảnh nhìn thấy Chu Hải Quyền, lại nghĩ tới Chu Hải Quyền trong thang máy không chớp mắt mà nhìn mình, trong ánh mắt tựa hồ đều là lửa nóng tưởng niệm, có mấy lần cậu đều phát hiện Chu Hải Quyền hình như có chuyện muốn nói với mình, lại nuốt đi trở về.
Cái loại áp lực vui sướng này làm người sợ hãi, rốt cuộc thông minh lên, nghĩ Chu Hải Quyền rốt cuộc là bởi vì nguyên nhân công tác thuận đường qua đây xem cậu, hay là chuyên môn tới tìm cậu đây?
Hắn ngày mai cũng thật có thể tác hợp tác hợp Triệu Chi Lan bọn họ, cũng không biết Chu Hải Quyền sẽ là phản ứng gì.
Tiếu Dao nhấp nhấp môi, xoay người hướng ra ngoài, nhìn sông Seine ngoài cửa sổ sát đất, trái tim liền xao động lên, bắt đầu bùm bùm mà đập.