Tiếu Dao quay đầu tự mình nhìn nhìn, bộ vị bị thương rõ ràng đều có thoa hết rồi a.
Nhưng là Chu Hải Quyền nói: "Ở giữa còn có một mảng, đều trắng, không thoa đến."
Trung gian...... Giữa mông có thể là nơi nào, Tiếu Dao liền đỏ mặt, nói: "Vậy không bôi."
"Tự em bôi." Chu Hải Quyền nói, "Anh không phải muốn chiếm tiện nghi của em."
Anh nói liền cầm thuốc mỡ qua: "Duỗi tay."
Tiếu Dao liền vươn tay tới, Chu Hải Quyền bóp một chút thuốc mỡ lên ngón tay cậu, thuốc mỡ màu đỏ nhạt, Tiếu Dao kéo chăn che khuất, tự mình duỗi tay bôi loạn một hồi, bôi đến bản thân chịu không nổi, nói: "Xong rồi."
"Anh nhìn xem."
Tiếu Dao không chịu cho anh xem, Chu Hải Quyền liền cười, lại xoay người sang chỗ khác, ngồi ở trên giường cậu, nói: "Ngày mai lái xe dẫn em đi ra ngoài đi dạo, ngày kia chúng ta liền về nước."
Tiếu Dao "Ân" một tiếng, nói: "Thẩm lão sư cũng gửi tin nhắn hỏi em khi nào đi trở về. Triệu Chi Lan cũng đã trở quốc nội."
Chu Hải Quyền bỗng nhiên dựa vào mép giường nằm xuống, nói: "Em nếu là thích nơi này, về sau chúng ta chuyển đến nơi này ở."
Tiếu Dao không nói chuyện, ghé vào bên cạnh, Chu Hải Quyền liền giương mắt nhìn sang cậu, Tiếu Dao liền bò lại, cúi đầu nói: "Anh thật sự nghĩ kỹ rồi sao, cùng em ở bên nhau?"
Chu Hải Quyền nhìn cậu, duỗi tay liền ôm cổ cậu, ấn cậu xuống, hôn một cái lên trán cậu. Tiếu Dao lại đột nhiên có tinh thần, hôn mấy cái lên mặt anh. Lần này liền đem Chu Hải Quyền chọc tới, Chu Hải Quyền bỗng nhiên muốn xoay người lên, Tiếu Dao cười hỏi: "Anh muốn làm gì Anh muốn làm gì!"
"Làm gì? Nhìn xem em đã bôi tốt chưa." Chu Hải Quyền nói liền xốc chăn lên chui vào, Tiếu Dao la lên một tiếng, cách chăn ấn đầu Chu Hải Quyền, mặt Chu Hải Quyền đã bị cậu ấn đến trên mông, tức khắc khiến cậu ngượng đến trời đất tối tăm, chạy nhanh bò lên. Chăn bị cậu kéo lên, mặt Chu Hải Quyền lộ ra, lây dính một mảnh thuốc mỡ đỏ đỏ.
Mặt Chu Hải Quyền cũng là hồng, duỗi tay lau thuốc mỡ trên mặt một cái, nói: "Đều là mùi thuốc."
Mùi thuốc nhàn nhạt, ngược lại cũng dễ ngửi, mang theo chút hơi thở ấm áp.
Sau khi Chu Hải Vinh tắm rửa xong, liền đến phòng Lưu Trạch Tiêu, cùng cậu ấy thương lượng một chút kế tiếp muốn đi đâu.
"Cậu cuối cùng cũng chịu đi, hai ngày này tôi cũng khó chịu muốn chết." Lưu Trạch Tiêu nói.
"Cậu khó chịu cái gì?"
"Tôi kẹp ở giữa cậu với anh Quyền, cậu nói tôi khó chịu cái gì. Cậu thì không khó chịu sao, tôi chỉ nhìn cậu đã khó chịu giúp cậu."
Chu Hải Vinh mạnh miệng, nói: "Tôi không khó chịu, tôi rất vui vẻ."
"Chỉ cậu mạnh miệng, nói đi, tiếp theo chúng ta là về nước hay là đi nơi nào?"
"Đi Tây Ban Nha tìm Tiểu tào đi." Chu Hải Vinh nói, "Cậu ấy mới từ quốc nội ăn Tết xong trở về."
Chu Hải Vinh vừa nói vừa chơi di động, kết quả nhà dật thì gặp mưa liên tục, lại làm hắn thấy một chuyện rất không vui.
Hắn cư nhiên lướt tới vòng bạn bè của Tô Lâm, bên trong Tô Lâm đăng một tấm ảnh, là hai bàn tay đàn ông, nắm ở bên nhau, trên ngón giữa thượng còn mang nhẫn tình nhân giống nhau, không có viết chữa, chỉ có một biểu tượng trái tim.
"Làm sao vậy?" Lưu Trạch Tiêu hỏi hắn.
Chu Hải Vinh liền cho cậu ấy xem: "Tôi cũng phải nhanh chóng yêu đương!"
Lưu Trạch Tiêu liền nhìn thoáng qua, nói: "Tôi phát hiện bản thân cậu nha, thật là tự mình tự tìm phiền phức, người đã chia tay, cậu vì cái gì còn phải lưu trữ phương thức liên hệ với bọn họ, trực tiếp xóa đi, không phải không nhìn thấy sao? Bằng không cậu còn tưởng rằng bọn họ sau khi chia tay cậu đều không bao giờ yêu đương sao?"
"Vậy cũng quá nhanh, đều nói tôi hoa, tôi chia tay còn phải đợi mấy tháng mới bắt đầu tìm cảm tình mới đó."
Lưu Trạch Tiêu liền duỗi tay vỗ đầu hắn mấy cái: "Được rồi, tôi phiền nhất cậu phun tào chuyện cảm tình với tôi."
Vậy thì cũng phải, Lưu Trạch Tiêu không thích hắn nói mấy cái này, bất quá hắn mỗi lần chia tay tìm Lưu Trạch Tiêu, Lưu Trạch Tiêu cũng sẽ không tức giận, mà là sẽ dẫn theo hắn giải sầu, nơi nơi chơi chơi.
"Hâm mộ cậu a," Chu Hải Vinh nói lại nằm lên giường Lưu Trạch Tiêu, nói, "Hâm mộ cậu."
"Hâm mộ tôi cái gì?" Lưu Trạch Tiêu ngồi ở bên cạnh hỏi.
"Hâm mộ cậu cứ như đá tảng a, chỉ chơi không yêu đương."
Bọn họ những người trong vòng này, bình thường nhất chính là Tống Vĩ với Triệu Tuân, tuổi còn trẻ đã kết hôn sinh con, mặt khác tỷ như anh cả hắn Chu Hải Quyền, thuộc về loại tính lãnh đạm, không yêu đương cũng không yêu chơi, hoàn toàn không giống người bình thường, còn có chính là như hắn vậy tay ăn chơi hoa danh lan rộng, mà Lưu Trạch Tiêu, lại trung hoà một chút, cậu ấy mê chơi, nhưng cũng không yêu đương đứng đắn.
"Tôi cũng bội phục cậu, mỗi lần đều yêu muốn chết muốn sống, nháo long trời lở đất."
"Cho nên đây không phải gặp báo ứng sao?" Chu Hải Quyền nói, "Trước kia đều là tôi đá người khác, hiện giờ người khác tới đá tôi."
Lưu Trạch Tiêu liền cười, duỗi tay kéo áo tắm dài tản ra của hắn lại.
Chu Hải Vinh cùng Lưu Trạch Tiêu là đi trước, Chu Hải Vinh biết vừa đi, về sau gặp lại Tiếu Dao, liền không thể còn cái mũi không phải cái mũi mắt không phải mắt như vậy, cho nên ở trước khi đi bày mặt mũi. Chu Hải Quyền tự mình lái xe đưa bọn họ đi, Tiếu Dao cùng Tống Vĩ đưa bọn họ đến bên ngoài đường lớn, Tiếu Dao đứng bên ngoài phất tay, khăn quàng cổ đỏ vây quanh, tươi đẹp lại tuấn tú.
Chu Hải Quyền đem bọn họ đưa đến sân bay, Lưu Trạch Tiêu cố ý đi toilet, cho hai anh em bọn họ nói lời tạm biệt.
Chu Hải Vinh không chịu nhìn anh mình, Chu Hải Quyền liền vỗ vỗ bờ vài hắn, sau đó đi rồi.
Chu Hải Vinh ngẩng đầu lên, nhìn anh mình biến mất ở trong đám người, nhấp nhấp môi.
Lưu Trạch Tiêu chạy nhanh chạy tới, hỏi: "Hai người mấy cậu đã nói cái gì?"
"Cái gì cũng chưa nói." Chu Hải Vinh nói, "Không có gì để nói."
Lưu Trạch Tiêu cũng vỗ vỗ bờ vai hắn, nói: "Kỳ thật Hải Quyền ca làm người chúng ta đều rõ ràng, tôi là tin tưởng anh ấy là trải qua một phen giãy giụa, đều đã như vậy, cậu cứ lui một bước đi. Hà tất làm đến mọi người đều không vui. Cậu như vậy, trong lòng anh ấy nói sao cũng sẽ không vui vẻ."
"Anh ấy sẽ không vui, tôi thấy trong mắt anh ấy chỉ có Tiếu Dao."
Bọn họ đi rồi về sau, Chu Hải Quyền cùng Tiếu Dao cũng muốn đi, Tống Vĩ tự mình đưa bọn họ đến sân bay, nói: "Từ biệt này, phỏng chừng lại đến hơn nửa năm mới có thể gặp mặt."
Bọn họ đều bận, tuy rằng hiện tại đi đâu cũng rất thuận tiện, nhưng thời gian mỗi năm có thể tụ ở bên nhau cũng không nhiều.
"Hẳn là sẽ gặp nhiều hơn lúc trước," Chu Hải Quyền nói, "Về sau tôi hẳn là sẽ đem nhiều thời gian rảnh chi ra một chút."
Tống Vĩ nói: "Vậy thì đúng rồi, đừng một lòng một dạ chỉ biết công tác, hưởng thụ hưởng thụ sinh hoạt nhiều chút. Cậu người này......" Anh ấy nhìn Tiếu Dao nơi xa một cái, nói, "Tuy rằng tôi không hiểu lựa chọn cũa cậu lắm, bất quá vẫn là chúc phúc cậu, tôi cảm thấy Tiếu Dao cũng ổn, rất thích hợp với cậu."
Con đường lớn với Chu Hải Quyền kỳ thật là một đường, nhưng lại có rất nhiều bất đồng nhỏ bé, hai người như vậy kỳ thật tốt nhất, không dễ dàng có mâu thuẫn nguyên tắc, lại có rất nhiều thứ nho nhỏ đặc sắc.
Lần này chuyến đi nước Pháp rốt cuộc tới hồi kết thúc, Tiếu Dao cảm thấy nhân sinh thật là tuyệt không thể tả, cậu lúc trước thời điểm đi theo diễn xuất đoàn cùng nhau xuất ngoại, làm sao sẽ nghĩ đến chờ đến lúc trở về, bên người đã ngồi thêm một Chu Hải Quyền.
Chờ xuống máy bay, Trần Hưng đã ở bên ngoài sân bay chờ. Chu Hải Quyền nói: "Đưa em về nhà trước."
"Em muốn ghé lại nhà bạn em một chút được không, em muốn đón Trần Ha Ha trở về."
Cậu đã đem Trần Ha Ha gởi nuôi ở chỗ Tôn Lại.
Chu Hải Quyền bảo Trần Hưng lái xe đến chỗ Tôn Lại trước. Tôn Lại nghe điện thoại, liền ôm Trần Ha Ha ra tới, thấy một chiếc siêu xe phía sau Tiếu Dao, liền sửng sốt một chút, hỏi: "Bạn mới?"
"Chu Hải Quyền." Tiếu Dao nói.
Tôn Lại không nói chuyện, chỉ nhìn thoáng qua bên trong xe, nhưng là cách tấm kính, cái gì cũng không thấy. Tiếu Dao cũng không nói cho cậu ấy quan hệ hiện giờ của mình cùng Chu Hải Quyền, nói cảm ơn, liền ôm Trần Ha Ha lên xe.
"Ảnh chụp lần trước trong vòng bạn bè chính là cậu ta?" Chu Hải Quyền hỏi.
Tiếu Dao gật gật đầu.
Chu Hải Quyền liền an tâm hơn rất nhiều.
Anh cảm thấy Tôn Lại người này vẫn là không tồn tại uy hiếp gì, anh cũng sẽ không ăn dấm sai người, anh cảm thấy chính mình cùng Tôn Lại so, vẫn là nắm chắc thắng lợi.
Tâm tình anh tốt, liền đi chọc Trần Ha Ha, dù cho thân thể vẫn là có chút bài xích, bất quá anh vẫn là nói với Tiếu Dao: "Cho anh ôm một cái."
"Được không?" Tiếu Dao hỏi.
Chu Hải Quyền gật gật đầu, liền đem Trần Ha Ha ôm qua. Trần Ha Ha nhưng thật ra thành thật, giơ hai cái móng vuốt nhìn Chu Hải Quyền. Chu Hải Quyền cười nhìn nhìn nó, Trần Ha Ha đột nhiên gâu gâu gâu kêu hai tiếng, dọa tới mức tay Chu Hải Quyền run lên, Tiếu Dao liền cười đem Trần Ha Ha ôm trở về, giới thiệu vối Trần Ha Ha nói: "Đây là Chu tiên sinh, về sau khả năng sẽ thường thấy đó."
"Hung hăng hung hắng, giống y như em." Chu Hải Quyền nói.
Chờ xe chạy đến bên ngoài tiểu khu Tiếu Dao ở, Tiếu Dao ôm Trần Ha Ha, Chu Hải Quyền thế cậu xách theo hành lý vào tiểu khu. Trần Ha Ha tới nhà rồi lại đột nhiên hân hoan mà chạy, cả nhà ở tán loạn, Tiếu Dao tiếp nhận vali trong tay Chu Hải Quyền, nói: " Được rồi, anh cũng nhanh về nhà đi."
Chu Hải Quyền nói: "Qua tết đi làm rất bận rộn, chỉ sợ không thể mỗi ngày tới gặp em."
"Có thể gọi điện thoại." Tiếu Dao nói.
Chu Hải Quyền gật gật đầu, nhìn cậu một hồi, nói: "Vậy anh đi đây."
Tiếu Dao liền buông hành lý đi theo anh, thời điểm đi tới cửa, Chu Hải Quyền bỗng nhiên xoay người lại, ôm eo cậu.
Cũng không biết ai bắt đầu trước, giống như cảm tình tới một bước này rồi, hôn môi liền biến thành chuyện đương nhiên, vừa đụng đã cháy, hai người hôn khó xa khó rời.
Bất quá ngay từ đầu thật sự đều là phương thức hôn môi tương đối rất thanh thoát, nhưng hiển nhiên Chu Hải Quyền không thỏa mãn tại đây, càng hôn càng hung, cuối cùng chống trán cậu, dụ dỗ nói: "Ngoan, đầu lưỡi vươn ra."
Tiếu Dao lần đầu tiên nếm thử hôn sâu, quả thực cả người run rẩy, bị kích thích, Chu Hải Quyền còn không ngừng nhắc nhở cậu, "Đầu lưỡi", "Đầu lưỡi", đem cậu nói đến đầu óc đều muốn ngốc, chỉ có thể máy móc mà vâng theo chỉ thị của Chu Hải Quyền mà làm.