[EDIT] ĂN MẬT: XUYÊN THƯ – Công tử Vu Ca
EDIT: Thiên Giai
NGUỒN CONVERT: Wikidich
CHƯƠNG 132
Truyện được đăng sớm nhất trên wattpad SKNTx2Qing. Mong mọi người ghé thăm ạ.
https://www.facebook.com/x2Qing/
https://www.wattpad.com/story/261358286-%C4%91m-%C4%83n-m%E1%BA%ADt-xuy%C3%AAn-th%C6%B0-c%C3%B4ng-t%E1%BB%AD-vu-ca
- ---------------------------------------------------------------------------------------------------------
Nghênh Tân Lâu là quán món ăn Quảng Đông, cửa hàng trăm năm, rất có danh khí, trong tiệm cũng bố trí cổ kính, lấy bách hoa gọi tên, mẫu đơn phòng là phòng quý nhất, Tiếu Dao tới nơi vừa nhìn thấy, liền biết phải tốn không ít tiền, bất quá sau khi cậu nhìn thực đơn trong tiệm thở ra một hơi, cũng may đồ ăn không đắt, ba người hẳn là mấy trăm tệ đã ăn no rồi.
Cậu tới trước nhìn một chút trong tiệm, chỉ chốc lát Tô Quát liền cũng tới rồi, cậu đi ra ngoài tiếp, thấy Tô Quát ăn Tết, hình như còn gầy xuống.
"Đã lâu không gặp." Tô Quát rất nhiệt tình mà ôm cậu một cái. Tiếu Dao nói: "Sư huynh anh có phải lại gầy hay không."
"Đúng vậy, ốm xuống hơn năm cân." Anh ta nói nhìn về phía Tiếu Dao, "Cậu nhưng thật ra giống như béo thêm một chút."
"Ăn tết ăn thật ngon quá."
"Nghe sư phụ nói, cậu ở nước Pháp chơi vài ngày, thế nào, chơi vui không?"
Tiếu Dao gật gật đầu: "Em còn mua mấy món quà nhỏ cho anh với sư phụ đó."
Cậu nói liền dẫn Tô Quát đi vào, sau đó đem lễ vật mình chuẩn bị tặng Tô Quát. Cậu tặng Tô Quát chính là nước hoa, Triệu Chi Lan nói với cậu, tới nước Pháp, nước hoa cùng đồ trang điểm là quà tặng thường thấy nhất, cậu lúc ấy dạo đại lộ Champs Élysées, mua nhiều nhất chính là mấy cái này. Tô Quát thích hương, quả nhiên rất thích, nói: "Cảm ơn, có tâm."
Tô Quát sớm đến hơn mười phút so với thời gian hẹn, Thẩm Tinh Chi còn chưa có tới, hai người liền hàn huyên vài chuyện, hai người bọn họ trong sinh hoạt kỳ thật không quá quen thuộc, nói chủ yếu vẫn là mấy thứ phương diện hí khúc: "Diễn xuất của cậu ở Paris tôi có xem, diễn rất tốt, so với trước kia tốt hơn quá nhiều, trách không được sư phụ thường nói cậu có thiên phú."
Tiếu Dao thẹn thùng mà nói: "Sư phụ nhưng thật ra nói em vài giờ cũng không đủ."
"Đó là sư phụ ái thâm trách thiết*, sư phụ thích cậu nhất, đồ trang sức cậu mang tôi cũng thấy được, sư phụ cho nhỉ, tôi lúc trước khi mới vừa vào nghề, không có đãi ngộ này của cậu."
*Yêu nhiều quản nghiêm."
Đại khái khi đó Thẩm Tinh Chi còn trẻ, đi chính là nghiêm sư lộ tuyến, không có liếm nghé tình thâm* như vậy, anh ta ngay từ đầu thời điểm đi theo Thẩm Tinh Chi sống kỳ thật rất áp lực, cứ sợ Thẩm Tinh Chi không hài lòng với mình. Nhưng Thẩm Tinh Chi mấy năm nay tính tình dần dần thu liễm, đối Tiếu Dao hòa ái dễ gần, điểm này anh ta thật sự phi thường hâm mộ, lại có chút nguy cơ cảm.
*Con mẹ liếm con non.
Thẩm Tinh Chi tới trễ đại khái mười phút so với thời gian hẹn, thời điểm Tiếu Dao cùng Tô Quát đi ra cửa đón ông, bóng đêm đã giáng xuống, Thẩm Tinh Chi xuống xe, nói: "Để các con đợi lâu, trên đường đụng phải người bạn, hàn huyên vài câu."
Thời tiết đầu mùa xuân, vẫn là lạnh, Thẩm Tinh Chi thấy Tô Quát chỉ mặc kiện áo khoác mỏng, liền hỏi: "Lạnh hay không?"
"Còn ổn, quen rồi."
Thẩm Tinh Chi liền cười nhìn về phía Tiếu Dao nói: "Vẫn là con mặc ấm áp."
Tiếu Dao mặc áo lông vũ, kiểu dáng cùng màu sắc đều rất hợp thời, thoạt nhìn càng thanh xuân hơn một ít, giống học sinh, Tô Quát chính là phong phạm tinh anh nam sĩ.
Ba người tới phòng ngồi xuống, Tiếu Dao hỏi người phục vụ muốn thực đơn, Thẩm Tinh Chi nói: "Không cần, chỗ này thầy đã tới rất nhiều lần, thầy biết bọn họ món nào ngon nhất."
Ông nói liền gọi vài món thức ăn, bao tử cửu chuyển, mật nước lê cầu, canh suông lá liễu yến nhục, bình nhục, thịt viên tứ hỉ, còn có một món đậu hủ nhất phẩm.
"Đây đều là đồ ăn món chính cống, các con nếm thử xem", ông nói liền đem thực đơn đưa tới, "Các con xem lại thêm chút?"
Tiếu Dao để cho Tô Quát thêm, Tô Quát gọi món chè ngô. Tiếu Dao đếm đếm, bảy món ăn, cậu liền bỏ thêm một món rau trộn dưa chuột.
Ba người, tám món ăn, cơ bản cũng đủ ăn. Bọn họ lại không uống rượu, tổng cộng lại kỳ thật cũng không bao nhiêu tiền.
Tiếu Dao có chí về sau muốn chuyên tâm học diễn, cho nên ở thời điểm ăn cơm cơ bản đều ở biểu đạt ý tứ này của mình, Thẩm Tinh Chi tự nhiên rất cao hứng, nói: "Trước kia thầy đã nói với con, con là không nếm đến việc vui trong Lê Viên chúng ta, Côn khúc chúng ta chính là một tổ tạp kỹ, câu từ hát ra từ miệng, đều cảm thấy khẩu lưu dư hương, thật đã hiểu cái hay của nơi này, nào còn bỏ được rời đi.".
Ngôn Tình SắcÔng là thiệt tình ái Côn khúc, cho nên mỗi lần nhắc tới liền tất cả đều là từ ngữ ca ngợi: "Chờ đến mười lăm, mẫu đơn đình còn sẽ đi ba bốn tuyến thành thị tuần diễn, nếu con muốn diễn, cứ đi theo đi rèn luyện rèn luyện."
Tô Quát hỏi nói: "Sư đệ đi chuyến này diễn nhân vật gì đây?"
"Trước kia để con ở bên cạnh nhìn xem, biết chỉnh tràng tuồng hát là theo lưu trình nào, còn chuyện hát, về sau lại nói, công lực của con còn cạn."
Tiếu Dao gật gật đầu, Tô Quát liền cười, nói: "Anh lúc trước cũng là từng bước một đi tới như vậy."
Nói đến lúc trước, Thẩm Tinh Chi liền rất cảm khái, nói: "Khi đó thầy còn sống ở trên sân khấu, đối với con quan tâm liền không đủ nhiều, để con đi theo diễn đoàn chạy hơn hai năm, nhớ tới liền cảm thấy đáng tiếc. Hiện giờ thời gian nhiều, sư đệ con liền không thể còn như vậy," ông nói nhìn về phía Tiếu Dao: "Con đi theo chạy một tháng, chờ đến tháng 3, thầy để cho con lên đài diễn thử xem."
Tiếu Dao cười gật gật đầu, lấy trà thay rượu kính Thẩm Tinh Chi một ly, nói: "Con nhất định nỗ lực hết mình, không để sư phụ thất vọng."
Thẩm Tinh Chi nói: "Lúc trước cảm thấy con học diễn tâm không thuần, cho nên lần lâu như vậy mới thu con. Kỳ thật thầy lúc trước vừa thấy con đã xem trọng con, hoá trang tốt, thân cốt cũng tốt, giọng nói càng là không nói. Nỗ lực cho tốt, tranh thủ hát ra được danh tiếng như sư huynh con...... Tốt nhất so với gai chúng ta còn mạnh hơn."
Nơi này nói "Hai chúng ta", tự nhiên chỉ chính là hai người ông cùng Tô Quát. Tô Quát liền cười cười, gục đầu xuống uống trà.
Thẩm Tinh Chi kỳ thật là một Lê Viên đại sư tương đối có trách nhiệm, mục tiêu của ông chính là có thể từ từ bồi dưỡng ra cho giới Côn khúc xuống dốc của Nam Thành một nhân tài, Tô Quát tuy rằng tốt, lại cũng hữu hạn, càng đừng nói vượt qua ông. Thẩm Tinh Chi cảm thấy chính ông kỳ thật cũng kém một chút hỏa hậu, trong lòng rất là tiếc nuối. Tiếu Dao còn trẻ, là quan môn đệ tử của ông, xem như hi vọng cuối cùng của ông.
"Hai người các con có thể trò giỏi hơn thầy, chính là lớn nhất nguyện vọng của thầy." Thẩm Tinh Chi cuối cùng nói.
Bọn họ ba người vừa ăn vừa nói chuyện, từ hơn 7 giờ cứ mãi ăn đến hơn 9 giờ tối, thời điểm sắp tan cuộc, Chu Hải Quyền đã gửi tin nhắn qua, hỏi: "Ăn xong rồi sao? Có cần đi đón em hay không?"
Tiếu Dao liền trả lời một câu: "Không cần, đợi lát nữa sư phụ tiễn em."
Thẩm Tinh Chi là lái xe tới, trước tiễn Tô Quát, sau đó lại tiễn Tiếu Dao. Chờ đến đưa đến cửa tiểu khu, trước khi Tiếu Dao xuống xe, liền đem quà của mình tặng Thẩm Tinh Chi: "Mua lúc ở Paris."
Thẩm Tinh Chi nhận rất vui vẻ, nói: "Về sau không cần lại mua mấy thứ này, con có tiền đồ, sư phụ còn vui hơn nhận được bất cứ gì."
Tiếu Dao đứng ở ven đường, nhìn theo xe Thẩm Tinh Chi rời đi, lúc này mới đi vào tiểu khu, mới vừa đi hai bước, di động liền vang lên một tiếng, cậu lấy ra tới nhìn một chút, lại là Chu Hải Quyền gửi tin nhắn: "Uống rượu hả?"
"Không có. Em đã sắp về đến nhà, anh thì sao? Đang làm gì?"
Cậu cầm di động, vừa đi phía trước, Chu Hải Quyền trả lời: "Anh đi tìm em được không, nhớ em."
Tiếu Dao liền cười, dẫm lên bóng đêm, đi rất là nhẹ nhàng: "Đều đã trễ thế này."
"Đều lâu như vậy không gặp em."
"Mới một ngày."
"Gặp mặt đi, chúng ta tranh thủ mỗi ngày đều có thể gặp mặt một lần."
Lời này nói Tiếu Dao cũng có chút động lòng, liền nói: "Vậy anh qua đây đi."
Cậu nhìn nhìn thời gian, mới 10 giờ.
Không tính quá muộn.
Kết quả tin nhắn vừa gửi đi, phía sau bỗng nhiên có đèn xe lóe hai lần, cậu sửng sốt một chút, quay đầu lại nhìn qua, liền thấy ven đường dừng một chiếc xe, mở đèn lớn chiếu cậu. Hắn híp mắt nhìn một chút, bỗng nhiên liền cười, xoay người đi qua chỗ chiếc xe kia.
"Tới cũng tới rồi, còn gửi tin nhắn cho em." Tiếu Dao vừa đi vừa nói.
Đèn xe liền tối sầm, Chu Hải Quyền mở cửa xe, từ bên trong ra tới, cười nhìn cậu. Tiếu Dao đi đến trước mặt anh, hỏi: "Tới đã bao lâu?"
"Nửa giờ." Chu Hải Quyền nói.
Tiếu Dao ngửi thấy được mùi rượu nhàn nhạt, liền hỏi: "Anh uống rượu?"
"Ân." Chu Hải Quyền nói liền khom lưng ôm đồ vật từ trong xe ra tới, Tiếu Dao vừa thấy, thế nhưng là một bó hoa.
Cậu vừa kinh hỉ vừa ngượng ngùng, Chu Hải Quyền đưa cho cậu nói: "Vừa rồi đi ngang qua cửa hàng bán hoa, đột nhiên muốn mua cái này cho em."
Tiếu Dao nhìn nhìn trái phải, lúc này mới nhận đến trong tay: "Lãng phí."
"Trừ mẹ anh, còn chưa có mua hoa cho người khác đâu." Chu Hải Quyền nói: "Không biết tặng cái gì, hỏi bà chủ cửa hàng bán hoa, nói cái này không tồi, thế nào, thích không?"
Tặng chính là lam sắc yêu cơ, mùi hương nhàn nhạt phiêu trong lỗ mũi, Tiếu Dao ôm ngửi ngửi một chút, nói: "Ân, thích."
Đâu chỉ là thích, cậu thật sự thật là cao hứng a.
Thật sự rất kỳ quái, này không phải cậu lần đầu nhận được hoa, trước kia cũng thường nhận được hoa của Chu Hải Vinh hoặc là nam nhân khác, hoa hồng diễm lệ, bách hợp thơm hương, cậu khi đó cảm xúc lớn nhất kỳ thật đều là quẫn bách, ngượng ngùng, cảm thấy chính mình một đại nam nhân, lại nhận được hoa của đàn ông, bị người thấy, rất xấu hổ.
Nhưng cậu giờ phút này trong lòng lại rất vui sướng a, kích động nói không nên lời, ngượng ngùng, cậu rốt cuộc rõ ràng vì cái gì những nữ nhân kia yêu đương đều thích bạn trai tặng hoa cho họ như vậy, thì ra thật sự rất vui vẻ, cảm thấy vừa lãng mạn, vừa cảm động.
Cậu muốn đem mấy cái này cắm vào trong bình hoa, lên muốn lên mạng lục soát một chút, xem thế nào mới có thể làm hoa này nở lâu một chút.
"Nên tặng hoa hồng đỏ." Chu Hải Quyền bỗng nhiên nói.
"Màu lam cũng đẹp." Tiếu Dao nói.
Chu Hải Quyền vẫn là nên tặng hoa hồng đỏ, anh vốn dĩ cảm thấy hoa hồng đỏ quá tục, anh muốn tặng đặc biệt một chút, nhưng như vậy xem ra, anh vẫn là cảm thấy hoa hồng lam không bằng hoa hồng đỏ.
Bởi vì anh vẫn luôn đều nhớ rõ lúc trước sau tiệc tối thanh xuân chi ca, anh cùng Triệu Tuân từ đại sảnh đài phát thanh ra tới, ở bên ngoài nhìn thấy, Tiếu Dao ôm hoa hồng đỏ. Khi phát hiện anh nhìn mình, Tiếu Dao giơ bó hoa hồng trong tay kia lên, chặn mặt mình đi. Nhìn trong bóng đêm, thế nhưng đẹp phá lệ ôn nhu, làm mềm tim anh, khiến anh không tự chủ được liền cười.
- ------------------------------------------------------------
ÔI TÌNH YÊU KHÔNG BIẾT KHỞI NGUỒN BẤT GIÁC TÌNH CĂN THÂM TRỌNG