Tiếu Dao và Chu Hải Quyền cũng đều cạn, Tiếu Dao đại khái có chút quẫn bách, uống xong rượu thiếu chút nữa bị sặc, Chu Hải Quyền liền lấy nước trái cây qua, rót một ly cho Tiếu Dao, đưa cho cậu, sau đó nhìn về phía cô ấy: "Em cần không?"
Triệu Lê Hoa chạy nhanh xua tay: "Không muốn không muốn......"
Vừa rồi Chu Hải Quyền nói "Chúng ta", chỉ chính là anh cùng Tiếu Dao đi?
Cho nên Tiếu Dao không phải cùng Chu Hải Vinh hợp lại, mà là cùng Chu Hải Quyền ở bên nhau?
Cô ấy đã nói mà, anh chồng tiền nhiệm bóc tôm cho em dâu, cũng quá quái dị......
Chính là hai người bọn họ làm sao sẽ đến với nhau? Cô ấy không phải đang nằm mơ đi?
Vậy mình tới có phải rất không đúng lúc hay không?
...... Này hết thảy...... Hợp lý sao?! Cô ấy cần thời gian tới tiêu hóa!
Chu Đồng thấy sắc mặt cô ấy bình tĩnh, trong lòng cũng thập phần ngoài ý muốn, liền cười nói: "Chị vốn đang còn lo lắng nữa, nói phải nói thế nào với em. Còn sợ em không tiếp thu được nữa."
Triệu Lê Hoa xấu hổ mà cười cười, tim đập đinh tai nhức óc, nhìn về phía Chu Hải Quyền: "Anh...... Với Tiếu Dao...... Em thật là không nghĩ tới đâu."
Trong đầu cô ấy thật sự trống rỗng, toàn dựa vào một hơi này chống, cô ấy nghĩ nếu mình biểu hiện thất thố, vậy thật sự mất mặt, mặc dù khi biết Chu Hải Quyền cùng Tiếu Dao ở bên nhau, cô ấy vẫn tận khả năng mà bảo trì dáng vẻ của mình, kinh ngạc lại không thiếu tu dưỡng mà tỏ vẻ bản thân chúc mừng.
Bản thân cô ấy cảm xúc phức tạp đang vạn phần quẫn bách và khó có thể tin, đã không biết chính mình đã nói những gì, hoàn toàn nói dựa vào bản năng, cuối cùng cô ấy chỉ nghe thấy Chu Hải Quyền nói một câu: "Cảm ơn."
Triệu Lê Hoa mắt đỏ lưng tròng rời khỏi Chu gia, sợ Chu Hải Quyền bọn họ thấy, nhẫn còn rất vất vả. Nhưng là lên xe ngồi xuống, nước mắt liền ướt hốc mắt.
Khóc rồi!
Chu Hải Quyền bọn họ vẫn là ra ngoài tiễn cô ấy, cô ấy quay đầu lại nhìn, cách cửa sổ pha lê thấy Chu Hải Quyền đứng ở ngoài cửa lớn, một người đàn ông tốt như vậy, thuộc về người khác, còn thuộc về một người đàn ông, một người đàn ông không có khả năng nhất.
Cô ấy là nên không cam lòng, hay là nên an ủi chính mình đây, may mắn không phải bại bởi một người phụ nữ đây? tâm tình Triệu Lê Hoa thật sự rất phức tạp.
Chu Đồng thấy xe đã đi xa, liền xoay người nói: "Hôm nay mà đã nóng lên."
Là nóng, mặt trời còn có chút lóa mắt, dì Vương nói: "Mới một ngày, tôi thấy có một số hoa trong viện đều dắt héo hết rồi."
Tiếu Dao nhìn Chu Hải Quyền một cái, chờ Chu Đồng bọn họ đều đi vào, mới nói: "Lá gan thật lớn."
"Anh là sợ em hiểu lầm," Chu Hải Quyền nói, "Lại cho rằng anh với cô ấy có cái gì, sớm nói rõ ràng tốt, Lê Hoa cũng không phải người sẽ tùy tiện khua môi múa mép."
Chu Hải Quyền có thể nói với Triệu Lê Hoa, hoàn toàn chặt đứt ý nghĩ của Triệu Lê Hoa, trong lòng Tiếu Dao kỳ thật là rất cao hứng, cậu liền vươn tay tới, kéo kéo cánh tay Chu Hải Quyền.
Tình yêu của mỗi người đều sẽ có lòng chiếm hữu, trừ bỏ không hy vọng ái nhân của mình lòng có người khác, cũng không thích có người mơ ước. Hiện tại hay, bên người Chu Hải Quyền cũng chỉ có cậu.
Dì Vương đi nhà ăn thu dọn bàn, Tiếu Dao muốn đi hỗ trợ, dì Vương vội ngăn cậu lại nói: "Sao có thể để cậu làm cái này, cậu đi nói chuyện với Hải Quyền bọn họ đi thôi."
"Khách khí với cháu làm gì, cháu đều hơi ngượng ngùng." Tiếu Dao nói.
Chu Hải Quyền ở cửa cười nói: "Em hiện tại là khách của nhà này, chờ về sau thành một phần tử nhà này lại làm mấy cái này cũng không muộn."
Dì Vương phụt một tiếng liền cười, bưng mâm liền tiến vào phòng bếp. Tiếu Dao liền có chút ngại, đi đến cửa nhà ăn nói: "Giờ này cũng không còn sớm, em cũng nên đi trở về."
"Lúc này mới mấy giờ," Chu Hải Quyền nói, "Em qa đây với anh, cho em xem một thứ này."
Tiếu Dao liền đi theo anh lên lầu, Chu Đồng vừa lúc cầm di động xuống dưới, Chu Hải Quyền thấy cô cầm túi, liền hỏi: "Muốn ra ngoài?"
"Chị đi xem Lê Hoa," cô vẫn là không yên tâm, cô cảm thấy Triệu Lê Hoa yêu thầm nhiều năm như vậy, biết nam nhân yêu thầm có đối tượng, lại biểu hiện bình tĩnh như vậy, ngược lại quá không bình thường, cô phải mau chân đến xem. Cô nhìn Tiếu Dao cùng Chu Hải Quyền một cái, nói: "Lúc Tiếu Dao về, em nhớ phải đi tiễn em ấy."
Chu Hải Quyền khẳng định sẽ tự mình tiễn Tiếu Dao, cô nói lời này cũng bất quá là biểu đạt một chút thái độ của mình, tỏ vẻ thân mật với Tiếu Dao. Việc đã đến nước này, nếu ngăn cản không được, liền tận lực làm tốt quan hệ, đã có Chu Hải Vinh khó chịu, liền không cần lại khiến Chu Hải Quyền kẹp ở giữa khó chịu.
Nói xong mấy câu cô không đợi Chu Hải Quyền trả lời liền xách túi đi xuống lầu. Chờ cô ra cửa, Chu Hải Quyền lập tức kéo cánh tay Tiếu Dao, lôi kéo cậu đi lên lầu.
Tiếu Dao bị kéo có chút lảo đảo, thấp giọng cười nói: "Anh kéo em làm gì......"
Chu Hải Quyền không nói lời nào, liền cười, hai người vừa đến lầu hai, liền thấy Chu Tư Ngữ ôm bàn vẽ nhìn bọn họ.
Tiếu Dao nhanh ném tay Chu Hải Quyền ra, hỏi: "Tư Ngữ, em muốn vẽ tranh nha?"
Chu Tư Ngữ gật gật đầu: "Giáo viên mỹ thuật giao bài tập cho em."
"Vậy em không ở trong phòng vẽ tranh, chạy xuống làm gì?" Chu Hải Quyền hỏi.
"Chỉ có em một người, em sợ hãi, buổi sáng đều là chỉ cả vẽ với em."
"Anh đi lên với em." Tiếu Dao nói nhìn về phía Chu Hải Quyền, cười nói: "Em còn biết vẽ tranh đó, anh muốn nhìn xem hay không?"
Chu Tư Ngữ liền rất cao hứng hỏi: "Thật sự sao?"
Tiếu Dao liền lôi kéo tay cô bé đi lên trên lầu, đi được vài bước quay đầu lại nhìn Chu Hải Quyền, Chu Hải Quyền đứng tại chỗ, lại không theo kịp.
Cậu biết Chu Hải Quyền muốn kéo cậu làm gì, thời điểm hai người bọn họ đơn độc ở chung còn có thể làm gì?
Còn may có Chu Tư Ngữ ở đây. Cậu cảm thấy mình với Chu Hải Quyền quan hệ tiến triển quá nhanh, lúc này mới qua lại mấy ngày, cứ vừa là hôn vừa là sờ, còn tiếp tục như vậy, phỏng chừng không quá một tháng, nên làm hai người tất cả đều làm, cậu cảm thấy quá nhanh, trong chuyện yêu đương, cậu vẫn là tương đối bảo thủ, cũng có thể là tuổi trẻ, lại là mối tình đầu, không có nhu cầu tình yêu mãnh liệt đến vậy, hôn hôn sờ sờ, dắt dắt tay, đối với cái giai đoạn này mà nói đã cũng đủ kích thích với cậu rồi.
Chu Tư Ngữ đừng nhìn tuổi không lớn, công lực vẽ tranh đã rất mạnh, Tiếu Dao phát hiện chính mình cũng chỉ đạo không được cái gì cho cô bé, liền ở một bên dựng giá vẽ, mới vừa dựng xong, Chu Hải Quyền liền tiến vào.
"Vừa lúc em không biết vẽ cái gì đây," Tiếu Dao nói, "Anh ngồi đó làm người mẫu cho em đi, em vẽ cho anh bức chân dung."
Chu Hải Quyền liền cười, tìm cái ghế dựa ngồi xuống, Tiếu Dao phụt một tiếng liền cười, nói: "Anh không cần đoan chính đến vậy, em một hồi nửa nếu vẽ không tốt, anh ngồi như vậy sẽ mệt."
Diện mạo Chu Hải Quyền đặc biệt tốt, ngồi có dáng ngồi, đứng có dáng đứng, eo lưng vĩnh viễn đều là thẳng. Nghe cậu nói xong, Chu Hải Quyền liền dựa vào ghế, chân bắt chéo nhếch lên: "Như vầy?"
Tiếu Dao thấy anh ngồi rõ ràng tùy ý hơn so với vừa rồi, người lại hình như càng cứng hơn vừa nãy, vì thế liền nói: "......Anh vẫn là muốn ngồi thế nào thì ngồi thế đó đi."
Chu Hải Quyền liền lại ngồi ngay ngắn, bất quá lần này tốt xấu không có ngồi thẳng đơ như vậy, hơi dựa vào lưng ghế một chút.
Tiếu Dao nghĩ nghĩ, nói: "Em đây vẽ một bức ký hoạ cho anh đi, như vậy nhanh."
Cậu nói liền cầm bút, nghiêm túc quan sát mặt Chu Hải Quyền một chút trước, Chu Hải Quyền hai mắt ôn nhu mà nhìn cậu, anh vốn tưởng rằng Tiếu Dao sẽ thẹn thùng, không nghĩ tới Tiếu Dao vừa vẽ tranh, người liền đặc biệt nghiêm túc, hoàn toàn là nhìn anh dưới một loại thái độ rất chuyên nghiệp, cuối cùng nhưng thật ra nhìn anh có chút ngượng ngùng, lỗ tai liền đỏ. Đôi mắt cũng bắt đầu di động, xấu hổ đối diện với Tiếu Dao, nhưng là anh có thể cảm giác được ánh mắt Tiếu Dao di động ở trên mặt mình, một hồi đang nhìn đôi mắt anh, một hồi đang nhìn mũi anh, một hồi nhìn bờ môi của anh, một hồi nhìn cằm anh.
Tiếu Dao nhìn một hồi, liền cầm lấy bút bắt đầu phác họa trên bàn vẽ, Chu Tư Ngữ cũng không vẽ của mình nữa, kéo băng ghế nhỏ qua, ngồi ở bên cạnh cậu xem.
"Tiếu Dao ca ca, anh vẽ thật nhanh a."
Trường tuyến hư cấu, bút pháp định bản thảo, vẽ rất nhanh. Tim Chu Hải Quyền bỗng nhiên đập có chút mau, đôi mắt nhìn về phía Tiếu Dao, lại thấy Tiếu Dao nhấp môi, hết sức chăm chú mà vẽ, vẽ một hồi lại ngẩng đầu nhìn về phía anh, thấy anh nhìn, liền cười một cái.
Ở lúc biểu tình đặc biệt chuyên chú này, khuôn mặt bỗng nhiên nở rộ tươi cười liền đặc biệt động lòng người, có một loại gợi cảm kỳ diệu, Chu Hải Quyền ho khan một tiếng, dặn dò: "Vẽ anh đẹp một chút."
"Anh cả em vốn dĩ đã rất soái, đúng không?" Chu Tư Ngữ cười hỏi Tiếu Dao.
Tiếu Dao cười nói: "Đúng vậy."
Là thật sự đẹp.
Kỳ thật ánh mắt đầu tiên khi cậu nhìn thấy Chu Hải Quyền, cảm thấy diện mạo Chu Hải Quyền cũng không tính xuất chúng, mấy anh chị em Chu gia, Chu Hải Quyền luận diện mạo là kém cỏi nhất, Chu Hải Vinh soái nhất, Chu Đồng đẹp nhất, Chu Tư Ngữ còn chưa có nẩy nở, nhưng băng tuyết đáng yêu, Chu Hải Đông cũng là tuấn tú bức người, chỉ có Chu Hải Quyền, chỉ coi như hơn người. Nhưng Chu Hải Quyền thắng ở trên người có một loại anh khí, dáng người càng là không lời gì để nói, chiều cao đủ cao, tứ chi thon dài, xương cơ cân xứng, vai rộng eo thon, có một loại khí chất chỉ đàn ông có, cho nên một chút cũng không kém hơn Chu Hải Vinh.
Nhưng là hiện giờ vẽ tranh cho anh, nhìn kỹ ngũ quan của anh, thời điểm thật sự đặt bút, mới cảm thấy Chu Hải Quyền cốt tương giai*, tướng mạo chính, tóc dày đậm, trán trơn bóng, lông mày anh khí, đôi mắt thâm thúy, mũi cao thẳng, môi càng là gợi cảm, đường cong cằm lạnh lùng, cả người có một loại thân sĩ gợi cảm đặc biệt. Thời điểm tinh tế phác hoạ mỗi một bộ vị, đều sẽ khiến cậu tâm động, mấy bộ vị này tổ hợp lại, liền thành một gương mặt cậu quen thuộc, là Chu Hải Quyền.
*Khung xương đẹp.
Bút của cậu đi xuống, phác hoạ cổ Chu Hải Quyền, giương mắt nhìn lại, liền thấy được cổ họng Chu Hải Quyền hơi hơi hoạt động.
Sao lại đẹp thế này chứ a, nhìn anh trong lòng vừa ngọt vừa ngứa, tràn đầy ái dục ngo ngoe rục rịch, rất muốn buông bút vẽ trong tay, trực tiếp ngồi vào trên đùi anh, hôn anh thật tốt, khuôn mặt anh tuấn của anh, nghe yết hầu anh phát ra tiếng thở dốc gợi cảm.
Cậu cảm thấy trên đời này kích thích người nhất, chính là ta tận mắt nhìn thấy dáng vẻ động tình vì ta, của người mà ta yêu, chính tai nghe được người đó bởi vì ta mà phát ra thanh âm mỹ diệu.