[Xuyên Thư] Ăn Mật

Chương 24: Chương 24





CHƯƠNG 24
- ---------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Sáng sớm ngày hôm sau, Chu Hải Quyền gặp mặt Chu Hải Vinh, liền rất nghiêm túc mà nói với hắn chuyện Tiếu Dao hát tiểu khúc.

“Chú đã muốn kết hôn với cậu ta, thì phải tuân thủ quy tắc của nhà chúng ta, anh cũng không yêu cầu cậu ấy từ chức, nhưng lựa chọn tiết mục biểu diễn, có thể nhắc nhở cậu ta chú ý hay không?”
Chu Hải Vinh còn không biết đã xảy ra chuyện gì, thấy anh cả rất nghiêm túc, liền vội gật đầu không ngừng: “Em nói với em ấy, em còn chưa biết là chuyện gì, em ấy hát cái gì?”
Chu Hải Quyền nói: “Điêu Thuyền tư Lữ Bố, còn có Diêm Tích bà trong Thủy Hử Truyện, nhớ Trương Tam gì đó.”
Chu Hải Vinh phụt một tiếng liền bật cười, thấy Chu Hải Quyền nhíu mày nhìn hắn, vội thu liễm nụ cười, nói: “Tiếu Dao này, ở nhà cũng xướng dâm từ diễm khúc này, đợi em giáo dục em ấy thật tốt!”
Lời tuy nói như vậy, Chu Hải Vinh lại không cho là đúng, hắn ngược lại thích như vậy, trước kia thời điểm hắn cùng Tiếu Dao mới quen biết, cho rằng Tiếu Dao chỉ là mặt mũi thẹn thùng, nội bộ lại có một cổ tao kính, nam nhân nào không yêu loại này, ai biết hiện giờ hai người sống dưới một cái mái hiên, hắn lại càng ngày càng cảm thấy Tiếu Dao cá tính lãnh đạm.

Hiện giờ vừa nghe anh cả hắn nói như vậy, lại nhớ đến đêm qua nhìn thấy, Tiếu Dao như vậy, rất hợp khẩu vị của hắn.

Cũng chỉ có loại người gỗ vô tình không thú vị như anh cả hắn, mới không thích như vậy.

Chu Hải Vinh lập tức đi gõ cửa phòng Tiếu Dao, lại không nghe Tiếu Dao đáp, vừa mở cửa thấy, trên giường thu thập sạch sẽ, người đã sớm không còn nữa.


Hắn đi xuống lầu hỏi dì Vương, dì Vương nói: “Ai nha, các cậu không biết, mấy ngày này cậu ấy vội thực, hôm nay sáng sớm liền bò dậy, nói là sư phụ bố trí cho cậu ấy nhiệm vụ, cậu ấy đến tìm đại sư huynh ghép từ đài từ gì đó, cơm cũng chưa ăn liền đi rồi.”
Chu Hải Vinh cảm thấy anh cả hắn cũng không thích Tiếu Dao hát tuồng, lúc ăn cơm liền thăm dò ý của anh: “Nếu không, em bảo em ấy về sau đừng hát nữa?”
Chu Hải Quyền nói: “Chuyện của chú, tự mình xem xét mà làm.”
Tuy rằng kiểu gia đình này của bọn họ, gả vào cơ bản đều sẽ an an phận phận làm bà chủ gia đình, nhưng Chu Hải Vinh cũng không có tính toán không cho Tiếu Dao hát tuồng, thứ nhất Tiếu Dao không phải nữ nhân, hắn cũng không có mấy thứ chủ nghĩa đàn ông này, thứ hai hắn còn rất thích nghe diễn.

Huống chi Tiếu Dao bái chính là Thẩm Tinh Chi, tương lai có lẽ sẽ nổi danh, đối với hắn, với Tiếu Dao đều có chỗ lợi.

Tiếu Dao đại sư huynh Tô Quát, so với Tiếu Dao hoàn toàn là hai loại người bất đồng, Tiếu Dao vẫn còn dở dở ương ương, Tô Quát ở Lê Viên đã là một thế hệ nhân tài trẻ tuổi kiệt xuất, rất có phong thái của Thẩm Tinh Chi năm đó, người sinh ra mảnh khảnh trắng nuột, nói chuyện cũng giống Thẩm Tinh Chi, ôn thanh mềm giọng, rất là thân thiết.

Trong vòng Lê Viên cũng có cạnh tranh, một vở diễn, vai chính chỉ có một, mỗi người đều muốn, bởi vậy mặc kệ là gánh hát, hay là giữa sư huynh đệ, tranh đấu gay gắt cũng không phải ít.

Nhưng Tô Quát hiển nhiên không xem Tiếu Dao là uy hiếp, công phu của tiểu sư đệ này anh ta đã sớm xem qua, thiên tư có thừa, chỉ là tâm không ở Lê Viên.Làm nghề này, không phải thật lòng nhiệt tình yêu thích, diễn không ra.

Tiếu Dao cùng anh ta diễn xuất, áp không nổi anh ta, lại cũng không thể kéo chân sau, cho nên Tô Quát thực kiên nhẫn mà chỉ đạo cậu một buổi sáng: “Bài tiểu khúc này không tính là khó, cậu chỉ càn thoải mái mà hát, vẫn là có thể xướng tốt.”

Tiếu Dao trước kia học qua âm nhạc, cảm nhạc rất tốt, học hát rất nhanh, chính là mánh khoé thân bộ pháp có chút vụng về, đặc biệt đôi mắt, khuyết thiếu “cảm giác trêu chọc” trên sân khấu.

Cái gọi là cảm giác trêu chọc, kỳ thật chính là một loại cảm giác làm động lòng người, trên sân khấu có nề nếp có hình thái, chỉ có đôi mắt có thể cùng người xem dưới đài giao lưu, cảm giác têu chọc cao cấp không dấu vết, biểu hiện ra ngoài chính là tự nhiên biểu lộ khí chất cá nhân, điểm này đối với diễn viên tướng thanh và hài kịch dân gian mà nói đặc biệt quan trọng, Tô Quát bảo cậu trở về xem video của diễn viên tướng thanh nổi danh và thuyết thư tiên sinh: “Chúng ta xướng đoạn kịch này, kỳ thật cũng giống bọn họ, quan hệ với Côn khúc ngược lại không lớn.”
Rời khỏi nhà Tô Quát, cậu ăn cơm trưa ở bên ngoài, liền mua chút đồ ăn, đi tìm Trần Ha Ha.

Trần Ha Ha là cậu đặt cho tiểu thổ cẩu kia.

Kết quả Trần Ha Ha mỗi ngày thấy từ thật xa liền chạy tới chỗ cậu, lần này lại không thấy bóng dáng.

Chuyện này làm Tiếu Dao lo lắng đến hỏng, mang theo đồ ăn tìm cả buổi, cuối cùng tìm được ở bên cạnh một cái thùng rác bị ngã, Trần Ha Ha hình như là bị thùng rác làm bị thương, bị lẩn dưới ở đống rác, trên đầu còn dính một cái bao nilon dơ hề hề.

Tiếu Dao chạy nhanh tìm cái túi sạch sẽ ôm nó lên, sau đó dùng di động tìm kiếm phòng khám sủng vật ở phụ cận.

Cũng may kẻ có tiền sủng vật còn quý giá hơn người, do là khu nhà giàu, phòng khám sủng vật cũng rất nhiều, cậu ôm con chó nhỏ đến phòng khám gần nhất, lúc trị liệu nghe bác sĩ chẩn đoán bệnh nói mới biết được, gần đây có một khu thu gom động vật lưu lạc: “Cậu có thể đưa đến bên kia, người phụ trách nơi đó là bạn của tôi, bọn họ chiếu cố động vật lưu lạc có thể coi như là rất tốt.”

Tiếu Dao liền đưa Trần Ha Ha đến nơi đó, hơn nữa cũng nói chuyện rõ ràng với những người ở đó, không cho người khác ôm đi: “Tôi về sau sẽ đến đón nó đi, nhiều nhất đến tháng 7.”
Tiếu Dao nhảy sông, là một ngày nào đó ở bảy tháng.

Lúc cậu đi Trần Ha Ha vẫn luôn nhìn cậu mà kêu, gâu gâu gâu, nhưng thật ra trong lòng Tiếu Dao có chút luyến tiếc.

Bất quá hoàn cảnh trung tâm đó thật sự rất tốt, còn có chút học sinh tiểu học đến đây hiến tình yêu.

“Chúng tôi sẽ chiếu cố nó thực tốt, cậu yên tâm.” Nhân viên công tác của trung tâm nói với cậu.

Người giàu có thích nhất là bồi dưỡng tình yêu của tiểu hài tử, trung tâm này của bọn họ chưa bao giờ thiếu kinh phí, chăm sóc động vật nhỏ cũng cũng không qua loa!
Tiếu Dao từ sở thu lưu ra ngoài, phát hiện thời tiết lại thay đổi, mặt trời không thấy, bầu trời phù mây đen.

Nam Thành nhiều mưa.

Bước chân cậu nhanh hơn, đi không bao xa, liền cảm giác trời nổi gió, bất quá thời tiết vẫn ấm áp như cũ, mưa trong một chốc một lát hẳn là cũng không tới nỗi.

Chỉ là gió càng lúc càng lớn, người qua đường đều đi rất vội vàng, lúc đi đến đường Tử Đàn, cậu phát hiện trên con đường kia tất cả đều là hoa rơi bay lả tả.


Tháng 5, hoa đều đãnở đến độ sắp tàn, chịu không nổi trận gió to thổi.

Đỏ, trắng, vàng, hoa rơi bay đầy trời đủ mọi màu sắc, khiến cậu nhớ tới khi cậu vẫn là Trần Ngộ, phố nhà bọn họ, tới cuối mùa xuân, cũng là hoa rơi đầy đường, có chút hoa sẽ bị thổi đến trên cửa sổ phòng cậu.

Cậu ngơ ngác mà nhìn dãy phố quen thuộc trước mắt này, tinh thần hoảng hốt mê loạn, phân không rõ cậu ấy là Trần Ngộ, hay là Tiếu Dao, đang ở trong thế giới nào.

Trong lúc đó, cậu đột nhiên nhìn thấy một nữ nhân đi qua phía trước giao lộ, người phụ nữ kia mặc áo trên màu đỏ sậm, dáng người hơi béo, đầu tóc hơi có chút hoa râm, bóng dáng cực kỳ giống mẹ cậu.

Trong nháy mắt kia một loại cảm xúc cực cường liệt tập kích cậu, cậu ngơ ngác mà nhìn tấm lưng kia dần dần đi xa, cơ hồ lập tức nước mắt doanh tròng, trái tim nhảy nhót liên hồi, cậu đón gió đuổi theo, muốn kêu lại không dám, chỉ chạy nhanh mà đuổi theo, thời điểm chạy đến giao lộ, một chiếc xe đột nhiên phanh lại, thiếu chút nữa đụng vào người cậu, cậu theo bản năng dùng tay chắn một chút, Chu Hải Quyền trong xe, liền nhìn thấy Tiếu Dao tóc cùng áo sơ mi bị gió thổi bay múa, trong mắt ngậm nước, kinh hoàng mà nhìn hắn, sau lưng là Tử Đàn Lộ một phố hoa rơi.

Tác giả có lời muốn nói: Ai kêu ngươi ngọt như mật, làm ta vì ngươi “Si mê”.

Ngày mai nhập V, thô dài đổi mới, bổn văn kế tiếp xuất sắc xem điểm có: Phát huy mạnh truyền thống văn hóa, tiểu thụ thân ra trận, vì ngươi khuynh tình suy diễn 《 Tham Thanh Thủy Hà 》, 《 Phù Sinh Lục Mộng 》 chờ truyền thống tên vở kịch, ngoài ra Tiếu Dao còn đem diễn xuất vạn chúng chú mục nhảy giang tuồng, cẩu huyết toan sảng, “Hắn như thế nào đột nhiên biến thành như vậy?”, “Nguyên lai hắn thế nhưng như vậy ưu tú!”, Cùng với hào môn ái hận gút mắt “Ta như thế nào luôn là ở vả mặt”, còn có 《 Bí Mật 》 làm đơn nguyên chuyện xưa sẽ ở cuối cùng phân cuốn áp trục, kính thỉnh chờ mong.

Bổn văn hẳn là sẽ tinh tế chậm nhiệt rốt cuộc, cảm ơn truy văn mỗi một cái thân, cũng cảm ơn mua V mỗi một cái, cảm ơn các ngươi bình luận cùng đầu lôi, nguyện thường làm bạn, trường tương bạn, sao sao..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.