[Xuyên Thư] Ăn Mật

Chương 52



[EDIT] ĂN MẬT: XUYÊN THƯ – Công tử Vu Ca

EDIT: Thiên Giai

NGUỒN CONVERT: Wikidịch

CHƯƠNG 48

Truyện được đăng sớm nhất trên wattpad SKNTx2Qing. Mong mọi người ghé thăm ạ.

https://www.facebook.com/x2Qing/

https://www.wattpad.com/story/261358286-%C4%91m-%C4%83n-m%E1%BA%ADt-xuy%C3%AAn-th%C6%B0-c%C3%B4ng-t%E1%BB%AD-vu-ca

- ---------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Tiếu Dao cùng Chu Hải Quyền hai mặt nhìn nhau, không khí lập tức trở nên rất xấu hổ, Tiếu Dao nhanh chóng làm bộ không nhìn thấy, quay đầu đi dạy Trần Ha Ha: "Trần Ha Ha, thành thật chút."

Chu Hải Quyền từ trên mặt đất bò dậy, lỗ tai và mặt đều đã ửng hồng, vỗ vỗ bùn trên tay, khụ một tiếng, đứng thẳng thân thể.

"Nếu không, tôi đưa nó cho dì Vương xem một lát, chúng ta......"

"Tôi lên tắm rửa trước, cậu ở phòng khách chờ một lát."

Tiếu Dao gật gật đầu, nói: "Được."

Chu Hải Quyền lại khôi phục bộ mặt bá đạo tổng tài của mình, bước đi thong dong uy nghiêm, bước chân rất lớn, đây là chỗ tốt của chân dài.

Chu Hải Quyền đi lên tắm rửa, Tiếu Dao biết Chu Hải Quyền không thích trong nhà có lông chó, nên chưa đi vào, ở phía sau chơi với Trần Ha Ha. Dì Vương dùng hộp gói điểm tâm bà làm lại, bên ngoài còn dùng dây lụa cột lên, xách theo ra tới nói: "Cậu vốn dĩ cũng nói muốn nuôi một chú chó, hiện tại rốt cuộc có thể nuôi."

Tiếu Dao ngồi xổm trên mặt đất, cười nói: "Cháu trước kia cũng đã nói với dì sao? Cháu từ nhỏ đã thích chó nhỏ."

"Đây là chủng loại gì a?"

"Trung Hoa điền viên khuyển."

Dì Vương cười đặt điểm tâm trong tay qua một bên: "Chó đất nha, trong nhà dưỡng chú chó cũng tốt, cậu ở một mình, nuôi chú chó có thể ở bên cạnh cậu, còn có thể đề phòng cướp."

"Nó vậy mà lại hung dữ, vừa rồi dọa Chu đại ca đến ngã trên mặt đất."

"Đúng không?" Dì Vương cười ha ha lên, Trần Ha Ha rất biết lấy lòng người, không rụt rè, thấy dì Vương tới, liền tung ta tung tăng chạy tới cọ chân dì Vương. Dì Vương sờ sờ đầu của nó, ngẩng đầu hỏi Tiếu Dao: "Cậu ăn sáng chưa, hay lại ở lại ăn rồi hẳn đi."

"Không cần đâu, cháu cùng Chu đại ca nói chút chuyện, nói xong rồi liền đi."

"Tiếu Dao!"

Theo một tiếng gọi kinh hỉ, Chu Hải Vinh liền từ bên trong đi ra: "Anh còn tưởng rằng nghe lầm đây, thật là em, sao em lại tới đây, tìm anh sao?"

Tiếu Dao cười chào hỏi hắn: "Chu tiên sinh, sớm."

Dì Vương nghe không quen cậu gọi Chu Hải Vinh là Chu tiên sinh, khóe miệng mấp máy, nói: "Hai người nói chuyện đi, trong nồi của tôi còn đang hấp bánh bao."

Bà nói xong liền đi vào. Chu Hải Vinh đi tới, ngồi xổm xuống sờ sờ đầu Trần Ha Ha: "Đây là chó em nuôi sao, thổ cẩu nha. Em nếu thích, anh mua cho em con tốt hơn."

Tên ngốc nhỏ Trần Ha Ha này, còn a dua cọ chân Chu Hải Vinh, cũng không biết người ta chướng mắt nó.

"Không cần, tôi chỉ thích con này."

Chu Hải Vinh cười đứng lên, đôi mắt phát sáng mà nhìn cậu: "Sao em lại muốn đến tìm anh, anh cho rằng em không bao giờ muốn bước vào cái nhà này nữa."

"Này không phải còn chưa ly hôn sao?" Tiếu Dao cười nói: "Tôi tới chính là tới nói chuyện ly hôn."

Chu Hải Vinh vốn đang cười, vừa nghe lời này tươi cười trên mặt liền đông lại. Trên mặt Tiếu Dao lại còn mang theo ý cười nhàn nhạt, Chu Hải Vinh nói: "Em với anh, không còn lời hàn huyên gì khác à?"

"Ly, tùy tiện nói a."

Chu Hải Vinh liền trầm khuôn mặt, không nói chuyện.

Tiếu Dao ngồi xổm xuống tiếp tục vuốt Trần Ha Ha, Chu Hải Vinh cúi đầu nhìn cậu một hồi, vài lần muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn là cái gì cũng không nói, chỉ ngồi xuống bậc thang.

Chỉ chốc lát Chu Hải Quyền tắm rửa xong ra tới, mặc quần dài áo sơmi, cuốn tay áo nói: "Vào nhà ăn một bữa cơm đi, vừa ăn vừa nói chuyện."

Chu Hải Vinh lập tức đứng lên, nói với Tiếu Dao: "Thì ra em không phải tới tìm anh a......"

"Ân, tôi tới tìm Chu đại ca." Tiếu Dao nói với Chu Hải Quyền nói: "Tôi ăn rồi, chúng ta đi ra ngoài nói đi, một lát là được."

Dì Vương thấy hai người bọn họ muốn đi ra ngoài, chạy nhanh ra hô: "Tôi còn chuẩn bị điểm tâm cho cậu đấy, lúc đi nhớ lấy theo nhé."

Chu Hải Quyền duỗi tay nói: "Đưa cháu đi."

Dì Vương liền chạy nhanh đem điểm tâm lấy lại, giao cho Chu Hải Quyền.

Chu Hải Vinh nhìn Tiếu Dao cùng Chu Hải Quyền đi ra ngoài, quay đầu lại hỏi dì Vương: "Em ấy tìm anh cả làm gì, hai người bọn họ phải nói cái gì?"

Dì Vương nói: "Tôi cũng không biết, Tiếu Dao chưa nói."

Chu Hải Vinh nổi giận đùng đùng đi vào, còn gọi huyên náo: "Đã biết sẽ li hôn với cháu, đối tốt với cậu ấy thế nào cũng vô dụng!"

Còn không phải cậu làm. Dì Vương âm thầm nghĩ.

Bà thấy Tiếu Dao hiện giờ khí sắc và tinh thần đều cực tốt, xem ra trong khoảng thời gian này sống không tồi, không giống trước kia ở Chu gia, luôn là có một loại cẩn thận trầm tĩnh, có lẽ cuộc sống như vậy, mới là cái cậu muốn đi.

Cũng là đáng tiếc, thế nhưng phải trải qua nhiều như vậy, người mới thấy rõ ràng mình muốn rốt cuộc là cái gì.

Chu Hải Quyền hỏi Tiếu Dao: "Cậu suy nghĩ kĩ rồi sao?"

Tiếu Dao ôm Trần Ha Ha, nói: "Nghĩ kỹ. Tôi muốn ly hôn."

Chu Hải Quyền liền ngừng lại, mày hơi hơi nhăn lại, nói: "Cái này, cậu nên nói cùng với lão nhị."

"Tôi đã lặp lại nhiều lần với anh ta, chỉ là anh ta chính là không chịu ly."

"Nó không muốn, tôi cũng không có cách nào cưỡng chế nó ly hôn với cậu." Chu Hải Quyền nói.

"Tôi biết. Nhưng tôi biết anh ta nghe lời anh nhất, anh nói so với tôi càng có tác dụng hơn, anh giúp tôi khuyên nhủ anh ta."

"Cái này, tôi không giúp được cậu."

Chu Hải Quyền nói.

Anh thấy Tiếu Dao có chút thất vọng, liền nói: "Chuyện của hai người, tôi không thể nhúng tay, hai người tự mình giải quyết."

Anh đã có lòng riêng, cho nên không thể nhúng tay.

Tiếu Dao nói: "Vậy được rồi, quấy rầy rồi...... Cái kia, tôi đi trước đây."

Trên đời này không có gì xấu hổ hơn là bị người ta cự tuyệt.

Chu Hải Quyền muốn nói lại thôi, đem điểm tâm trong tay đưa cho cậu: "Tiễn cậu?"

"Không cần, tôi bắt xe ở phía trước. Vậy, tạm biệt."

Chu Hải Quyền gật gật đầu, nhìn Tiếu Dao một tay ôm Trần Ha Ha, một tay xách theo điểm tâm đi xa.

Anh đứng tại chỗ một hồi, đến cửa hàng tiện lợi cách đó không xa, mua một hộp thuốc lá, tìm một chỗ không người, hút vài điếu.

Anh kỳ thật muốn nói với Tiếu Dao, anh cảm thấy Tiếu Dao mặc quần đùi quá ngắn...... Một đôi chân trắng trắng, quá gây chú ý, ít nhất qua đầu gối mới tốt.

Nhưng lại nói không nên lời, Tiếu Dao không phải vật tư hữu của anh, anh là một người anh chồng, không có quyền lợi dạy dỗ.

Đúng vậy, dạy dỗ, anh cảm thấy anh nếu là người đàn ông của Tiếu Dao, khẳng định sẽ dạy dỗ cậu. Anh kỳ thật không chỉ bảo thủ, còn có chút dục vọng khống chế.

Dì Vương mũi rất nhạy, Chu Hải Quyền lại cũng không dùng nước hoa, cho nên anh vừa đi đến, bà đã ngửi được mùi thuốc lá.

"Hải Quyền, cậu gần đây có phải hút thuốc nhiều hơn trước kia hay không?" Trước kia anh đều là thi thoàng mới hút một điếu, gần đây bà đến phòng anh dọn dẹp vệ sinh, nhìn thấy gạt tàn thuốc rất nhanh chất đầy.

Chu Hải Quyền "Ân" một tiếng, Chu Hải Vinh liền xuống lầu, vội hỏi: "Anh cả, Tiếu Dao đã nói gì với anh? Em ấy có phải muốn ly hôn với em hay không?"

Chu Hải Quyền nói: "Chuyện khác."

"Chuyện khác, chuyện khác còn có chuyện gì?"

Chu Hải Quyền nhìn hắn một cái, Chu Hải Vinh liền có chút túng: "Em chỉ hỏi một chút."

"Ăn cơm đi." Chu Hải Quyền nói với Vương.

Chu Hải Quyền không giúp mình, Tiếu Dao kỳ thật cũng không ngoài ý muốn. Chu Hải Quyền đối với cậu không tồi, chỉ là đối với cảm giác của cậu lúc trước đọc tiểu thuyết mà nói, nếu lòa so sánh với em trai ruột của người ta, người ta tự nhiên phải đứng ở bên phía em trai ruột.

Vẫn là phải dựa vào chính mình a!

Dì Vương làm điểm tâm đặc biệt tinh xảo, cậu mang theo một ít cho người ở quán bọn họ. Tôn Lại cơ hồ hoài nghi xuất thân của cậu, nói: "Sao anh còn biết đàn dương cầm, còn có người làm cho điểm tâm tinh tế như vậy."

Tiếu Dao liền nói thân thế của cậu cho Tôn Lại một chút, phượng hoàng nghèo túng không bằng gà, tuổi còn nhỏ liền mất đi cha mẹ, thiên đường rơi thẳng vào địa ngục, quả thực không thể thảm hại hơn: "Từ nghèo thành giàu dễ, từ giàu về nghèo khó, anh thật đúng là không dễ dàng."

Bà chủ cũng biết thân thế của cậu, cho nên lúc giữa trưa nói chuyện với Trương tỷ, bà đã cố tranh thủ cho Tiếu Dao nhiều chút, một tiếng 50 tệ, một tuần hai buổi học, một lần hai tiếng.

Như vậy một tuần là hai trăm, không ít, Tiếu Dao chưa từng nghĩ tới mình còn có thể dựa dương cầm kiếm tiền.

"Buổi sáng thứ bảy chủ nhật mỗi tuần đi, như vậy cũng không chậm trễ cậu tới tiệm đi làm, chỉ là cậu phải vất vả rồi."

Tiếu Dao ngược lại cảm thấy không có gì, thừa dịp tuổi trẻ ăn khổ nhiều là nên, cậu bây giờ lẻ loi một mình, phải tích góp một số tiền, trong lòng mới kiên định. Mấy vạn tệ Chu Hải Vinh cho kia, có thể không động cậu sẽ không động, về sau nếu bản thân tích lũy đủ rồi, cậu liền trả số còn lại hết cho Chu Hải Vinh, như vậy càng có thể biểu hiện thái độ mình quyết tâm chia tay.

- ----------------------------------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.