Ngày hôm sau lúc Chu Hải Vinh tỉnh dậy, đã hơn mười một giờ sáng, đầu hắn đau muốn nứt ra, khi bò dậy đi WC mới nhớ tới mình đêm qua đánh nhau với Tôn Lại, hắn soi gương, phát hiện trên mặt mình dán một miếng băng keo cá nhân.
"Mẹ nó." Hắn mắng một câu, tắm rửa qua loa một lần liền đi xuống lầu: "Ngày hôm qua cháu về thế nào?" Hắn hỏi dì Vương.
Dì Vương nói: "Tiếu Dao đưa cậu trở về a, cậu thật sự uống tới bất tỉnh nhân sự, đều không nhớ rõ mấy việc này?"
Sắc mặt Chu Hải Vinh lúc này mới đẹp hơn một chút, chuyện này chứng minh Tiếu Dao vẫn là rất để ý hắn, còn sẽ đưa hắn trở về.
"Sao lại không giữ em ấy ngủ lại một đêm."
Dì Vương cười nói: "Tôi có giữ lại, cậu ấy nói ở nhà còn có chó con phải chăm sóc, cho nên anh cả cậu liền đưa cậu ấy về nhà."
"Ân," dì Vương vừa nói vừa bưng bữa sáng tới cho hắn: "Tôi với Tiếu Dao hai người không khiêng nổi cậu, còn phải đánh thức anh cả cậu, cậu ấy sắp xếp cho cậu xong, liền lái xe đưa Tiếu Dao về."
Chu Hải Vinh không nói chuyện, uống một ngụm cháo, đại khái bởi vì say rượu, đau đầu, còn không có ăn uống: "Em ấy gần đây tại sao qua lại với anh cả gần như vậy, lần trước tới nhà chúng ta, cũng không phải tới tìm cháu."
Dì Vương sửng sốt, ngay sau đó liền cười nói: "Cậu nghĩ cái gì vậy."
Chu Hải Vinh cúi đầu ăn cơm, không nói chuyện.
Bất quá ngày thường không nghĩ tới như vậy, ý niệm vừa toát ra này ngăn không được. Bên ngoài hiện giờ đang truyền bát quái của Chu gia bọn họ, hồ bằng cẩu hữu của hắn nhiều như vậy, tự nhiên là nghe qua, ngày hôm qua cùng bọn họ uống rượu, còn có anh em nói giỡn nói: "Bên ngoài sao lại truyền Chu gia bọn mày hai anh em tranh một nam nhân vậy."
Lúc ấy uống đến say khướt, mấy người bọn họ cũng chỉ đùa một xíu vui cười với nhau, nên không cảm thấy cần để ý, còn nói đến hương diễm bát quái ở Nam Thành có một lão tổng cùng con của hắn bao một tiểu võng hồng. Bây giờ nhớ tới, liền cảm thấy quái quái. Nghĩ lại một chút, Tiếu Dao hiện giờ còn thân với anh cả hắn hơn.
Anh cả hắn luôn luôn lạnh người lạnh mặt, hơn nửa đêm đã ngủ, còn bò dậy tiễn Tiếu Dao về, như vậy là có vài phần không tầm thường.
Chu Hải Vinh ăn xong cơm sáng liền qua chỗ Tiếu Dao, lúc đến cửa nhà Tiếu Dao thời điểm, Tiếu Dao vậy mà không muốn mở cửa, xuyên qua mắt mèo nhìn hắn một cái, cư nhiên không mở cửa cho hắn.
"Em mở hay không?" Chu Hải Vinh chịu đựng đau đầu nói, "Còn không mở anh phá cửa."
Hắn dứt lời liền duỗi tay đập cửa, Trần Ha Ha ở trong phòng vẫn luôn sủa, Tiếu Dao đành phải mở cửa, lại không để Chu Hải Vinh vào, thân thể che ở cửa hỏi: "Có việc?"
"Có," Chu Hải Vinh nói, "Chúng ta đi vào nói."
Tiếu Dao nói: "Liền tại đây nói, giống nhau."
Chu Hải Vinh mới mặc kệ mấy câu này, đẩy người cường ngạnh chen vào. Tiếu Dao kéo hắn không nổi, bảo hắn đổi giày. Chu Hải Vinh cũng không đổi, lập tức đi vào trong phòng khách, kết quả ngay cửa sổ bên trong phòng khách, phát hiện một cái giá vẽ rất lớn trên mặt đất, bên cạnh bày thuốc màu đầy đủ mọi màu sắc, vừa nhìn đến mặt giấy đã thấy, một chú chó con sôi nổi trên giấy, chỉ thiếu vài bước cuối cùng, vẽ rất đẹp, rất sống động, so với Trần Ha Ha đang điên cuồng cào hắn quả thực giống nhau như đúc.
Chu Hải Vinh "Đằng" một tiếng đẩy ngã giá vẽ: "Đây là ai vẽ?"
Hắn đảo mắt lại nhìn về phía sô pha, kết quả thấy trên sô pha bày đầy nhạc phổ, còn có một đống sách nước ngoài, ý thức được chuyện mình có khả năng bị đội nón xanh làm Chu Hải Vinh vô cùng nóng nảy, hắn trực tiếp đi vào phòng ngủ của Tiếu Dao, Tiếu Dao muốn kéo hắn: "Anh làm gì?"
"Còn có ai sống ở đây, cậu nuôi ai?"
"Nuôi cái đầu anh, anh đừng nhảy loạn."
Chu Hải Vinh trực tiếp đẩy cửa phòng ngủ ra, nhìn thoáng qua, phòng ngủ Tiếu Dao rất đơn giản, chỉ một chiếc giường một cái tủ quần áo, không thấy được người, hắn lại đi vào toilet, kết quả bên trong cũng không có, hắn như là dường như bỗng nhiên nhớ tới cái gì, lại vòng ra phòng ngủ Tiếu Dao, mở tủ quần áo ra.
Tiếu Dao cũng nổi nóng: "Chu Hải Vinh, anh đang làm gì!"
"Này, ai vẽ?!" Chu Hải Vinh chỉ vào bàn vẽ nói, "Cậu sẽ không muốn nói cho tôi, đây là cậu vẽ đi? Được a, Tiếu Dao, tôi thật đúng là xem thường cậu, nói được làm được a."
Tiếu Dao lúc này mới ý thức được Chu Hải Vinh là vì cái gì phát hỏa, cậu thấy Chu Hải Vinh tức thành như vậy, trong lòng đột nhiên hơi hơi động, nói: "Đúng vậy, tôi đã sớm theo như anh nói, anh không cùng tôi ly hôn, liền chờ đội nón xanh đi."
"Được, cậu hay." Lo lắng đã được nghiệm chứng, Chu Hải Vinh say rượu sắc mặt đều đỏ, "Cậu được đó, cậu thật giỏi."
Chu Hải Vinh nói xong, một chân đá bàn vẽ cấp đá đi, dọa tới mức Trần Ha Ha ô ô kêu hai tiếng, chạy đến phía sau Tiếu Dao i. Tiếu Dao đem nó ôm vào trong ngực: "Anh đừng ở chỗ tôi phát thần kinh, chuyện ngày hôm qua tôi còn chưa có tính sổ với anh đâu."
"Cậu còn tính sổ với tôi, cậu xem trên mặt tôi đây," hắn chỉ chỉ băng keo cá nhân trên mặt mình, lại chỉ chỉ tay mình: "Đem tôi đánh thành như vậy, cậu còn tìm tôi tính sổ? Tôi còn đang muốn nói, cái kia Tôn cái gì mấy người, dám động thủ với tôi, cậu chờ xem, hôm nay tôi không kêu người đánh gãy chân cậu ta thì không được."
"Là anh động tay trước, người ta còn không được đánh trả?"
"Tôi không xả lên cậu," Chu Hải Vinh nói, "Gian phu là ai, cậu gọi hắn ra. Tôi xả với hắn."
"Gian phu cũng nhiều đi." Tiếu Dao lúc này là thật sự tức giận, "Anh muốn tìm người nào, tôi còn phải xem bọn họ có thời gian hay không."
Chu Hải Vinh tức giận dậm chân đi qua đi lại mấy bước, một bàn tay chống eo: "Cậu có phải muốn trả thù tôi hay không, tôi ngoại tình, cậu liền làm theo? Tôi mẹ nó là uống say, không biết, tôi đã nói rất nhiều lần rồi. Cậu thì sao, cậu cũng uống say?"
Tiếu Dao không nói lời nào, một khuôn mặt lạnh. Chu Hải Vinh lại hỏi: "Cậu là dạng người này sao? Tiếu Dao, cậu cứ phải là người như vậy sao? Tôi cho rằng cậu là người sạch sẽ nhất thuần khiết nhất, người khác nói sau lưng cậu dơ, không được, tôi đều không tin, chẳng lẽ cậu đều là gạt tôi sao?"
(Ngồi gõ mà em nói nó tức á!!!!!!!!!)
"Tôi thật đúng là lừa gạt anh," Tiếu Dao nói, "Tôi thật sự là như thế nào, anh căn bản không biết. Tôi không yêu anh, anh yêu cũng không phải tôi chân chính, cho nên tôi nói hai ta ly hôn a."
Chu Hải Vinh vuốt tóc: "Lúc trước chính là cậu xin tôi kết hôn."
"Cho nên hiện tại tôi xin anh ly." Tiếu Dao lạnh lùng mà nói: "Ly không?"
Chu Hải Vinh chính là không buông nổi lời, sắc mặt đỏ bừng, quay đầu liền đi ra bên ngoài. Tiếu Dao cảm thấy mình hẳn là nhân cơ hội bức một phen, vì thế ở phía sau nói: "Tôi tuy rằng đơn phương ly hôn với anh không được, nhưng là tôi cùng với anh thì liền cùng với......"
"Tôi chỉ hỏi cậu một câu," Chu Hải Vinh bỗng nhiên quay đầu lại, "Trong số qua lại với cậu, có anh cả không?"
Tiếu Dao lập tức liền ngây ngẩn cả người, sau khi phản ứng mày nhăn lại: "Cái gì?!"