Người đầu tiên của Chu gia phát hiện Tiếu Dao ở Đào Hoa Nguyên Ký đánh đàn, cư nhiên là Chu Tư Ngữ.
Mấy bạn nữ lớp cô bé đang xem video trên di động, nói là đường Xuân Tô có một tiểu ca ca đánh đàn, lớn lên đặc biệt đẹp, cô bé đi qua nhìn thoáng qua, vừa thấy liền trợn tròn mắt. Trong video mặc tây trang đen đàn dương cầm, còn không phải là Tiếu Dao sao!
Mấy cô bé xem, là một cái video truyền rộng nhất của Tiếu Dao, cậu mặc âu phục màu đen, sơ mi trắng, trên dương cầm đặt một lọ hoa bách hợp hồng trắng, cậu trong vầng sáng mông lung, thần thái ôn nhu đánh đàn, bởi vì nguyên nhân ánh sáng, trong video xem không rõ ràng lắm, nhưng vẫn như cũ nhìn ra được môi hồng răng trắng, mặt mày tiên minh.
Cô bé lập tức liền đem video chia sẻ vào group chat nhà bọn họ. Chu Hải Quyền bận rộn làm việc, buổi chiều gửi video, buổi tối anh mới nhìn đến. Ngay sau video Chu Tư Ngữ gửi phía dưới, chính là Chu Đồng "?" Tốt, lại kế tiếp chính là Chu Hải Vinh, liên tiếp vài câu.
"Đây là ai?"
"Là cậu ta? Em đừng giỡn, cậu ta đàn như thế nào, em không nhìn thấy à."
"Lớn lên đẹp hơn cậu ta nhiều, video này quay căn bản là không rõ ràng lắm!"
"Đây là quay ở đâu đấy?"
"Có địa chỉ hay không? Anh phải mau chóng đến xem."
Chu Hải Quyền nhíu mày lại, click mở video xem thử, vừa xem liền sợ ngây người.
Là Tiếu Dao. Nhưng là một rất Tiếu Dao xa lạ. Cậu trầm tĩnh ngồi ở trước dương cầm, đàn một khúc nhạc lưu hành, thần thái thản nhiên, ngón tay linh hoạt, hoàn toàn không có cách nào liên hệ với Tiếu Dao lúc trước đàn như đấm vào tai.
Đừng nói Chu Hải Vinh giật mình, anh cũng rất giật mình.
Lúc anh về đến nhà, hỏi dì Vương: "Lão nhị đã về chưa?"
"Đã về rồi," dì Vương còn chưa biết tình hình, chỉ nói, "Chỉ là không biết cậu ấy có phải lại cãi nhau với Tô Lâm hay không, tâm tình không tốt, vẫn cứ ở trong phòng sầu não."
Chu Hải Vinh tâm tình là thực không ổn, bởi vì hắn lái xe tới Đào Hoa Nguyên Ký đường Xuân Tô, đi hỏi ông chủ trong tiệm, xác định bọn họ nơi này xác thật có một người gọi là Tiếu Dao. Hắn lại cho ông chủ xem video, ông chủ cười tủm tỉm mà nói: "Không sai, đây là người của nhà hàng chúng tôi, bất quá anh nếu muốn gặp cậu ấy, chờ đến buổi tối, cậu ấy làm việc buổi đêm."
Ông chủ gần đây suy xét để Tiếu Dao chuyển sang giờ cao điểm, bởi vì người tới xem Tiếu Dao càng ngày càng nhiều, mọi người đều cảm thấy thời gian Tiếu Dao đi làm có chút trễ. Nhà hàng bọn họ vốn dĩ chủ yếu đánh vào giờ đêm, gần đây ông chủ nổi ý chí, muốn mở rộng thời gian buôn bán ra, anh ta thậm chí muốn mở vườn trà chiều, đang chuẩn bị mời sư phụ chuyên môn làm điểm tâm ngọt.
Chu Hải Vinh tới mới hơn 6 giờ chiều, hắn ngồi ở trong xe, cứ chờ đến hơn 9 giờ tối, liền nhìn thấy Tiếu Dao đẩy xe đạp từ trước mặt hắn đi qua, hắn xuống xe, muốn gọi Tiếu Dao lại, rồi lại do dự, kỳ thật tới tình trạng này rồi, hắn trên cơ bản đã xác định đánh đàn chính là bản thân Tiếu Dao. Nhưng hết thảy rốt cuộc là chuyện như thế nào, hắn lại nghĩ không ra.
Là Tiếu Dao trước kia cố ý gạt hắn sao? Hay là Tiếu Dao mấy tháng này đột nhiên tiến bộ vượt bậc?
Hắn cách lớp pha lê, nhìn Tiếu Dao vào nhà hàng cùng ông chủ bọn họ nói chuyện, bên trong nhà hàng đã tới rất nhiều tiểu cô nương, còn có người cho tặng đồ uống Tiếu Dao.
Tiếu Dao này vô cùng xa lạ, Chu Hải Vinh bỗng nhiên cảm thấy mình không nên tới. Hắn đứng bên ngoài, cách pha lê nhìn Tiếu Dao ngồi xuống bên dương cầm, sau đó bắt đầu đàn tấu, âm nhạc từ bên trong truyền ra, mỗi một phím đàn cơ hồ đều đàn lên tim Chu Hải Vinh, tim hắn đập đặc biệt nhanh, bừng tỉnh như là đang nằm mơ. Tiếu Dao đàn tấu nhẹ nhàng, thuần thục, dương dương tự đắc như vậy. Hắn đột nhiên trong lòng phát trướng, nhanh chóng mà trở lại trên xe, lái xe rời khỏi nơi đó.
Hắn muốn chất vấn Tiếu Dao, rốt cuộc lừa hắn bao nhiêu, nhưng lại cảm thấy hết thảy đều không có ý nghĩa.
Nhưng là Chu Tư Ngữ còn chưa biết gì, buổi tối còn nhắn tin trong nhóm hỏi han: "Anh hai, anh đi xem à, có phải chính Tiếu ca ca hay không a?"
Liên tiếp đã gửi mấy cái dấu chấm hỏi, Chu Hải Vinh cũng chưa hồi.
Nhưng là Chu Hải Quyền và Chu Đồng đều biết, khẳng định đúng rồi, bởi vì Chu Hải Vinh ở nhà biểu hiện rất bực bội, hiển nhiên chính là bực bội hoài nghi được chứng thực.
Cho nên bọn họ đều rất giật mình. Chu Hải Quyền cũng không dám tin tưởng đây là thật sự. Anh rất muốn đi xem một lần, nhưng lại có chút do dự, chỉ ở trên mạng tìm kiếm vài video của Tiếu Dao, nhưng anh không quá quen thuộc mấy thứ này, tất nhiên không tìm được tin tức hữu dụng gì.
Mùa đông rất nhanh đã tới rồi, trận tuyết đầu năm nay, rơi sớm hơm một chút so với năm ngoái, 24tháng mười hai, đêm Bình An, trường học Chu Tư Ngữ tổ chức tiệc tối, cô bé có tham dự diễn xuất, Chu Hải Quyền liền đi cổ động, chờ diễn xuất kết thúc, anh định dẫn Chu Tư Ngữ đi ra ngoài ăn cơm: "Em muốn đi đâu?"
"Em muốn đi Đào Hoa Nguyên Ký," Chu Tư Ngữ nói, "Em thật sự rất tò mò, Tiếu Dao ca dương cầm hiện tại sao lại đàn tốt như vậy, em vẫn luôn nói muốn đi, cũng chưa thời gian."
Chu Hải Quyền do dự một hồi, nói: "Quá xa."
"Lại không gấp," Chu Tư Ngữ nói, "Dù sao hôm nay là đêm Bình An, còn là ngày rơi tuyết đầu mùa, em mới không cần ngủ sớm như vậy."
Ma quỷ trong lòng Chu Hải Quyền rốt cuộc tìm được lý do phóng thích, Chu Tư Ngữ lôi kéo cánh tay anh: "Đi đi mà đi đi, em cũng đã lâu không gặp anh ấy, anh ấy chia tay với anh hai, chẳng lẽ chúng ta liền không thể gặp mặt sao?"
Chu Hải Quyền rốt cuộc gật gật đầu, nói: "Được."
Đêm Bình An, là ngày lễ thuộc về trẻ con và tình nhân, đường Xuân Tô náo nhiệt phi phàm, rất nhiều người bày hàng trên phố bán táo, Chu Tư Ngữ mua một quả lớn nhất, nói muốn tặng cho Tiếu Dao.
"Em rất thích anh ấy sao?" Chu Hải Quyền hỏi.
Chu Tư Ngữ nói: "Đương nhiên, em mua một quả có phải không tốt hay không, cần mua hai quả không, một quả anh tặng, một quả em tặng."
Chu Hải Quyền nói: "Em tặng một quả là đủ rồi."
Tiếu Dao hôm nay kỳ thật không thiếu táo, bởi vì "Fans" của cậu tặng rất nhiều rất nhiều táo cho cậu, đêm Bình An, mọi người không phải tặng một cành hay một đóa hoa hồng nhỏ, chính là tặng táo, bày thành một cái núi nhỏ bên cạnh dương cầm.
Trải qua thời gian mấy tháng, Tiếu Dao thật sự thành tiểu soái ca nổi nhất trên phố này, bởi vì là đêm Bình An, nhà hàng âm nhạc kín người hết chỗ, rất nhiều người đều vây quanh ở bên ngoài nhà hàng, cách thủy tinh cầm di động chụp ảnh, còn có hai bảo an ở đây duy trì trật tự. Chu Tư Ngữ kéo khăn quàng cổ, nói: "Thật nhiều người a."
Đúng vậy, rất nhiều người, không thể tưởng tượng Tiếu Dao đã từng trầm tĩnh thẹn thùng như vậy, có thể đứng tại nơi nhiều người vây quanh như vậy, chúng tinh củng nguyệt*.
*Sao vây quanh trăng: nhiều người ngưỡng mộ, nổi bật giữa đám đông.
Theo càng đi càng gần, thanh âm dương cầm cũng càng ngày càng rõ ràng lên, gió bắc thổi, cuốn vụn bông tuyết nhỏ, Chu Tư Ngữ nhón mũi chân, chính là đằng trước quá nhiều người, cô bé nhìn không thấy. Cô bé hâm mộ anh cả mình, người lớn lên cao như vậy, đứng ở trong đám người, liếc mắt một cái liền có thể thấy Tiếu Dao.
Vụn bông tuyết nhỏ sau lưng, Tiếu Dao choàng khăn quàng cổ màu đỏ, đàn dương cầm.