[Xuyên Thư] Ăn Mật

Chương 63



[EDIT] ĂN MẬT: XUYÊN THƯ – Công tử Vu Ca

EDIT: Thiên Giai

NGUỒN CONVERT: Wikidịch

CHƯƠNG 55

Truyện được đăng sớm nhất trên wattpad SKNTx2Qing. Mong mọi người ghé thăm ạ.

https://www.facebook.com/x2Qing/

https://www.wattpad.com/story/261358286-%C4%91m-%C4%83n-m%E1%BA%ADt-xuy%C3%AAn-th%C6%B0-c%C3%B4ng-t%E1%BB%AD-vu-ca

- ---------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Chờ sau khi Tiếu Dao vào tiểu khu, Chu Hải Quyền mới lên xe, Chu Tư Ngữ không biết tỉnh khi nào, mở to đôi mắt mơ hồ, nói: "Về đến nhà rồi sao?"

Chu Hải Quyền đặt quả táo ở phía trước, nói: "Vẫn chưa, em ngủ thêm lát đi."

Chu Tư Ngữ "Ân" một tiếng, liền lại ngủ rồi.

Tiếu Dao tới nhà rồi, trêu Trần Ha Ha một hồi, rửa mặt xong liền ngủ, sáng sớm ngày hôm sau mới nhớ tới xe đạp mình, ngày hôm qua đã quên lấy ra.

Cậu liền gửi tin nhắn cho Chu Hải Quyền, lúc đang dắt chó đi dạo Chu Hải Quyền trả lời cậu, nói đợi lát nữa đưa qua đây cho cậu.

Chu Hải Vinh xuống dưới ăn cơm sáng, hỏi dì Vương: "Tư Ngữ còn chưa ra, ngày hôm qua mấy giờ về, cư nhiên còn đang ngủ nướng?"

"Rất muộn, nếu không phải biết con bé đi cùng Hải Quyền, tôi thật đúng là không yên tâm." Dì Vương nói, "Bên ngoài hạ tuyết, rất lạnh đâu, con bé khó có ngày nghỉ, để con bé ngủ thêm một chút."

Chu Hải Vinh vừa ngồi xuống vừa hỏi: "Ngày hôm qua em ấy và anh cả đi cùng nhau?"

Dì Vương gật gật đầu, Chu Hải Vinh lại không nói gì khác, trong lòng lại có chút hụt hẫng.

Xem ra ngày hôm qua đi xem Tiếu Dao không chỉ có Tư Ngữ, còn có anh cả.

Cũng không biết là Tiếu Dao chủ động liên hệ anh cả, hay là anh cả chủ động đi thăm Tiếu Dao, bất quá mặc kệ là cái nào, hắn đều cảm thấy như nghẹn ở cổ họng.

Hắn vì gia đình hòa thuận, cũng đã ly hôn với Tiếu Dao, hai người kia nếu ở bên nhau, chẳng phải là mặc kệ hắn chết sống? Hắn ngẫm lại liền cảm thấy rất khó chịu. Hắn đang nghĩ ngợi, liền thấy Chu Hải Quyền mặc áo khoác xuống lầu, dì Vương hỏi: "Cậu uống sữa đậu nành hay là sữa bò?"

"Đợi lát nữa trở về lại uống, cháu ra ngoài một chuyến." Chu Hải Quyền nói liền trực tiếp đi ra ngoài.

Chu Hải Vinh ngồi một hồi liền ngồi không được, nhanh chóng đứng dậy đuổi theo, dì Vương từ trong phòng bếp nhô đầu ra, vội nói: "Cậu ăn xong rồi lại đi a."

"Không ăn." Chu Hải Vinh ra cửa, liền thấy anh cả lái xe ra ngoài, hắn chạy nhanh đến gara, lái xe theo xa xa ở phía sau.

Ngày hôm qua rơi một đêm tuyết, sáng sớm bên ngoài thành thế giới băng tuyết, mặt trời vừa mới lộ ra, rất nhiều công nhân vệ sinh ở đầu đường quét tuyết. Tiếu Dao ở tiệm bánh bao phía Đông Nam tiểu khu mua bữa sáng, Trần Ha Ha, hai người bọn họ, mới vừa ăn một nửa, di động trong túi liền vang lên.

Là Thẩm Tinh Chi gọi đến.

Thẩm Tinh Chi đối xử với cậu vẫn là rất tốt. Từ sau khi cậu nhảy sông, Thẩm Tinh Chi liền để cậu nghỉ ngơi đàng hoàn, cho bản thân một kỳ nghỉ, ông ấy còn từng đề cử bác sĩ tâm lý cho cậu. Sau này Thẩm Tinh Chi bận việc diễn xuất《 Mẫu Đan Đình 》, cùng Tô Quát công diễn cả nước các nơi, hai người mới ít liên hệ. Có thể là tuổi không buông tha người, hành trình an bài quá vẹn toàn, bắt đầu mùa đông thời tiết thay đổi thất thường, Thẩm Tinh Chi liền ngã bệnh, trở lại Nam Thành tĩnh dưỡng hai ngày, nghĩ Tiếu Dao hẳn là cũng điều chỉnh không tệ lắm, liền gọi điện thoại cho cậu, nói muốn cùng nhau gặp mặt.

"Giữa trưa đi, gọi cả sư huynh con, thầy trò chúng ta hảo hảo tụ tập."

Tiếu Dao nói một tiếng được, đảo mắt đã không thấy Trần Ha Ha, cậu quay đầu nhìn phía sau lưng, thấy Trần Ha Ha đang chạy vòng quanh một con cho nhỏ màu lông trắng tuyết, dọa tới mức nữ chủ nhân của tiểu cẩu kia vẫn luôn đuổi đi nó. Tiếu Dao chạy nhanh tới, đem Trần Ha Ha mang về nha. Bên ngoài tiểu khu bọn họ tình hình giao thông không tốt, tuyết rơi trên đất liền có chút lầy lội, cậu mới vừa đem Trần Ha Ha bế lên, liền nghe thấy nơi xa có còi ô tô tích tích vang lên hai tiếng, vừa quay đầu nhìn, là xe của Chu Hải Quyền.

Cậu nhanh chóng chạy qua, Chu Hải Quyền xuống xe, nói với cậu: "Cậu mặc ít như vậy không lạnh sao?"

Tiếu Dao chỉ mặc một cái áo lông, đội cái mũ bông, thoạt nhìn giống như học sinh cấp ba: "Vốn dĩ định dẫn Trần Ha Ha chạy hai vòng, kết quả trên đường kết băng, mua bữa sáng liền trở lại. Anh chờ lâu rồi đi?"

"Vừa đến." Chu Hải Quyền cũng không nói lời nào khác, vòng ra phía sau lấy xe đạp từ trong cốp ra, đặt trên mặt đất. Tiếu Dao muốn xe đẩy, liền đem Trần Ha Ha thả xuống dưới, ai biết Trần Ha Ha cứ luôn duỗi đầu lưỡi hướng về phía Chu Hải Quyền, lúc này được tự do, lập tức nhảy đến bên chân Chu Hải Quyền, bắt đầu cọ chân anh, Trần Ha Ha đã không phải Trần Ha Ha trong quá khứ, mấy tháng không gặp lớn hơn một vòng, Tiếu Dao ôm nó kỳ thật cũng đã có chút cố hết sức. Chu Hải Quyền nhấp môi, tình trạng quẫn bách lần trước bị dọa đến mông đặt trên đất anh còn nhớ rõ, lần này nói sao cũng không thể lộ ra nửa phần nhút nhát, liền đứng ở tại chỗ không động.

Tiếu Dao ngồi xổm xuống: "Ha ha!"

(Như em cười anh vậy đó, đặt cái tên thú dị quá)

Cậu ngẩng đầu nói với Chu Hải Quyền: "Ngượng ngùng, nó chỉ thích làm nũng, dính người."

Chu Hải Quyền nuốt một ngụm nước miếng, lỗ tai ửng đỏ, nói: "Không có việc gì."

Chân đều mềm......

Chu Hải Vinh ngồi ở trong xe, nhìn Tiếu Dao và Chu Hải Quyền.

Anh cả hắn rất cao, 188, thân thon dáng cao, eo lưng đĩnh bạt, Tiếu Dao đứng ở trước mặt anh, thấp hơn một ít, thon dài tú khí, ngược lại giống một học sinh. Hắn nhìn cả buổi, phát hiện hai người cũng không có tiếp xúc gì quá nhiều, toàn bộ quá trình bất quá hai ba phút, anh cả liền lên xe.

Ông trời phù hộ, không giống dáng vẻ có gian tình gì, hắn không cần diễn cái tuồng gì huynh đệ tranh phu gia đình luân lý!

Duy nhất chướng mắt, đại khái chính là thái độ Tiếu Dao đối với anh mình.

Tiếu Dao từ sau khi nhảy sông, liền đối hắn mặt mũi cũng không thèm để ý, chưa từng tươi cười như vậy với hắn, tươi cười như vậy, hắn cũng chỉ thấy được ở thời điểm mới vừa quen biết. Hồi tưởng lại thời điểm hai người mới vừa nhận thức, Chu Hải Vinh trong lòng có chút thổn thức, nhìn Tiếu Dao đẩy xe đi vào bên trong tiểu khu, phía sau còn có một chú chó đuổi theo.

Nuôi chó cũng nuôi loại tiểu thổ cẩu này, vừa nhìn chính là tiểu điểu ti*, vẫn là bạch phú mỹ như Tô Lâm thích hợp với hắn. Chu Hải Vinh ám chỉ cho chính mình.

*Hong rõ lắm nghĩa những mà ý là thấp kém á.

Anh cả hắn hẳn là càng chướng mắt Tiếu Dao loại tiểu điểu ti này, đối tượng kết hôn tương lai của anh ấy, khẳng định là bạch phú mỹ như Triệu Lê Hoa vậy, anh cả khẳng định là thẳng nam!

Chu Hải Vinh oán hận mà nghĩ, phải để Tiếu Dao nếm thử tư vị yêu mà không được, chờ anh cả kết hôn, hắn phải phát cái thiệp mời cho Tiếu Dao, phải kích thích cậu ta!

Tiếu Dao tựa hồ cảm nhận được anh mắt ác ý nào đó nhìn chăm chú, quay đầu nhìn nhìn chung quanh, bất quá cậu cũng không có nhìn thấy Chu Hải Vinh, bởi vì Chu Hải Vinh thông minh, biết mình theo dõi anh cả dễ bị phát hiện, cho nên lái một chiếc xe ngày thường rất ít lái.

Đại hào môn công tử, chính là siêu xe nhiều!

Tiếu Dao kéo Trần Ha Ha vào trong tiểu khu, cậu vừa rồi ở đằng trước xe Chu Hải Quyền, cách kính chắn gió thấy một món đồ màu đỏ đỏ, là quả táo lớn ngày hôm qua cậu tặng cho Chu Hải Quyền kia, quả táo rất lớn, lúc trước lợi dụng ánh sáng mạnh, khắc một trái tim ở phía trên.

(Người khác làm tặng bé ạ, không phải bé tâm cơ đâu)

Cậu kỳ thật muốn nói với Chu Hải Quyền, táo đêm Bình An phải ăn kịp lúc a, ăn vào trong bụng, mới có thể bảo bình an. Vẫn luôn đặt ở trên xe, để đông lạnh đừng làm hỏng.

Chu Hải Quyền cũng nghĩ như vậy, quả táo này phải đặt như thế nào, mới có thể để lâu một chút đây.

Lại nói tiếp đây vẫn là anh nhận được, bình an quả đầu tiên bạn năm tặng, không biết vì sao, không phải rất muốn nhanh như vậy liền ăn.

- ----------------------------------------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.