Giữa trưa ăn cơm xong, liền lục tục có quần chúng tới tiểu học Dương Thụ Hương, chờ đến thời điểm qua buổi chiều một chút, trên sân thể dục đã ngồi đầy người. Tiếu Dao ở hậu đài ra bên ngoài xem, nhìn thấy ô áp áp người, nói với Liễu Oanh Oanh: "Không nghĩ tới các đồng hương tích cực như vậy, em còn sợ ngày mùa đông, không mấy người chịu tới nữa."
Xem ra mọi người vẫn là rất thích xem náo nhiệt.
"Đâu có a," Liễu Oanh Oanh một bên vẽ mi một bên cười nói, "Cũng không hoàn toàn là tới xem chúng ta, cũng có là thôn trưởng cán bộ thôn cưỡng chế yêu cầu, quay tiết mục mà."
"A?" Tiếu Dao há hốc mồm.
Liễu Oanh Oanh cười nói: "Người xem không nhiều, đài truyền hình phải quay làm sao, tin tức làm sao đưa tin? Cậu về sau liền thấy cũng không kinh ngạc nữa."
Tiếu Dao mới biết được, bọn họ xuống nông thôn diễn xuất an ủi làm trận lớn như vậy, kỳ thật là có chứa tính chất chính phủ an ủi, nghệ thuật đoàn cũng là trên danh nghĩa một gameshow truyền hình ở tỉnh, còn sẽ phát sóng ở trên truyền hình địa phương, căn bản đã không giống cậu nghĩ, chỉ là đơn thuần mà diễn cho đồng hương xem là được.
Cậu liền có chút khẩn trương, thời điểm chờ hóa diễn trang vẫn luôn nhìn trộm ra bên ngoài, thấy nhân viên công tác đã tự phát mũ cho các đồng hương, cùng mũ bọn họ mang lúc trước giống nhau, là mũ đỏ in đồ án trái tim, mọi người đều đội lên, thính phòng nhìn liền chỉnh tề nhất trí hơn.
Tiết mục đã bắt đầu rồi, phụ trách chủ trì chính là người chủ trì của tỉnh, khán giả biết họ rất rõ, tiếng hoan hô hết đợt này đến đợt khác, nhưng thật ra rất sôi động, tim Tiếu Dao đập thật nhanh, sắp đến lúc cậu lên sân khấu, Thẩm Tinh Chi gọi điện thoại qua, luôn mãi dặn dò cậu: "Không cần khẩn trương, chính là cho con luyện tập."
Ngắt điện thoại, trang dung của cậu cũng vẽ xong. Tiếu Dao nhìn thoáng qua chính mình trong gương, trong gương là một khuôn mặt xa lạ như vậy, nùng trang diễm mạt, châu ngọc đầy đầu. Phục sức cùng trang điểm thật sự có thể trợ giúp người đắp nặn nhân vật, cậu nhìn chính mình như vậy, giống như lập tức từ bản thân nhảy thoát ra một người khác, tuy không đạt được cảnh giới người diễn hợp nhất như những đại sư nghệ thuật đó, nhưng hoàn toàn cùng không có một chút tương tự với người thật trang dung phảng phất mang lên cho cậu một cái mặt nạ, cậu mang một khuôn mặt đầy màu sắc phấn son không nhìn ra người thật, liền có một ít dũng khí không biết từ đâu đến.
"Mặc trang phục diễn vào đi." Nhân viên công tác bên cạnh thúc giục cậu.
Cậu liền đứng lên, mặc trang phục diễn vào, trang phục so với cậu nghĩ còn nặng hơn rất nhiều, trong ba tầng ngoài ba tầng, màu sắc là màu hồng đào, thực diễm lệ. Thẩm Tinh Chi nói cho cậu,《 Mẫu Đan Đình 》kể chính là kế và tình, là kiều diễm, phong lưu, sắc thụ hồn tận, sinh sinh tử tử, hóa trang của Đỗ Lệ Nương cũng là diễm lệ, châu ngọc lộng lẫy, Liễu Oanh Oanh cũng khen cậu hoá trang đẹp: "Thật đẹp".
Tiếu Dao nghĩ, hoá trang cũng đã vẽ đẹp rồi, đợi lát nữa diễn xuất, đừng xấu mặt là được.
Trên đầu đầy châu ngọc, cậu liền không dám có động tác quá lớn, đây cũng là vô hình chung cưỡng chế cậu trầm tĩnh xuống, Liễu Oanh Oanh cười nói: "Kiều hoa chiếu thủy, nhược liễu phù phong."
*Yên tĩnh như hoa chiếu dưới nước, cử chỉ như liễu đưa theo gió.
Tiếu Dao hoá trang là thật sự tinh xảo, cô ấy vừa mới bắt đầu trang điểm cho Tiếu Dao liền phát hiện, ánh mắt của Thẩm Tinh Chi, cô thật là bội phục, Tiếu Dao gương mặt này, là ông trời cho cơm ăn.
Làm nghề này của họ chính là như vậy, tuy nói trên đài một phút, dưới đài mười năm công, nhưng trời sinh càng quan trọng hơn nhiều so với nỗ lực ngày sau, Tiếu Dao trang điểm thỏa đáng, vừa đứng ở đó, chính là cảnh đẹp ý vui, hoá trang đẹp như vậy, người xem chính là thích một bộ này, quan trọng nhất chính là tuổi trẻ, rèn luyện nghiêm túc, tương lai có triển vọng.
Bọn họ lần này diễn xuất an ủi, tiết mục hỗn loạn, có hí khúc, ca khúc, lại có tướng thanh, vũ đạo, còn có tạp kỹ, được hoan nghênh nhất kỳ thật là tạp kỹ, tiếng hoan hô không dứt bên tai, Tiếu Dao đã bị an bài tại phía sau tạp kỹ, này kỳ thật không phải đoạn thời gian tốt gì, Côn khúc ở địa phương không tính là lưu hành, người nhà quê càng thích trò nhỏ của dân gian, nói chêm chọc cười, vậy mới náo nhiệt, Côn khúc ê ê a a nửa ngày xướng không ra một câu, chịu ảnh hưởng của đặc tính khu vực. Bất quá Tiếu Dao giờ phút này còn chưa hiểu mấy thứ này, cậu chỉ là có chút khẩn trương, đứng ở dưới đài nhìn diễn viên tạp kỹ đi xuống.
"Vị kế tiếp muốn lên sân khấu này, là đồ đệ của đại sư Côn khúc tỉnh chúng ta Thẩm Tinh Chi lão sư, cậu ấy mang đến cho đoàn người chúng ta chính là danh tác Côn khúc《 Mẫu Đan Đình 》 xướng đoạn kinh điển, diễn chính là thiên kim tiểu thư Đỗ Lệ Nương, chính là vị diễn xuất này, lại là một tiểu tử......"
Càn đán, ở xã hội bấy giờ, đã trở thành một loại mánh lới, quả nhiên, người chủ trì vừa nói như vậy, người xem dưới đài quả nhiên đều nổi hứng thú.
Tiếu Dao gật gật đầu, đằng trước đã vang lên vỗ tay, sân khấu dựng tương đối cao, cậu xách theo làn váy chạy nhanh lên trên, ai biết váy dài, cậu còn chưa có mặc quen, một chân liền dẫm lên làn váy, lảo đảo một cái, thiếu chút nữa té ngã ở bậc thang. Bởi vì là ban ngày, sân khấu cũng rất đơn sơ, rất nhiều đồng hương thấy, liền cười vang lên, Tiếu Dao cả mặt đỏ bừng, ra vẻ trấn định mà đi đến trước đài, người chủ trì cũng nhịn không cười, hướng về phía cậu gật gật đầu.
Tiếu Dao nhìn từng gương mặt giản dị dưới đài, chậm rãi nâng lên lan hoa chỉ*, không biết như thế nào, đột nhiên cả người khác biệt, quẫn bách cơ hồ không đứng được, các đồng hương đều đang ôm ánh mắt mới lạ mà xem cậu, bọn họ đại khái đoán không ra giới tính chân thật dưới nùng trang diễm mạt**, chờ cậu hát lên tiếng, dưới đài liền có chút xôn xao nho nhỏ.
**Trang điểm đậm dày xinh đẹp.
Cậu đại khái quá co quắp, thanh âm khống chế không tốt, rất dễ dàng liền nghe ra là nam, mở đầu không tốt, Tiếu Dao liền đặc biệt hoảng loạn, hơi thở của cậu không đủ, trong quá trình vài lần để hô hấp có chút dồn dập, dưới tình thế cấp bách xướng sai mấy chữ, bất quá Côn khúc ngân dài, không phải người trong nghề, chỉ là nghe rất khó phân biệt ra đang hát cái gì, liền như vậy bị cậu lừa gạt đi qua, nhưng thật ra bởi vì khẩn trương, diễn phục lại dày, ra một thân mồ hôi, thời điểm xuống đài, trang điểm cũng có chút trôi.
Tiếu Dao diễn xuất lần này một chút cũng không hưởng thụ được, không có cảm giác hưởng thụ như cùng Tô Quát liên thủ xướng 《 Tham Thanh Thủy Hà 》, bất quá cũng may đều chịu đựng qua, sau khi xuống đài liền chạy nhanh đi tẩy trang, đang rửa mặt, liền nghe có người hô: "Tiếu Dao, có người tìm."
Tiếu Dao lau mặt, quay đầu lại nhìn thoáng qua, liền thấy Tiền tổng đang cười khanh khách mà nhìn cậu.
Tiếu Dao đối với Tiền tổng này kỳ thật ấn tượng không khắc sâu, cũng chỉ có lần ăn cơm ngồi gần giới thiệu một chút. Cho nên thời điểm Chu Hải Quyền cố ý gửi tin nhắn bảo cậu cách Tiền tổng xa một chút, cậu đều suy nghĩ lâu, mới đem Tiền tổng cùng gương mặt trước mắt này đối xứng. Cậu vừa xoa mặt vừa đi ra ngoài, hỏi: "Tiền tổng, tìm tôi có việc?"
"Xem cậu vừa rồi biểu diễn có chút khẩn trương," Tiền tổng cười ha hả mà nói, "Tôi cũng coi như là diễn viên nghiệp dư, có chút kiến nghị biểu diễn, không biết tiểu ca có nguyện ý nghe tôi lải nhải hai câu hay không?"
Tiền tổng kỳ thật lớn lên không kém, một nam nhân trung niên rất chính phái. Tiếu Dao đối hắn ta cũng không có ác ý, nếu đối phương đã lấy danh nghĩa cho cậu kiến nghị, cậu cự tuyệt, ngược lại có vẻ lên mặt, vì thế liền cười cười nói: "Tôi là người mới, chỗ không đủ rất nhiều, Tiền tổng có gì chỉ giáo, cứ việc nói, tôi có thể sửa khẳng định đều sửa."
"Chỉ giáo không dám nói, bất quá là xem diễn nhiều năm như vậy, có chút kinh nghiệm nho nhỏ. Như vầy, cậu trước tháo trang sức, tôi ở bên ngoài chờ cậu, chúng ta nói bên ngoài."
Bên ngoài nhiều người, hai người đàn ông lúc thanh thiên bạch nhật, Tiếu Dao đảo cũng không nghĩ nhiều, thu thập xong liền đi ra ngoài, diễn xuất bên ngoài còn đang tiến hành, hai người bọn họ cũng không đi đến nơi khác, liền ở chung quanh sân thể dục đi bộ một vòng. Tiền tổng thật đúng là thật sự có tài, đề kiến nghị đều ở điểm chí mạng, Tiếu Dao nghe xong có chút hổ thẹn, nói: "Lần sau diễn xuất, tôi nhất định chú ý."
Tiền tổng kinh hỉ hỏi: "Tiếp theo ở Trường Bình Hương, cậu còn đi không?"
Tiếu Dao gật đầu, Tiền tổng cao hứng mà nói: "Vậy đến lúc đó tôi rửa mắt mong chờ, nhất định làm người xem trung thành nhất của cậu."
Đến gần, Tiền tổng mới phát hiện Tiếu Dao bản nhân so với hắn ta nghĩ còn càng thanh thuần tú mỹ hơn một ít, môi hồng răng trắng, làn da tinh tế trắng nõn, đôi mắt sáng lấp lánh, cũng chỉ có thiếu niên hơn hai mươi mới có loại sáng sủa này, thuần tịnh lại tràn đầy lực sinh mệnh, thiếu niên trẻ tuổi như vậy, là có hương khí, mỗi một biểu tình rất nhỏ, đều làm người trăm xem không chán.
Tiếu Dao xuyên thấu qua ánh mắt hắn ta, rốt cuộc rõ ràng Chu Hải Quyền vì cái gì cố ý gửi tin nhắn nhắc nhở mình phải cách xa Tiền tổng này.
Nguyên lai Tiền tổng này thích nam nhân a.
Bất quá Tiền tổng vẫn là rất quân tử, ngôn ngữ cũng không ngả ngớn, hơn nữa bản nhân diện mạo đoan chính, khí chất trầm ổn, Tiếu Dao cũng không chán ghét.
Cậu đương nhiên không biết Tiền tổng trong lòng đã đem cậu lột sạch sờ nắn ngàn vạn lần, loại lão nam nhân này, đa dạng khẩu vị lại nặng, trong lòng sớm đối với cậu chí tại tất đắc*.
*Có chí thì nên.
Trong lòng Tiền tổng đều là lão thụ nở hoa vui sướng, một chuyến này thật là tới đáng giá. Tiếu Dao phẩm tướng, có thể nói là hắn ta gần mười năm nhìn thấy phù hợp nhãn duyên nhất, ngay cả ngón tay cũng trưởng thành hợp tâm ý hắn ta. Gió từ phương hướng của Tiếu Dao thổi qua tới, mang theo hơi thở thơm ngọt của cậu, Tiền tổng huân huân dục say.
Nam Thành mưa đã tạnh, trải qua bộ chuyên môn liên quan suốt đêm trừ băng, con đường rốt cuộc cũng thông suốt. Chu Tư Ngữ bên kia cũng hết thảy chuẩn bị ổn thoả, liền chờ Trần Hưng tới đón cô bé.
Chu Hải Vinh suy xét cả đêm, tính toán đi theo cùng Chu Tư Ngữ: "Anh cũng đi theo xem xem náo nhiệt, hiến hiến tình yêu."
Dì Vương thật cao hứng, nói: "Đi ra ngoài coi như giải sầu, giải quyết cậu cả ngày thức đêm."
Bà liền lại đi thu thập hành lý cho Chu Hải Vinh, Chu Hải Vinh nói gió chính là mưa, nếu tính toán đi, liền một khắc cũng không chậm trễ được, nói: "Chúng ta đi trước, hà tất chờ mấy người anh cả. Anh nghe nói Trường Bình Hương có thôn Tẩy Sa, là cổ thôn có chút danh tiếng, chúng ta đi qua đó chơi một ngày."
Bất quá trước khi xuất phát, Chu Hải Vinh vẫn là trước nói một tiếng cho Tô Lâm. Hai người hiện tại tuy rằng đang cãi nhau, nhưng cũng không có tính toán muốn chia tay, hắn muốn đi xa nhà, vẫn là phải báo cho Tô Lâm một tiếng.
Kết quả Tô Lâm nửa ngày mới trả về một tiếng "Nga", nhưng làm Chu Hải Vinh tức điên, lập tức liền mang theo Chu Tư Ngữ xuất phát.
- -----------------------------------------------
ĐOẠN SAU EM PHẢI TỊNH TÂM LẮM MỚI EDIT ĐƯỢC, MỌI NGƯỜI ĐỌC NHỚ TỊNH TÂM NHE.