[Xuyên Thư] Ăn Mật

Chương 94



[EDIT] ĂN MẬT: XUYÊN THƯ – Công tử Vu Ca

EDIT: Thiên Giai

NGUỒN CONVERT: Wikidich

CHƯƠNG 86

Truyện được đăng sớm nhất trên wattpad SKNTx2Qing. Mong mọi người ghé thăm ạ.

https://www.facebook.com/x2Qing/

https://www.wattpad.com/story/261358286-%C4%91m-%C4%83n-m%E1%BA%ADt-xuy%C3%AAn-th%C6%B0-c%C3%B4ng-t%E1%BB%AD-vu-ca

- ---------------------------------------------------------------------------------------------------------

Đột nhiên rơi tuyết lớn, gấp không chịu được là Tiếu Dao, còn có Chu Hải Vinh bên ngoài.

Anh hắn cùng Tiếu Dao cùng nhau bị nhốt ở trong núi, ăn ở đều cùng nhau, núi sâu rừng già chuyện gì cũng có khả năng phát sinh, mặc dù hai người này không có gì, ở bên nhau lâu rồi cũng không dám nói chắc. Hắn vốn dĩ cũng cho rằng Tiếu Dao không thích anh hắn, hiện giờ miên man suy nghĩ một phen, lại bắt đầu càng nghĩ càng không yên tâm.

Một ngày có thể chạy đến mười mấy lần, hỏi người địa phương, có thể vào núi hay không.

"Tuyết cũng chưa dừng, khẳng định không cách nào vào, bất quá Chu thiếu cậu không cần lo lắng, nhóm tổng hội hương dân thu lưu bọn họ, sẽ không có việc gì."

"Vậy điện thoại sao lại đều không gọi được?"

"Có thể là trong núi tín hiệu kém đi, như vầy, chờ tuyết ngừng, tôi nhờ phụ cận thôn dân đi xem."

Chu Hải Vinh đối với gian tình của hai người lo lắng, vượt qua lo lắng cho an nguy của hai người, hơn nữa theo thời gian trôi đi càng ngày càng ngồi không nổi. Chu Tư Ngữ nói: "Anh hai, anh cả không phải cũng gọi điện thoại nói muốn ngủ lại ở nhà đồng hương sao, anh không cần lo lắng, khẳng định không có việc gì, hơn nữa, anh ấy lại không phải một người, Tiếu Dao ca ca cũng ở a, hai người bọn họ quen biết, khẳng định sẽ giúp đỡ cho nhau."

Chu Hải Vinh vừa nghe, đầu lớn hơn nữa, nói: "Em còn nhỏ, không hiểu."

Chu Tư Ngữ là không hiểu, chạy ra đắp người tuyết.

Ăn xong rồi cơm sáng, Tiếu Dao liền nói đến đi thăm dò đường.

Trịnh đại gia nói: "Đang còn tuyết rơi mà, có phải có hơi nguy hiểm hay không?"

"Cháu sẽ chú ý, thật sự không được liền trở về." Tiếu Dao nói.

Trịnh đại gia nhìn về phía Chu Hải Quyền hỏi: "Cháu xem này......"

"Hai chúng cháu trước thử xem," Chu Hải Quyền nói nhìn Tiếu Dao liếc mắt một cái, "Cháu nhìn em ấy, không có chuyện được."

Tiếu Dao cắn một miếng màn thầu, cúi đầu từng ngụm từng ngụm nhỏ mà uống canh nóng.

Làm sao bây giờ nha, cậu hiện tại mặc kệ Chu Hải Quyền nói cái gì, đều cảm thấy tràn đầy âm mưu như những gì đã qua.

Bởi vì không rõ ràng lắm bọn họ có thể đi ra ngoài hay không, hai người Trịnh đại gia chuẩn bị cáo biệt, Sở đại gia nói: "Ông đi tiễn bọn họ."

"Đừng đừng đừng," Tiếu Dao vội nói, "Chúng cháu người trẻ tuổi không quan trọng, Trịnh đại gia ngài nếu là ngã đụng chạm có thể phiền toái."

Trịnh đại gia liền đem bao tay ông làm lấy ra cho Tiếu Dao, lại cho Tiếu Dao và Chu Hải Quyền một cái khăn quàng cổ: "Đừng ngại dơ, quấn rất ấm áp."

Hai người nói cảm ơn liền xuất phát, tuyết bên ngoài tựa hồ cũng ít đi một chút, chỉ là gió lớn, thổi tới trên mặt người cũng có chút đau. Tiếu Dao đi ở phía trước, cầm một cây gậy gỗ chống, tuyết cũng không tính là sâu, đại khái không đến nửa bàn chân, nguy hiểm lớn nhất bất quá là tuyết trắng che đường, có vài thứ gồ ghề lồi lõm khả năng nhìn không rõ sẽ một chân dẫm vào. Thời điểm hai người đi đến bên trong Đào Hoa thôn, con đường liền rõ ràng hơn rất nhiều, Tiếu Dao cảm thấy may mắn lúc ra ngoài, cũng không có nguy hiểm như cậu nghĩ, từ Đào Hoa thôn đi xuống đường núi kia chỉ dựa vào hai bên cỏ cây là có thể phân biệt được.

Nhìn rõ đường, nhưng cũng không dễ đi, bởi vì có vài đoạn đường đặc biệt nhỏ hẹp, thời điểm không có tuyết rơi đi rất phí lực khí. Xuống núi cũng dễ hơn so với lên núi, Chu Hải Quyền muốn duỗi tay kéo cậu, Tiếu Dao nói: "Không cần."

Cậu phải bày ra của thái độ mình, để Chu Hải Quyền biết, Chu Hải Vinh cậu sẽ không trêu chọc, Chu Hải Quyền cậu càng sẽ không trêu chọc. Hai anh em này tốt nhất đều cách mình thật xa.

Chu Hải Quyền thấy cậu không muốn liền thu hồi tay, chỉ gắt gao đi theo cậu. Sườn núi quá trơn, gậy gộc liền không dễ dùng, Tiếu Dao liền bắt lấy dây leo bên cạnh chậm rãi đi xuống dưới, đi đến một chỗ lùm cây, trong bụi cỏ bỗng nhiên nhảy ra thứ gì đó, sợ tới mức cậu run lên, trực tiếp liền trượt xuống, cũng may Chu Hải Quyền một phen kéo cậu lại, cậu mới không lăn xuống, chỉ có mông ngồi ở trên mặt đất.

Nguyên lai là một con thỏ hoang, nhảy ra là chạy đi thật xa, sau đó quay đầu lại nhìn bọn họ một cái, đảo mắt liền chạy xa.

Đây vẫn là lần đầu tiên Tiếu Dao thấy thỏ hoang, nhìn một hồi lâu mới bò dậy, nói: "Cảm ơn."

Cậu nói xong liền muốn rút tay về ngay, kết quả Chu Hải Quyền lại chặt chẽ bắt lấy không chịu buông ra, cậu quay đầu lại nhìn, Chu Hải Quyền nói: "Không có ý khác, như vậy càng an toàn hơn."

Tiếu Dao liền không lại kiên trì, bắt lấy tay Chu Hải Quyền tiếp tục đi xuống dưới, lần này càng cẩn thận hơn, bởi vì kế tiếp chính là một đoạn càng hiểm trở, phía dưới chính là suối nước, ngày lạnh như vậy, cư nhiên cũng chưa kết băng, cậu ở phụ cận suối nước kia, lại thấy được hai chú vịt hoang.

Tưởng tượng của cậu trước kia về sơn thôn sinh hoạt, chính là mùa hè đi vào núi hái trái cây, mùa đông khi tuyết rơi đi bắt thỏ hoang hoặc là gà rừng vịt hoang gì đó, đại khái quá mới lạ, cậu cũng đã quên chuyện phải đối Chu Hải Quyền lạnh nhạt, nói: "Anh xem, bên kia có vịt hoang."

Vịt hoang kia nghe thấy được động tĩnh, nháy mắt liền đi vào trong bụi cỏ, rất nhanh nhẹn. Chu Hải Quyền nói: "Hôm nay nếu là không đi, tôi vốn đang tính toán dẫn em vào trong núi săn bắt gì đó xem."

Tiếu Dao nghe xong nhấp môi, vừa tiếp tục đi vừa nói: "Anh trước kia từng bắt được sao?"

Chu Hải Quyền gật gật đầu, gật gật đầu mới phát hiện Tiếu Dao nhìn không thấy, liền "Ân" một tiếng, nói: "Trước kia sẽ cùng trong núi chơi, chính là bạn bè đi vào núi chơi bắt được mấy thứ này, ăn món ăn hoang dã."

Cuộc sống của kẻ có tiền, là so với thường dân càng sẽ hưởng thụ ngoạn nhạc.

Tiếu Dao liền cười cười, tiếp tục đi xuống dưới, đi được hai bước, mơ hồ tựa hồ nghe được cái gì, cậu sửng sốt một chút, nói: "Tôi hình như nghe thấy giống như có người đang gọi."

Hai người liền ngừng lại, ở trong tiếng gió của núi rừng, mơ hồ xác thật nghe được thanh âm nam nhân, chỉ là đại khái cách quá xa, nghe không rõ ràng lắm, một trận gió thổi qua tới, thanh âm kia run run rẩy rẩy, rốt cuộc rõ ràng một ít, hình như là đang kêu "Tiểu Chu".

"Là thanh âm của Trịnh đại gia?" Tiếu Dao không xác định mà nói.

"Em ở đây chờ, tôi đi lên nhìn xem."

Chu Hải Quyền nói liền buông lỏng tay cậu, Tiếu Dao nói: "Cùng nhau đi."

Vạn nhất là Trịnh đại gia bọn họ đã xảy ra chuyện, anh một người cũng không có khả năng không giải quyết được.

Hai người liền lại trở về đi, càng lên cao đi, tiếng la của Trịnh đại gia nghe càng rõ ràng, Tiếu Dao liền lên tiếng, hô: "Nghe được rồi!"

Thanh âm thanh thúy, kinh động trong rừng cây bay lên mấy con chim, cư nhiên lại thấy được một con thỏ hoang, lần này là con lớn hơn nữa, màu lông càng tối hơn: "Vừa một con lại một con, anh xem."

Kết quả cậu vừa dứt lời, liền thấy thân thể Chu Hải Quyền lảo đảo một cái, cũng không biết là dẫm không ổn hay là sao lại thế này, dù sao chờ cậu ý thức được nguy hiểm, thân thể Chu Hải Quyền đã đổ xuống, cậu không chút nghĩ ngợi liền dùng thân thể chắn, ôm lấy eo Chu Hải Quyền, dưới chân lui về phía sau hai bước, dẫm hụt, hai người trực tiếp liền lăn xuống.

Cũng may bậc thang kia là đất, hai người ôm nhau lăn, trực tiếp lăn đến suối nước, nước lạnh tức khắc làm ướt sũng ống quần, vẫn là Chu Hải Quyền phản ứng mau, suối nước cũng đặc biệt cạn, anh lập tức bò lên, đem Tiếu Dao cũng từ suối nước vớt ra tới, Tiếu Dao vẫn đang ngốc, sốt ruột hỏi Chu Hải Quyền: "Anh không sao chứ?"

Chu Hải Quyền nói: "Không có việc gì, em thì sao?"

Tiếu Dao nhìn nhìn thân thể của mình, ống quần toàn ướt đẫm, lạnh lẽo đến xương, thân người cũng còn ổn, khả năng áo lông vũ không thấm nước, chỉ vạt áo ướt một khối to: "Tôi cũng không có việc gì."

Trịnh đại gia đại khái đã nghe được tiếng la của cậu, liền không có lại gọi bọn họ. Chu Hải Quyền nói: "Quay lại đi."

Cái này không quay về cũng phải đi trở về, hai cái đùi đều đông lạnh đến run. Tiếu Dao gật gật đầu, mới vừa đi một bước, liền "Ai u" kêu một tiếng, Chu Hải Quyền chạy nhanh quay đầu lại, khẩn trương hỏi: "Làm sao vậy?"

"Không có việc gì......" Tiếu Dao nói lại thử đi một bước, dưới chân lại là một trận đau đớn, hình như là trẹo chân, lại có chút không giống.

"Thật không có việc gì?"

"Không có việc gì không có việc gì." Tiếu Dao nói.

Hai người liền một lần nữa đi lên trên, Chu Hải Quyền mỗi đi hai bước đều quay đầu lại liếc cậu một cái, Tiếu Dao chịu đựng đau kéo lấy dây leo bên cạnh con đường, mới phát hiện bàn tay mình rách một mảng da, đều đổ máu.

Cậu thế nhưng cũng chưa cảm giác được đau.

Một đoạn đường này quá, liền tính cậu không thể động, Chu Hải Quyền cũng không có biện pháp cõng cậu đi, một người đi đều đã có chút cố hết sức. Cậu cố nén bò đến sườn núi cao, Chu Hải Quyền lại lập tức ngừng lại, nói: "Tôi xem chân em."

"Không cần xem, không có việc gì."

Nhưng là Chu Hải Quyền đã bắt được chân cậu, ngồi xổm trước mặt cậu vén ống quần cậu lên, nói: "Em đừng gạt tôi, có phải có hơi đau hay không?"

Tiếu Dao lúc này mới "Ân" một tiếng, nói: "Khả năng bị trật chân."

Bất quá bị trật không phải mắt cá chân, hẳn là ngón chân, chân nhỏ ngón cái dựa ngoài đặc biệt đau.

Chu Hải Quyền liền xoay người, đưa lưng về phía cậu nói: "Em đi lên đi, tôi cõng em."

Tiếu Dao hoảng sợ, nói: "Thật không cần, không có việc gì."

"Đừng phiền toái như vậy, nơi này lại không có bác sĩ cho anh khám, nhanh đi lên thôi."

Tiếu Dao cảm thấy có chút chuyện bé xé ra to, cậu cũng ngượng ngùng bò lên lưng Chu Hải Quyền, đường phía trước tuy rằng không nguy hiểm như vậy, vẫn là có sườn núi. Chu Hải Quyền cõng cậu, quá cố hết sức.

Chu Hải Quyền không phải người sẽ cưỡng bách người khác, quay đầu nhìn cậu một hồi liền đứng lên, đỡ cậu đi về phía trước. Tiếu Dao tận lực dùng chân phải đi bên trong, khập khiễng, nghe Chu Hải Quyền ở bên cạnh nói: "Tôi thật không phải dọa em, em nếu là thật thương gân động cốt, nơi này lại không có bác sĩ, em như vậy xuống núi là không được, chờ tuyết ngừng, mặt đường lộ ra, người phía dưới đến đây tiếp viện, không biết phải bao nhiêu ngày. Em nếu là bị thương, hoặc là xương chân gãy mất, còn cậy mạnh đi đường như vậy, nói không chừng thương thế sẽ càng ngày càng tệ, liền......"

"Không thể đi?" Tiếu Dao cảm thấy anh nói có điểm dọa người, chỉ chút thương này, còn có thể què?

"Tôi thật không phải hù em," Chu Hải Quyền rất nghiêm túc mà nói với cậu, "Tôi có một bằng hữu, trước kia cùng đi chơi phiêu lưu, kết quả hắn đụng vào tảng đá, cũng vì thấy không có việc gì, tiếp theo chơi một buổi trưa, cuối cùng liền để lại tật xấu, đi đường có chút khập khiểng."

Anh nói có chuyện này, Tiếu Dao nghe trong lòng mao mao, cũng không biết có phải tác dụng tâm lý hay không, chỉ cảm thấy dưới lòng bàn chân càng đau, còn có chút nóng lên, Chu Hải Quyền ở bên cạnh tiếp tục nói: "Em cũng đừng cậy mạnh, tôi cõng em đi."

Anh nói liền lại ở trước mặt cậu ngồi xổm xuống dưới: "Nghe lời, đi lên."

Tiếu Dao còn đang rối rắm, Chu Hải Quyền đã ôm lấy cẳng chân cậu, nói: "Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Vạn nhất xảy ra vấn đề, đó chính là chuyện cả đời."

Lời này nói có đạo lý kì lạ, Tiếu Dao còn đang giữ do dự cuối cùng, Chu Hải Quyền trên tay vừa dùng sức, người liền ngã lên lưng rộng lớn của Chu Hải Quyền, sau đó Chu Hải Quyền liền bắt lấy cẳng chân cậu đem cậu nâng lên, nâng như vậy kỳ thật rất nguy hiểm, tự Tiếu Dao cũng cảm thấy đặc biệt nguy hiểm, nửa người trên cơ hồ ngã về phía sau đi, sợ tới mức cậu nhanh tay ôm lấy cổ Chu Hải Quyền, liền ở thời điểm nâng người lên, Chu Hải Quyền dùng sức kéo người, toàn bộ thân thể cậu liền hướng lên trên dịch không ít, hoàn hoàn mà bị Chu Hải Quyền đặt ở trên lưng.

Tiếu Dao bỗng nhiên có chút ngại, cậu vốn là muốn cùng Chu Hải Quyền phân rõ giới hạn, cậu hạ quyết tâm phải lạnh nhạt anh, hiện giờ lại muốn người ta cõng mình đi đường, còn gọi là lạnh nhạt thế nào.

Vì thế cậu dùng hết lượng ngữ khí khách sáo của phía chính phủ nói: "Cảm ơn, phiền toái Chu tổng."

Chu Hải Quyền cõng cậu, nói: "Không phiền toái."

Đại khái là vì suy xét an toàn, Chu Hải Quyền đi đặc biệt chậm, mỗi một bước đều rất cẩn thận. Nam nhân trên người cõng người yêu thương, trân trọng đến mỗi một bước đều tỉ mỉ. Tiếu Dao thấy anh có chút chậm, liền xấu hổ mà nói: "Tôi có phải rất nặng không, nếu không nghỉ ngơi nghỉ...... Hoặc là tôi xuống dưới."

"Không nặng." Chu Hải Quyền nói.

Có câu nói anh chưa nói ra miệng, kỳ thật nặng hơn anh cũng thích cõng. Đại khái là nhân sinh lần đầu thể nghiệm, anh thật là cái gì cũng thích, anh cảm thấy anh còn khả năng phải biểu hiện vất vả một ít, đợi lát nữa tới nơi rồi, xem Tiếu Dao còn làm thế nào không biết xấu hổ không để ý tới anh, lạnh anh.

Anh ngẩng đầu lên nhìn nhìn trời, bông tuyết dừng ở trên mặt cậu, rơi xuống, rơi xuống, lại rơi nhiều hơn một chút, phong sơn, anh nguyện ý giống Trịnh đại gia bọn họ như vậy, thế ngoại đào nguyên sống riêng lẻ, chỉ cần cùng Tiếu Dao ở bên nhau.

Anh nhớ rõ trước kia xem qua một quyển sách, kể chuyện một nhóm người trẻ tuổi bị cầm tù ở một căn phòng lớn, những người này đều là tinh anh xã hội, bọn họ biết liêm sỉ, nhân ái thân thiện, hỗ trợ lẫn nhau, ngay từ đầu đoàn kết ở bên nhau, cộng đồng tận sức tìm cách ra khỏi đó, chính là thời gian lâu rồi, khi bọn họ ý thức được bọn họ vĩnh không thể đi ra ngoài, đã hoàn toàn ngăn cách với thế nhân, bọn họ liền bắt đầu chậm rãi thay đổi, nam nhân nhớ thương thê tử bắt đầu cùng nữ chủ trong phòng thâu hoan, lão nhân thiện lương vô tư nhất bắt đầu tư tàng lương thực. Ngăn cách với thế nhân đáng sợ ở chỗ, pháp tắc luân lý đều sẽ trở nên mơ hồ, nhân tính thật lén lộ rõ, thậm chí còn bao gồm nhân tính xấu xí cùng hiểm ác. Bọn họ túng dục, cuồng hoan, sau đó giết hại lẫn nhau, tác giả nói, đây là thoát ly ước thúc trật tự xã hội phóng thích nhân tính, thật sự xé đi ngụy trang văn minh, có bao nhiêu người có thể làm được việc mặc kệ dục vọng của chính mình.

Thế ngoại đào nguyên không có những người khác, đối với loại như anh đã sớm âm thầm yêu say đắm người mà nói, càng như là đất ấm của dục vọng. Anh có thủ đoạn, cũng có tâm cơ, kỳ thật muốn đạt thành mong muốn, cũng đều không phải là không có phần thắng.

Tiếu Dao không biết, Chu Hải Quyền thân thể bò lên trên dễ dàng, muốn xuống dưới liền khó khăn. Cậu là thật sự không biết, cậu nếu là biết, đánh chết cũng sẽ không bò lên.

- ----------------------------------------------------------

TÔI QUÁ KIÊN TRÌ VỚI MỘT BỘ THANH THỦY NHƯ LẦY

HAIZZZZZ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.