Cùng các cửa hàng bánh kem khác bất đồng, cửa hàng này không dùng loại bơ thấp kém rẻ tiền để tạo độ bông mềm hay tùy tiện vẽ một hỉ dương dương có lệ cho tiểu hài tử, hoàn toàn tương phản, vô luận là nguyên liệu, hay trình độ chế tác bánh, cũng có thể so sánh với những cửa hàng danh tiếng bên ngoài, mà giá cả so ra còn tiện nghi hơn. Đây cũng là lý do mà phụ cận tiểu khu Tô Hử sống không có cửa hàng bánh kem nào, vì sinh ý đều bị nơi này đoạt mất.
Tô Hử mang theo Thẩm Gia Duệ đến bên kệ bánh bích quy, các loại bích quy hình dạng khác nhau hương vị bất đồng đặt chỉnh tề trong khuôn trúc bên trong khuôn trúc trải một tấm vải trắng, tản ra khí tức mê người.
"Con muốn ăn loại nào?" Tô Hử mở hai túi thực vật dùng để đựng bánh, lại tìm một cái kẹp bánh nhỏ đưa cho Thẩm Gia Duệ, "Con có thể ngửi mỗi loại một chút, thích thì đặt vào túi này, không thích thì đặt vào túi kia."
Thẩm Gia Duệ tiếp nhận cái kẹp, ngẩng đầu nhìn Tô Hử hỏi: "Ba ba, ngài thích ăn cái gì?"
Tô Hử dừng một chút, đứa nhỏ này lại chọn theo ý của hắn, hắn không khỏi lắc lắc đầu, vỗ vỗ sau lưng nhóc nói: "Con thích thì b aba thích, con không thích thì b aba khẳng định không thích."
Thẩm Gia Duệ đành đặt chú ý vào trong những khuôn bánh, nhìn kĩ nhãn được treo trước các khuôn, lại dùng kẹp tùy tiện gắp mấy khối, đều là vừa gắp lên liền để trở xuống. Nhóc với đồ ngọt hứng thú không nhiều, lại vì trước kia tình hình kinh tế gia đình thực sự rất không xong, từ nhỏ đã không ăn qua đồ ăn vặt, đối với vật nhỏ làm từ bột mì, bơ cùng đường không quá yêu thích.
Đa số bánh bích quy Thẩm Gia Duệ gắp lên một chút thích thú cũng không có, đa số chúng đều quay lại khuôn, cuối cùng dừng trước khuôn bánh có tên "Caramel cà phê khúc kỳ". Bánh quy tròn tròn trang trí tựa như một sợi dây thừng đen thô dày bao quanh viên hạnh nhân trắng noãn, tản ra vị caramel nóng hổi, hương cà phê thuần hậu.
Thẩm Gia Duệ dùng cái kẹp nhẹ nhàng lật lật bánh bích quy, cuối cùng kẹp lên xem, đặt trước mắt quan sát thật tỉ mĩ, lâu đến nỗi người bán hàng cũng bị động tác kỳ quái của nhóc hấp dẫn, cảnh giác nhìn chằm chằm nhóc.
Tô Hử biết Thẩm Gia Duệ là nghĩ tới điều gì, cũng không ra tiếng ngăn cản. Lại qua mấy phút đồng hồ, Thẩm Gia Duệ mới đem kia khối bánh bích quy bỏ vào túi thực vật, nghĩ nghĩ, lại gắp mấy cái bỏ vào, cuối cùng nhẹ giọng nói rằng: "Con nhớ rõ thời điểm lên bảy, lần đầu tiên đứng đầu kì thi cuối kỳ, mụ mụ thật cao hứng, vào lúc cơm chiều đã cho con một túi nhỏ bánh bích quy như thế này. Mụ mụ nói đây là loại mà người thích nhất, bởi vì..."
Bởi vì lần đầu nàng cùng người nọ hẹn hò, người nọ mời nàng uống chính là Caramel Macchiato.
Tô Hử trầm mặc gật gật đầu, nhận lấy cái kẹp gắp thêm một vài loại khác cho vào túi, lại hỏi: "Vẫn còn yêu thích sao?"
Thẩm Gia Duệ tùy tiện ngó qua phần còn lại trong khuôn, cuối cùng lắc lắc đầu: "Không có."
Chỉ là ăn lại bánh quy đã ăn vào 5 năm trước lại có thể gợi lại nhiều hồi ức như vậy, một ý nghĩ về chủ đề nước hoa bắt đầu mông mông lung lung hiện lên trong đầu Tô Hử —— hoài niệm cùng hồi ức. Hắn phải dùng khí vị kẹo ngọt để phác họa lại hình dáng Hà Nguyên Tĩnh.
Nũ nhân kia xinh đẹp như hoa sau khi gặp phụ thân Thẩm Gia Duệ - Thẩm Thừa Tuyên, liền luôn giãy dụa sinh hoạt trong bần hàn đau khổ, nàng không thể cho Thẩm Gia Duệ quá nhiều hồi ức hạnh phúc, nhưng nàng vẫn là điểm mềm mại nhất sâu bên trong lòng Thẩm Gia Duệ, là mẫu thân duy nhất của nhóc, không người nào thay thế được.
Người đã qua đời, bao nhiêu cực khổ đều đã qua, tựa như tấm ảnh cũ, bắt đầu ố vàng, cuối cùng chỉ dư lại dáng hình mơ hồ không rõ, những thứ tốt đẹp sẽ chỉ còn là hồi ức, một lần lại một lần nữa phác họa, càng ngày càng rõ ràng, càng ngày càng đầy đặn, giống như rượu nho lên men trong thùng gỗ, thời gian càng lâu, hương vị càng thơm thuần, thời điểm nhớ đến, khiến con người ta mỉm cười ngọt ngào.
Đây là hiệu quả mà Tô Hử muốn đạt đến, hắn muốn vì Thẩm Gia Duệ mà dùng hương vị kẹo ngọt tái hiện lại hương vị Hà Nguyên Tĩnh. Mùi vị đó không đơn thuần chỉ là khí vị của hà Nguyên Tĩnh, mà còn có khí vị hồi ức mà nàng lưu lại cho nhóc, hắn hy vọng Thẩm Gia Duệ mỗi một lần sử dụng, nhớ lại đều là người mẫu thân tốt đẹp, sáng ngời ấm áp, chứ không phải là lạnh bang bi thương.
Bọn họ rời khỏi quầy kẹo, chọn mấy viên kẹo sữa cùng chocolate nhân rượu được bọc bởi giấy bóng nhiều màu sắc.
"Nàng làm công cho nhà hàng thường tổ chức các tiệc rượu mừng, hoặc là làm đồ ăn ngon." Thẩm Gia Duệ vân vê những viên chocolate nhân rượu trong túi, nhẹ nhàng bâng quơ nói, "Chủ tiệc sẽ cho mọi người, vô luận là khách nhân hay làm công, hay đơn giản là khách đi ngang qua, chocolate loại này. Mỗi lần như thế người đều mang về cho con."
Thẩm Gia Duệ mang trên mặt sự bình tĩnh không hợp với tuổi, cứ như đang nói chuyện của ai đó khác chứ không phải của nhóc thực khiến Tô Hử không biết nên nói gì mới tốt. Cuối cùng hắn sờ sờ tóc nhóc, cầm lấy một viên chocolate nhân rượu lên xem qua, cuối cùng ra vẻ kinh ngạc nói: "Nhân rượu bên trong cư nhiên còn phân chia loại? Loại bên trong này là rượu Rum, đến, chúng ta nhìn xem rốt cuộc có bao nhiêu loại."
Cuối cùng họ phân ra được sáu loại, đó là rượu Rum, rượu hạnh đào Alsace, rượu Gin, Champagne, Brandy cùng rượu vang đỏ. Tô Hử nghĩ cho Thẩm Gia Duệ mỗi vị thử một chút, chọn ra cái thích nhất, hắn nghĩ đến hương rượu bên trong nước hoa.
Trong một ngày liên tiếp nhớ lại mẫu thân đã mất hai lần, Thẩm Gia Duệ thoạt nhìn có chút uể oải, cho đến khi về đến nhà cảm xúc mới khôi phục được một chút. Tô Hử thấy thế, gọi một cú điện thoại cho chủ nhiệm lớp, đem buổi chiều xin nghỉ luôn, để Thẩm Gia Duệ ở nhà nghỉ ngơi.
Buổi chiều, phụ tử hai người làm ổ trên sôpha, một bên thất thần xem phim truyền hình, vừa ăn bánh quy cùng kẹo mua lúc sáng. Do Tô Hử cố ý dẫn dắt, Thẩm Gia Duệ chậm rãi nhớ lại Hà Nguyên Tĩnh. Nhóc trước kia rất ít cùng Tô Hử nói về nàng, nhóc ỷ lại Tô Hử, nhưng loại ỷ lại thân mật này bên trong cũng có sự xa cách, nhóc hưởng thụ Tô Hử yêu, rồi lại tạo bức tường vây lấy mình, tựa hồ cứ như vậy tùy thời rời đi, mà sẽ không bị Tô Hử làm vướng tay vướng chân. Thẳng đến hiện tại, nhóc mới chân chính đem lòng mở rộng, ý đồ bước vào cuộc sống Tô Hử, đồng thời cũng cho phép Tô Hử tiến vào nội tâm chính mình, không hề sợ hãi.
Hồi ức thực khiến người ta mệt mỏi, sau bữa cơm chiều, Thẩm Gia Duệ dùng máy tính chốc lát, thực nhanh leo lên giường nghỉ ngơi. Mà Tô Hử lại ngồi ở phòng khách, móc ra notebook, đem những bước đầu phối phương vừa nghĩ ra hảo chép xuống.
Đây là một khoản nước hoa thẩm thấu mùi cà phê cùng Brandy, hương caramel cùng ca cao cũng đồng dạng có thể ngửi được rõ ràng, còn ẩn ẩn trong đó là mùi dâu tây, xoài cùng hạnh nhân. Trong đầu Tô Hử bắt đầu tưởng tượng đến mùi hương ấy, điều độ nồng đậm của từng loại mùi hương, không ngừng bỏ thêm một ít khí vị mới, bất quá thực mau liền xóa đi, thẳng đến cuối cùng, hắn mới quyết định thêm chút hương hoa hòe thanh mát. Ở thành phố này đâu đâu cũng có hoa hòe, mỗi khi xuân đến, trong không khí liền nồng đâm mùi hoa hòe thủy nhuận. Loại khí vị này đối với Thẩm Gia Duệ mà nói thực quá quen thuộc có thể tăng thêm yêu thích của nhóc với khoản nước hoa này.
Mùi hương đã xác định tốt, công việc còn lại chính là điều chế. Nhưng khi nghĩ đến hương liệu có trong không gian, Tô Hử không khỏi cảm thấy đau đầu.
Nước hoa phát triển đến hiện tại, hương liệu thuần thiên nhiên đã không thể thỏa mãn nhu cầu mùi hương phức tạp phong phú. Đặc biệt là các hương vị mới mẻ độc đáo hoặc trừu tượng, hoàn toàn không thể dùng chúng để biểu đạt hết từ vật phẩm đến điều phối. Tô Hử không có khả năng tăng thêm Brandy vào nước hoa, mà hương vị dâu tây xoài cùng cà phê, trên thực tế chính là dùng các tổ hợp vật liệu không liên quan điều phối mà thành. Tỷ như dâu tây, thành phần loại khí vị hoa quả này thực chất là táo chỉ cùng ất cơ mạch nha thuần, mà caramel lại dùng nguyên tinh đậu linh lăng, mà tiêu đường khí vị lại là dùng linh lăng hương đậu nguyên tinh, hương thảo tố cùng giáp cơ hoàn mậu hy thuần đồng điều phối mà thành.
Mà các thành phần hóa học đó, có thể lấy ra từ hương liệu trong thiên nhiên, dùng những thực vật không có hoàn toàn không có quan hệ hóa học phản ứng với nhau chế thành, tựa như táo chỉ, loại táo mới mẻ này không cùng quan hệ với quả táo, nó thực tế là từ ất tiên ất toan ất chỉ cùng ất nhị thuần dùng chất xúc tác hợp thành (thực chất mấy cái ất... này là các chất hóa học). Mà hiện tại, cho dù có máy móc lấy ra hương liệu đã thăng cấp từ sau khi hoàn thành chỉ tiêu nhập môn cùng nhiệm vụ bậc một, có thể đem đại bộ phận mấy chục mấy trăm loại tinh du phần tử nhất nhất tách rời, nhưng vẫn chưa thõa các thành phần cần thiết cho việc điều phối, bộ phận còn khuyết thiếu, yêu cầu Tô Hử chính mình mua.
Tô Hử thông qua mạng nhận thức không ít người yêu nước hoa có thể gửi một ít qua bưu điện, rốt cuộc cũng gom đủ số nguyên liệu cần có, lúc này mới bắt đầu tiến hành điều chế.
Trong khoảng thời gian này, Tô Hử luôn cưỡng bách chính mình lưu lại ngoài không gian, khắc chế dục vọng muốn mang không khí trong đó ra tới. Cũng may mấy ngày nay trải qua huấn luyện cường hóa, Tô Hử cuối cùng cũng thích ứng được, không lần nữa bởi vì luông khí vị nuốt không trôi kia làm phiền đến bất tỉnh nữa, lúc này mới bắt đầu điều chế nước hoa.
Quá trình này đối với Tô Hử đã sớm có lý giải xác đáng về phối trí nước hoa mà nói, cũng không khó khăn. Một phần nước hoa chế tạo đi từ khái niệm đến thành phẩm đôi khi phải trải qua vài năm, nhưng thời điểm ý nghĩ đã thông suốt, một tuần có thể hoàn thành. Mà phần nước hoa cho Thẩm Gia Duệ, Tô Hử chỉ dùng mười ngày, liền đại công cáo thành.