Vạn sự sẵn sàng chỉ thiếu gió đông*, sau khi xin nghỉ, Tô Hử không có tiến vào không gian, trực tiếp nằm lên giường đi ngủ, lúc thức dậy đã là 10h sáng hôm sau. Việc xin nghỉ hắn đã nói với Hà Nguyên Tĩnh cùng Thẩm Gia Duệ, hắn lấy cớ xin nghỉ ba ngày là để đi thăm lão bằng hữu đã lâu không gặp.
*Câu gốc "Vạn sự câu bị, chỉ khiếm Đông phong" - Gia Cát Lượng. Câu này ý nói mọi chuyện dù đã toàn vẹn, đủ đầy nhưng đôi khi vẫn có thể bế tắc vì thiếu yếu tố quyết định: Thiên thời, còn gọi là thời cơ.
Hà Nguyên Tĩnh đối với việc này không có hứng thú, chỉ cần hắn không đánh người thì mọi thứ liền tốt, mà Thẩm Gia Duệ sau khi biết lịch trình cùng hướng đi của Tô Hử, cũng chỉ có thể hữu tâm vô lực. Trực giác Thẩm Gia Duệ cảm thấy Tô Hử đang nói dối, nhưng y hiện tại vẫn còn đang đi học, trừ phi trốn học theo dõi Tô Hử, nếu không cái gì cũng không biết. Trốn học nhất định gia trưởng sẽ biết, vạn nhất đối phương biết mình theo dõi hắn, Thẩm Gia Duệ không thể đảm bảo liệu việc này có hay không không ảnh hưởng đến cảm tình của hắn với mình.
Sau bữa sáng, Tô Hử cưỡi xe đạp riêng đến huyện thành khác, quẹo vào hẻm nhỏ sâu thăm thẳm ở cạnh quốc lộ tìm một cái nhà dơ bẩn cũ nát nhưng thực chất là lữ quán* giá cả cực kỳ tiện nghi, bỏ qua cái nhìn chăm chú của nữ nhân quần áo dính nhớp ngồi ở cửa lữ quán, cầm lấy chìa khóa đi thẳng lên lầu ba, tìm được phòng chính mình.
*lữ quán: nơi ở trọ cho khách lữ hành.
Phòng lữ quán phi thường nhỏ, không có toilet, bên trong chỉ có một cái giường cùng một cái ghế dựa, thế là không còn chỗ đặt chân, nền đất tráng một lớp xi-măng đen tuyền không lót gạch men, đi có cảm giác dinh dính, vách tường nguyên bản màu trắng nay đầy vết bẩn, có cửa sổ nhỏ hẹp nhìn ra ngoài, trên trần nhà có một chụp đèn tỏa ra ánh sáng vàng nhạt chiếu sáng căn phòng xám xịt. Trong phòng tràn ngập cổ hương vị mốc meo, còn kèm một ít mùi quỷ dị khác, Tô Hử nhăn mũi truy xét, theo sát thì phát hiện có "áo mưa" dưới giường, tức khắc minh bạch nơi cổ hương vị quỷ dị ấy phát ra, xem ra người thuê trước hẳn là một đôi tình lữ.
Bất quá Tô Hử không có dư tinh lực để đánh giá điều kiện vệ sinh phòng, hắn chỉ muốn tìm nơi không người quấy rầy thôi chứ không phải đi nghỉ ngơi.
Khóa kỹ cửa, kéo kín rèm, Tô Hử nằm trên lớp gra trải giường đã ố vàng, đôi mắt nhắm lại, giây tiếp theo liền tiến vào không gian.
"Tới?" Ai Đức ngồi cạnh bàn làm việc, trong miệng nhai một đóa hoa lài, "Nhanh lên bắt đầu đi, ta hảo muốn biết cái bình đủ màu sắc kia là cái gì."
Tô Hử tâm tình sung sướng hưng phấn đi qua vỗ vỗ đầu cùng cổ nó, tẩy sạch hai tay, đi đến trước bàn làm việc. Trên bàn, tinh du cần tiết cho "Đêm Hè" đều đã được đặt trong chai, trên mỗi chai dán nhãn tên rồi đặt trong một cái hộp, bên kia, cốc chịu nhiệt, ống nhỏ giọt, đũa khuấy các công cụ dùng cho điều chế đều đặt ngay ngắn trên bàn Tô Hử chỉ cần vươn tay là có thể chạm tới.
Quá trình điều chế nước hoa cũng không quá phức tạp, giống như pha chế cocktail vậy, chỉ cần dựa theo trình tự cùng liều lượng nhất định rót tinh du vào cồn là được, khó khăn nhất là việc lấy đúng phân lượng tinh du cần dùng, mà đối với điều hương sư kinh nghiệm phong phú như hắn, cái này căn bản không phải là vấn đề.
Cho nên, hai mươi phút về sau, "Đêm Hè" từ phối phương đầu tiên của "Điều Hương Đại Sư" đã trở thành một lọ nước hoa nhỏ. Trong lọ là chất lỏng vàng nhạt trong suốt, mùi hương giống những gì Tô Hử tưởng tượng, là mùi hương của hoa quả ngọt ngào cùng mùi hương tinh tế nhu mĩ của hoa, cả hai lắng đọng lại ở sự ấm áp dày nặng của cây mộc hương*, chính là thành thục mà lại ngọt ngào, hoa thơm chim hót, giống như tình yêu cuồng nhiệt mỗi đêm hè.
*Cây Mộc Hương có nhiều tên gọi khác nhau như quế hoa, mộc tê, thuộc cây thân gỗ dạng bụi sống lâu năm. Hoa mộc có nhiều màu sắc: trắng, vàng nhạt, vàng hoặc vàng cam, đường kính hoa khoảng 1cm. Hoa có bốn cánh dày và bóng,mọc thành chùm ở kẽ lá gần ngọn. Hoa mộc thơm đậm đà, nồng nàn quyến rũ vị trái cây, nở rải rác quanh năm nhưng nhiều nhất vào mùa thu.
Tô Hử nhắm mắt lại, hít thở thật sâu, đắm chìm trong hương khí chính mình chế tạo, sau một lúc lâu mới mở to mắt, nhìn đến kẻ ngồi bên, đồng dạng nhắm mắt, cao cao nâng cái mũi, không ngừng đung đưa cái mũi đen ướt nước, cười nói: "Ngươi cảm thấy thế nào?"
Ai Đức chậm rãi mở to mắt, đôi mắt to màu hạnh nhân nhanh chóng tích tụ đầy nước, giây tiếp theo, nó liền nhảy dựng nhào đến Tô Hử, hai chân trước đặt trên vai Tô Hử, đầu vùi vào ngực hắn, ô ô khóc rống lên.
Tô Hử bị nó đột ngột đâm vào lảo đảo hai bước, thiếu chút nữa là quăng luôn lọ nước hoa trong tay. Hắn vội đem nước hoa đặt xuống bàn, một tay vuốt lưng Ai Đức, một cái tay khác vuốt đỉnh đầu nó, xoa xoa lỗ tai cùng cổ trấn an nó một chút.
Ai Đức rầm rì khóc đã lâu, mới nghẹn ngào nói: "Cái này hương vị giống như......"
"Giống như cái gì?" Tô Hử truy vấn nói.
Ai Đức hít hít cái mũi, đột nhiên lại gào khóc lên: "Ngày đó Jonathan cự tuyệt ta, ta cũng ngửi được hương vị giống như vầy! Nga, ông trời! Lúc ấy bọn ta đang đứng dưới giàn nho ở hậu viện nhà hắn, bên cạnh giàn nho còn có hoa hồng trắng lẫn linh lan, hắn lúc đó mới ăn qua nước mật đào, trong hơi thở đều mang mùi hoa quả...... Jonathan nói hắn thích nam nhân trầm ổn, ta liền cố ý dùng nước hoa điều chế từ cây mộc hương...... Nhưng là hắn vẫn là kiên định cự tuyệt ta! Chính là vì Daniel lông trắng tao bao kia! Cái kia nương pháo* a! Nga! Ta Jonathan! Đối với ta hắn là nam nhân soái nhất, không có ai so với hắn lông tóc xinh đẹp hơn, một màu đen tuyền tựa như bầu trời đêm, vẻ đẹp ấy có thể đem linh hồn người ta hút mất!"
*nương pháo: ẻo lả.
Tô Hử một đầu hắc tuyến, không nghĩ tới chỉ một lọ nước hoa nhập môn lại có thể liên lụy đến chó săn yêu hận tình thù, nghe tới còn rất cẩu huyết...... Đương nhiên cẩu huyết, vai chính đều là chó săn, còn không cẩu huyết sao?
...... Từ từ, Jonathan? Daniel? Này không đều là tên của nam nhân sao? Đối tượng được sử dụng từ nương pháo này chẳng lẽ không phải nam nhân?
"Ai Đức?" Tô Hử sờ sờ sườn mặt nó, không chút nào ngoài ý muốn sờ tới một dề trường mao ướt đẫm, "Jonathan cùng Daniel trong miệng ngươi, cũng là giống đực giống ngươi sao?"
"Đúng vậy......" Ai Đức nức nở nói, "Khẳng định là giống đực a...... Ngươi như thế nào hỏi cái này loại vấn đề? Giới tính bất đồng, như thế nào yêu đương a...... Hắn gạt ta!" Ai Đức lại bắt đầu gào khóc lên, "Hắn nói hắn thích nam tử hán, nhưng hắn lại tuyển một cái nương pháo mỗi ngày chỉ biết tu móng cắt mao thắt nơ con bướm a! Hắn gạt ta!"
Tô Hử dở khóc dở cười, trong lòng lại cảm thấy nhẹ nhàng rất nhiều. Vô luận la ở thế giới trước hay hiện tại, đối với đồng tính đều giữ kín như bưng, lạnh nhạt cùng khinh thường. Biết bên người có một cái đồng loại, cho dù chỉ là một con cẩu trong không gian, cũng cấp cho Tô Hử không ít tinh thần.
Một bên bồi Ai Đức khóc rống không ngừng một bên hảo hảo mắng tên phụ lòng Jonathan cùng bạch mao nương pháo Daniel, Tô Hử thật vất vả mới hống được Ai Đức thu nước mắt, lúc này mới cầm nước hoa trên bàn đến trước giá, mở trang đầu tiên của "Điều Hương Đại Sư" ra, cẩn thận đem "Đêm Hè" nhỏ vào trang sách, thẳng đến khi trang giấy hoàn toàn bị nước hoa tẩm ướt.
Cùng Tô Hử còn có cái mũi Ai Đức gắt gao nhìn trang giấy, e sợ sẽ bỏ qua biến hóa. Đột nhiên, trang giấy như hóa thành bọt biển, nhanh chóng hút lấy nước hoa trên bề mặt, thẳng đến khi nó hoàn toàn khô ráo, giống như vừa rồi không hề bị tẩm ướt, khác nhau duy nhất là trang giấy phát ra hương khí nhàn nhạt của "Đêm Hè".
"Sau đó thì sao?" Tô Hử nhìn nhìn Ai Đức, nó cũng đồng dạng mờ mịt nhìn lại hắn, nghĩ nghĩ mới rời khỏi kệ sách, hướng tới cái giá khác vừa đi vừa nói: "Đi xem bình tặng phẩm đi, nói không chừng sẽ có cái gì...... Nga, có!"
Ai Đức vui sướng chạy tới, Tô Hử nhìn theo phương hướng đó, phát hiện cạnh bình ngũ quang thập sắc xuất hiện một tờ giấy, mà Ai Đức đã chạy đến bên giá, dùng đem tờ giấy kia đặt xuống đất, cúi đầu nghiêm túc đọc.
Tô Hử đi đến bên người nó ngồi xổm xuống, cũng nghiêng đầu xem trên tờ giấy viết gì.
Trên giấy chỉ viết một câu: "Thỉnh mang miệng bình đặt ngay mũi, dùng sức hấp thu chất lỏng trong bình, cho đến khi hoàn toàn hấp thu."
"Liền như vậy một câu?" Tô Hử tờ giấy lên, lật qua lật lại quan sát trước sau, thậm chí còn soi dưới ánh mặt trời xem có thủy ấn hay không, cuối cùng chứng minh trên tờ giấy chính xác là chỉ có một câu.
"Liền chiếu theo làm đi, khẳng định sẽ không hại ngươi đâu." Ai Đức ngồi ngay ngắn trên mặt đất, cái đuôi ở sau người nhẹ nhàng đong đưa, "Nhanh lên nhanh lên, ta hảo muốn biết cái bình này rốt cuộc là đang làm gì."
Tô Hử nhún nhún vai, buông tờ giấy, từ trên giá cầm lấy cái bình. Lúc này đây, thân bình không có điện lưu vờn quanh.
Bình thực nhẹ, cơ hồ không có trọng lượng. Tô Hử dùng ngón tay nhẹ nhàng đem hồng bảo thạch nhỏ tựa hạt gạo kia ra khỏi miệng bình, đem miệng bình đặt dưới mũi.
Một cỗ khí mỹ diệu không thể nói nên lời lan tỏa khắp xoang mũi Tô Hử, khiến Tô Hử cảm tưởng như mình ngã xuống mảng hoa tươi thơm ngát mềm mại, cánh hoa kiều nộn như da em bé như có như không vuốt ve làn da hắn, hương khí như có linh hồn xuyên thấu qua thân thể hắn, bên trong lục phủ ngủ tạng được gột rửa, ở môi lưỡi là một cổ mật hoa thơm ngọt. Cảm giác này quá mỹ diệu, Tô Hử nhịn không được hít một hơi thật sâu, theo đó là chất lỏng xâm nhập vào phổi khiến hắn bừng tỉnh, Tô Hử không ngừng ho khan, mà một giây sau cảm giác bị sặc biến mất sạch sẽ, giống như vừa rồi chỉ là ảo giác. Mà khi hắn nhìn đến thân bình, chất lỏng trong bình đã mất một nửa.
"Nhanh lên nhanh lên!" Đuôi Ai Đức dao động nhanh hơn, tạo thành trận gió nhỏ, làm những phiến hoa nhỏ trên mặt đất bay lên.
Tô Hử kinh dị nhìn cái bình, lại nhìn xem Ai Đức, thấy ánh mắt cổ vũ của đối phương, mới đem miệng bình đặt dưới mũi, thật sâu hút.
Liền ở giọt chất lỏng sặc sỡ cuối cùng, Tô Hử đột nhiên thấy đầu óc choáng váng, hắn nhẹ buông tay, cái bình rơi tan nát trên đất, ngay sau đó liền hóa thành một nắm bột phấn, tiêu tán trong không khí.
Tô Hử ngã lăn ra đất, hắn cảm thấy không thể hô hấp, phảng phất khí quản như bị gì đó ngăn chặn, vô luận hắn hút khí như thế nào, dưỡng khí hắn dùng để duy trì sinh mệnh đều bị cự tuyệt ngoài cơ thể.
"Ngươi làm sao vậy!" Ai Đức đột nhiên nhảy dựng lên, chạy đến bên người Tô Hử, kinh hoảng dùng mũi ngửi từ trên xuống dưới cơ thể hắn, "Ngươi làm sao vậy? Ngươi làm sao vậy?"
Tô Hử bắt lấy áo ở yết hầu cùng ngực, thân thể cuộn tròn thành một đoàn. Hắn đã bắt đầu trợn trắng mắt, trước mắt một mảnh trắng đầy sao, lúc sáng lúc tối, phổi như bị lực áp vô hình vo cục lại, toàn bộ lòng ngực hắn đau đớn như bị hàng ngàn con dao đâm phải. Đầu hắn như nứt ra, có thứ gì đó như đang sinh sôi bị cắt đi, lại có thứ gì đó cường ngạnh chui vào, nổi cộm lên cực đau đớn.
Ai Đức lo sợ hoang man, phát ra âm thanh bén nhọn, bất lực đi tới đi lui quanh Tô Hử, không ngừng dùng mũi chạm vào mặt hắn.
Khoảnh khắc Tô Hử cảm thấy mình sắp chết vì thiếu dưỡng khí, hắn phát hiện mình có thể hô hấp. Không khí mang theo mùi hoa không ngừng tràn vào phổi hắn, hồng cầu vui sướng mang theo các phần tử duy trì sinh mệnh ấy đi khắp cơ thể.
Hắn một thân toàn mồ hôi, cả người ướt dầm dề, duỗi thân tứ chi nằm ngửa trên mặt đất, nhắm mắt lại thở hổn hển.
"Ngươi vẫn còn sống sao, A Hử?" Ai Đức mang theo tiếng khóc hỏi.
"Ai Đức......" Tô Hử hữu khí vô lực nói, "Ta thấy ngươi...... Nhất vô dụng...... Không gian chỉ đạo......"
Ai Đức đáp lại To Hử là đem nước miếng trét đầy mặt hắn, còn đối với hắn hung hăng đánh mười cái hắt xì.
Một lần nữa dùng sức đưa tay che mặt, đang muốn nói cái gì, đột nhiên cả người cứng đờ, trên mặt lộ ra biểu tình không thể tin được.
"Làm sao vậy?" Tô Hử lộ ra biểu tình nghiêm túc, đuôi nhỏ Ai Đức đang không ngừng lay động cũng bị biểu tình hắn làm cho đông cứng.
"Đây là cái gì......" Tô Hử chậm rãi ngồi dậy, không ngừng nhẹ nhàng động động mũi, "Không khí như thế nào...... Đây là cái gì hương vị...... Không đối...... Không đối...... Đây là......"
Hắn đột nhiên đứng lên, hai mắt lập lòe lam quang sáng ngời.