Xuyên Thư Chi Nghịch Chuyển Nhân Sinh

Chương 108: Sơ Ngộ Thú Triều





Editor: Tĩnh
Động phủ mà Sở Diệp và Lâm Sơ Văn mua, nếu đem ra so sánh với các động phủ khác ở Lưỡng Giới Thành thì thật ra diện tích cũng chỉ ở dạng nhỏ, nhưng nói đi cũng phải nó lại, các động phủ khác thường được do các gia tộc mua rồi có cả phàm nhân giúp họ chăm sóc quản lý, nhưng ở đây Sở Siệp cùng Lâm Sơ Văn chỉ có hai người bọn họ vừa quản lí vừa chăm sóc thì đối với bọn họ cũng đã là quá sức.

Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn đi dạo hết một buổi sáng, cũng không thể đi tuần tra hết toàn bộ động phủ.

.

Được tại _ TRUMTRUY EN.

n et _
“Này động phủ có thể có hung thú ẩn núp không a.” Lâm Sơ Văn hỏi.

Sở Diệp híp mắt mắt, nói: “Có khả năng có a! Để ta xem thử."
Sở Diệp lấy ra la bàn, muốn trinh trắc nội động phủ có hung thú ẩn núp hay không vừa thấy la bàn hiện lên quang điểm liền ngây ngẩn cả người.

Lâm Sơ Văn thấy sắc mặt của Sở Diệp đột nhiên thay đổi, có chút nghi ngờ nói: “Làm sao vậy?
Sở Diệp cười khổ một cái, nói: “Cũng không biết có phải là vận khí của chúng ta là tốt hay kém, mà vừa đến đã gặp thú triều loại nhỏ."
“Mà còn hướng thẳng tới động phủ của chúng ta, mà không phải là hướng tới hai bên động phủ bênh cạnh.”
Sở Diệp cười khổ, nói: “Chúng đang hướng thẳng tới động phủ chúng ta, chẳng mấy chốc sẽ đến đây."
Tới Lưỡng Giới Thành định cư, thì chuyện gặp phải thú triều là chuyện không thể tránh khỏi, Sở Diệp cũng đã cố ý hỏi thăm qua tần suất phát sinh thú triều.

Ở đây khoảng nữa năm hoặc một năm sẽ phát sinh một hoặc hai đợt thú triều loại nhỏ.

Đại khái chỉ mới một tháng trước, nơi đây vừa mới bùng nổ thú triều loại vừa, theo lý mà nói, thì trong khoảng thời gian tới sẽ không phát sinh thú triều mới phải.

Không nghĩ tới, bọn họ mới đến ở ngày đầu tiên liền gặp phải thú triều, không biết có là do hung thú biết nơi này thay đổi chủ nhân, cho nên, muốn ra oai phủ đầu với bọn họ.

Sở Diệp lắc lắc đầu, có chút cảm thán nói, “Ta xem như đã hiểu tại sao cái động phủ này vì cái gì mà giá cả tiện nghi như vậy, nếu là chúng ta chết ở chỗ này, thì Tư Đông Phong liền có thể đem động phủ thu hồi lại, rồi một lần nữa bán cho khách hàng tiếp theo."
Lâm Sơ Văn tức giận nói: “Ngươi nói mê sảng cái gì đấy, đây chỉ là thú triều loại nhỏ mà thôi.....”
Sở Diệp tươi cười, nói: “Ta chỉ vừa nói chơi thôi, chúng ta sao có thể dễ chết như vậy."
Lâm Sơ Văn nhìn lên la bàn thì phát hiện dẫn đầu đàn hung thú có hai con hung thú Chiến Tướng cấp.

Cấp bậc cũng tương đương, Lâm Sơ Văn đối Tuyết Bảo cùng Tiểu Ngân vẫn là rất có lòng tin.


“Tuyết Bảo đi thôi."
Tuyết Bảo sau khi tiến giai Chiến Tướng, còn chưa một lần chân chính chiến đấu, Lâm Sơ Văn vẫn còn rất mong chờ biểu hiện của tiểu hồ ly.

Sở Diệp đem Tiểu Ngân cùng tất cả ong đàn phóng ra, Sở Diệp ong đàn số lượng vẫn luôn không ngừng khuếch trương, càng ngày càng nhiều càng nhiều.

Sở Diệp chỉ có thể đem ong đàn phân tán ra để an trí, một đám thì đặt ở bên trong ngọc trụy không gian, mà ít thì đặt ở túi linh thú, còn một số ít khác thì đặt trong Hồn Thất, nay được thả ra Sở Diệp mới phát hiện số lượng hình như có chút hoành tráng.

Tiểu Ngân hình như ý thức được cái gì đó, mà ở không trung không ngừng bay lượn, một bộ dáng nôn nóng.

Sở Diệp nhìn ong đàn khổng lồ, âm thầm có chút đắc ý, ong đàn nhiều như vậy, tất cả đều là hắn dụng tâm bồi dưỡng ra a!
Sở Diệp khí phách hăng hái nói: “Nuôi quân ngàn ngày, dùng ở một giờ, tất cả cục vàng của ta ơi, bây giờ đã tới lúc các ngươi cho người ta thấy các ngươi không phải chỉ biết ăn cơm trắng, nào bây giờ giết hết đám gia hỏa kia, chỉ cần giết được bọn chúng thu được chiến lợi phẩm thì chúng ta sẽ có đồng vàng, lúc đó muốn Hồn Tinh có Hồn Tinh, muốn mỹ thực sẽ có mỹ thực, muốn gì có đó."
Lâm Sơ Văn nghe những lời động viên trước khi ra trận của Sở Diệp, thần sắc có hơi quẫn bách.

Lâm Sơ Văn cảm thấy Sở Diệp làm có chút lố, bất quá, ong đàn lại rất nể tình.

Đàn ong phe phẩy cánh, như phụ họa cho lời nói của Sở Diệp, trăm vạn ong minh thanh hối thành một mảnh, tiếng gầm cuồn cuộn, đinh tai nhức óc.

Lâm Sơ Văn có chút tò mò, ong đàn có phải hay không có thể nghe hiểu những gì Sở Diệp nói, hay là lung ta lung tung phụ họa cho vui vậy.

Sở Diệp cắm eo, nhìn ý chí chiến đấu sục sôi của ong đàn thập phần vừa lòng.

Lâm Sơ Văn nhìn bộ dạng hùng hổ của ong đàn, thầm nghĩ: Quả nhiên vẫn là chủ nhất hiểu Hồn Thú của mình nhất."
Hắn trước còn cảm thấy mấy lời động viên của Sở Diệp có chút kỳ ba, nhưng xem kết quả xem, giống như là rất hữu hiệu thì phải.

Sở Diệp trong gần hai năm hắn đã bỏ ra cho Tiểu Ngân cùng ong đàn gồm Hồn Tinh, toái Hồn Tinh cùng phấn hoa, giá trị sớm đã vượt qua một trăm vạn, Sở Diệp cảm thấy hiện tại chính là lúc hắn nghiệm thu thành quả.

Tuyết Bảo chạy ra ngoài, Tiểu Ngân suất lĩnh ong đàn, hấp tấp đuổi theo phía sau.

Khi thú triều phát sinh thì đối với những Hồn Sủng Sư không có thực lực thì đó là tai nạn lăm đầu, còn với những Hồn Sủng Sư có thực lực thì đó chính là cơ hội phát tài.

Trong mắt những Hồn Sủng Sư có thực lực thì thú triều chính là món hời được dâng tới miệng!
Lâm Sơ Văn nhìn ong đàn lao đi cười khanh khách nói: “Ý chí chiến đấu của Tiểu Ngân cũng không thua gì Tuyết Bảo a!”
Sở Diệp cười, nói: “Bị nhốt lâu như vậy, thật vất vả mới có cơ hội chiến đấu."

Lâm Sơ Văn nhìn Sở Diệp, nói: “Chúng ta cùng qua đi nhìn xem."
Sở Diệp gật đầu, nói: “Hảo."
.....!
Tiền gia.

“Gia gia, giống như có thú triều loại nhỏ hướng tới hàng xóm cách vách chúng ta kìa.” Tiền Tiểu Duyệt nói.

Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn là dựa vào la bàn để phát hiện thú triều, còn những người cư trú ở Lưỡng Giới Thành lâu năm, thì sẽ có một ít thủ đoạn độc đáo để có thể phát hiện thú triều.

Tiền lão thái gia cau mày, nói: “Như thế nào lại nhanh như vậy lại phát sinh thú triều, ở Lưỡng Giới Thành chẳng lẽ là càng ngày càng không yên ổn?
Tiền Dung nhíu mày, nói: “Hẳn là không đến mức đi, chỉ là thú triều loại nhỏ mà thôi.

Tiền lão thái gia cau mày, nói: “Hy vọng là như thế đi."
“Gia gia, chúng ta có cần phái người đi hỗ trợ không?” Tiền Tiểu Duyệt thật cẩn thận hỏi.

Tiền lão thái gia thở dài, nói: “Nhà chúng ta chẳng có mấy ai am hiểu chiến đấu cả, trước cứ quan sát đã, nếu không ổn thì Hồ gia chất chấn sẽ ra tay."
Tiền Dung xoay chuyển tròng mắt, nói: “Hai người hàng xóm mới tới này không biết có qua được lần thú triều này không."
Tiền Trì lo lắng sốt ruột nói: “Hai người hàng xóm mới tới này không có kinh nghiệm ứng phó thú triều, nếu họ làm không tốt, nói không chừng sẽ liên lụy tới chúng ta."
Tiền lão thái gia thở dài, nói: “Bảo mọi người trong gia tộc làm tốt công tác chuẩn bị chống đỡ thú triều.”
......!
Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn chạy tới địa điểm giao chiến, hung thú tiến tới có trên trăm con, quy mô cũng không tính quá nhỏ.

“Thú đàn tiến đến không ít a! Bất quá, so sánh với số lượng ong đàn của ta còn rất nhỏ.” Sở Diệp có chút đắc ý nói.

Ong đàn của Sở Diệp đã phát triển tới mấy chục vạn con, trong đó có phẩm giai đã hơn 3000 con.

Bình quân khoảng mười mấy con Ngân Sí Ong có phẩm cấp sẽ dẫn đầu một nhóm ong bình thường quấn lấy một con hung thú mà tiêu diệt nó.

Lúc Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn đến nơi, thì nhìn thấy không ít hung thú, trên người đều đã bị ong đàn chập ra xưng như cái bao.

Một con Bốn Nha Thú bị ong đàn chập cho trên thân có trên trăm cục u y như là bị bệnh ngoài da.


Rất nhiều hung thú sau khi bị ong đàn chập, thì lực phòng ngự càng thêm yếu ớt, Tiểu Bạch liền nhanh tay trảo một vết đem da của hung thú mở ra một miệng vết thương.

Tiểu Bạch không ngừng tiến công trái đánh phải né liên tục.

Tiểu Bạch thân hình nhỏ nhỏ, mà ở đây không ít hung thú đều là có hình thể quái vật khổng lồ, Sở Diệp rất lo lắng, sợ là Tiểu Bạch bị hung thú một chân dẫm đã chết.

Cũng may Tiểu Bạch thân hình rất linh hoạt, không nhừng lợi dụng tình thế rối ren mà đục nước béo cò, mà đạt được thành quả không nhỏ.

Lâm Sơ Văn nhìn ong đàn bay múa, có chút vui sướng nói: “Độc tính của ong đàn hình như lại tăng lên.”
Sở Diệp gật đầu, nói: “Xác thật là vậy."
Đối thủ hiện giờ của Tuyết Bảo là một con cự mãng dài hơn 5 mét, đại mãng xà không ngừng duỗi đầu, ý đồ cắn Tuyết Bảo một ngụm, Tuyết Bảo thân hình linh hoạt mà trốn đi.

Đại mãng xà sau vài lần không đắc thủ, sinh khí mà liên tục thè lưỡi.

Tuyết Bảo đột nhiên phun ra một ngọn lửa tập kích đôi mắt củavcự mãng, ngọn lửa thêi đốt phần đầu cự mãng, để lại một vết thương rất sâu.

“Lửa của Tuyết Bảo đã mạnh lên rất nhiều a!” Sở Diệp nói.

Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Đúng vậy."
Trước đó ở Cực Bắc Băng Nguyên có được sát khí phẩm chất cực cao, phần sát khí kia ngoài giúp Tuyết Bảo tiến giai, phần dư lại đều dùng để cường hóa ngọn lửa, kể từ đó, ngọn lửa của Tuyết Bảo cường hãn lên không ít.

Tuyết Bảo không ngừng sử dụng ngọn lửa công kích cự mãng, do bị ngọn lửa công kích không ngừng cự mạng cũng vô pháp tới gần được Tuyết Bảo.

“Kế tiếp, chính là kiếm thứ có thể cường hóa tính công kích của ngọn lửa của Tuyết Bảo a!” Sở Diệp nói.

Lâm Sơ Văn gật đầu, “Ân” một tiếng, " Ta cũng đang suy xét."
Tuyết Bảo sau khi tiến giai Chiến Tướng, Lâm Sơ Văn vẫn chỉ chú tâm vào cường hóa huyết mạch cho Tuyết Bảo, mà ngọn lửa thì đã bị hắn xem nhẹ.

Lâm Sơ Văn cân nhắc, ở Lưỡng Giới Thành có bán không ít thú hỏa hệ băng, hắn đang suy xét xem có nên mua thử về để luyện hóa cho Tuyết Bảo không.

Cự mãng không ngừng bị ngọn lủa của Tuyết Bảo thiêu đốt làm cho phần xương cổ của cự mạng bị thiêu đến trơ xương, Tuyết Bảo liền nhanh tay trảo một cái tạo ra ba miệng vết thương trên người cự mãng.

Cự mãng quần quại vì đau, đột nhiên trường thân hướng tới Tuyết Bảo công kích, Tuyết Bảo liền phun ra một ngụm hỏa, đem cự mãng bức lui trở lại.

Đối thủ của Tiểu Ngân là một Lôi Điểu, mà trên thân Lôi Điểu giờ đây đầy rẩy vết ong chích.

Cánh trái của Lôi Điểu rõ ràng so cánh phải sưng lên một vòng, hẳn là do Ngân Sí Ong nhắm vào cánh trái mà chích.

Lôi Điểu dưới công kích của Ngân Sí Ong đã lung lay sắp đổ.


Tiểu Ngân phe phẩy cánh, thỉnh thoảng phát ra từng trận Sóng Âm Công Kích.

Lôi Điểu bị Sóng Âm Công Kích làm cho đầu óc choáng váng, lung tung đấu đá lung tung.

Lôi Điểu đột nhiên tăng tốc chạy, ý đồ muốn ném rớt những con Ngân Sí Ong đang bu trên người nó, mà Ngân Sí Ong thì giống như keo con chó mà bám chặt ở trên người Lôi Điểu, Lôi Điểu làm đủ cách cũng không thể thoát khỏi đám ong.

Hiện tại lực chú ý của Tiểu Ngân đang đặt trên người con Lôi Điểu Chiến Tuớng cấp, mà mặt khác có một bộ phận Ngân Sí Ong đang được Ngân Tiểu Nhị chỉ huy.

Ngân Tiểu Nhị cũng đã có tu vi cấp 8, thực lực cũng không tồi, có thể chỉ huy ong đàn tạo thành chiến đội, phát động tiến công.

Có Ngân Tiểu Nhị chỉ huy ong đàn, nhờ đó mà chiến lực của ong đàn cũng có thể phát huy thêm mấy lần uy lực.

Có Ngân Tiểu Nhị chỉ huy một bộ phận ong đàn, cũng giảm bớt không ít áp lực cho Tiểu Ngân.

Thất Thải Huyễn Điệp ở trên không trung không ngừng bay múa mê hoặc đám hung thú giúp ong đàn có cơ hội tấn công đám hung thú đang thoi thóp.

Chịu sự ảnh hưởng của Thất Thải Huyễn Điệp, rất nhiều hung thú bị đánh mất sức chiến đấu, bị Tiểu Bạch một kích lấy mạng.

Ong đàn càng đánh càng mạnh mẽ, đã giết không ít hung thú, mà ong đàn cũng bị thiệt hại không ít.

Bên này giảm bên kia tăng, không ít hung thú bắt đầu có ý định bỏ chạy.

Không ít hung thú muốn chạy, nhưng ong đàn lại không muốn dễ dàng buông tay, tụi nó theo đuổi không bỏ.

Hai bên chiến đấu giằng co hơn một canh giờ, cũng đã đến lúc kết thúc, trừ bỏ mấy con hung thú coi như sáng suốt, vừa thấy tình huống không ổn, thì đã sớm bỏ chạy, còn những con ngoan cố không chịu chạy thì đã bị hạ sát.

Chiến đấu kết thúc, trên mặt đất có trên trăm cổ thi thể hung thú.

Sở Diệp nhìn thi thể đầy đất, cong cong khóe miệng, nói: “Khởi đầu tốt đẹp a!"
Sở Diệp nhìn thi thề đầy đất, tâm tình không tồi, đúng là không uổng phí hắn nỗ lực bồi dưỡng ong đàn, cuối cùng hắn cũng đã thu được lợi, đám thi thể này bán đi ích nhất cũng được 40 vạn.

Lâm Sơ Văn nhìn Sở Diệp một cái, nói: “Nhanh chân thu thập chiến trường đi."
Sở Diệp gật đầu, nói: “Hảo."
Tuyết Bảo linh hoạt khai trảo mở đầu hung thú ra, đem từng viên Hồn Tinh lấy ra, rồi để vào bên trong túi trữ vật.

Tuyết Bảo động tác mau lẹ, mà thi thể hung thú nó chọn trung đều là những con tốt nhất, chỉ trong chốc lác bên trong túi trữ vật của Tuyết Bảo, đã có trên một trăm viên Hồn Tinh..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.