Editor: Tĩnh
“Vân Hổ đạo nhân đã chết.” Tư Nam Nguyệt nói.
Tư Đông Phong có chút ngoài ý muốn nói: “Nhanh như vậy?”
Người này chân trước tiếp nhận treo thưởng của Ngũ Độc lão tổ, sau lưng liền đã chết, chết cũng quá nhanh rồi.
Vân Hổ đạo trong nhân mấy năm nay ít khi xuất hiện, nhưng kỳ thật, người này khi còn trẻ cũng là một hung nhân gϊếŧ người vô số, mấy năm nay tu thân dưỡng tính, mới dần dần bị người phai nhạt.
Không nghĩ tới lại dễ dàng chết như vậy, cũng không biết có phải là do tuổi già, dẫn đến trình độ đã tuột dốc hay không.
Tư Nam Nguyệt run run tay áo, ngồi xuống một bên, có chút vui sướng khi người gặp họa nói: “Lão già này chết cũng là xứng đáng, đã sắp chết tới nơi còn ra nhảy nhận nhiệm vụ, hiện tại thì hay rồi, chết ở bên ngoài, mà Đồng Tử Vân Dực Hổ chắc cũng đã chết."
Tư Nam Nguyệt thầm nghĩ: Vân Hổ đạo nhân nếu là chết ở trong nhà, thì Vân Dực Hổ có lẽ còn có thể sống sót, còn có thể hổ trợ phần nào cho gia tộc lão, giờ thì hay rồi chết ở bên ngoài, khi còn trẻ Vân Hổ chân nhân đã đắc tội không ít người, nay lão đã chết, những người lão đắc tội kia dĩ nhiên sẽ không tha cho gia tộc của lão.
Tư Đông Phong híp mắt mắt, nói: “Vân Hổ đạo nhân kỳ thật là rất có hy vọng sẽ có thể tiến giai Hồn Vương."
Lão gia hỏa đó đã dừng lại ở Hồn Sư cấp 9 hơn 60 năm, lúc sau, nhờ có cơ duyên mà tiến vào được một cái bí cảnh.
Vân Hổ đạo nhân ở trong bí cảnh tuy không có thể phát hiện Duyên Thọ thảo, nhưng lại là phát hiện một tảng lớn Huyết Linh Chi.
Nếu đối phương có thể sớm một chút gặp được Huyết Linh Chi, vậy Tử Đồng Vân Dực Hổ đã có thể mượn dược lực khổng lồ của Huyết Linh Chi đánh sâu vào Vương cấp.
Đáng tiếc, khi Vân Hổ đạo nhân gặp được Huyết Linh Chi tuổi quá lớn, khí huyết suy kiệt, vô lực đánh sâu vào Hồn Vương, nên đã liên lụy Tử Đồng Vân Dực Hổ.
“Muốn tiến vào vương giai mà đơn giản như vậy! Vậy đã không có một đám người dừng ở Chiến Tướng cấp 9 lâu như vậy .” Tư Nam Nguyệt lắc đầu, không cho là đúng nói.
Rất nhiều Hồn Sư cấp 9 đều cảm thấy khoảng cách tiến vào Vương cấp chỉ là một bước đi, nhưng kỳ thật chính là cách nhau cả một cái lạch trời, mà Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn thật đúng là lợi hại, có thể dễ dàng xử lý đối phương như vậy.” Tư Đông Phong nói.
“Từ hiện trường xem xét thì, hẳn là xử lý Hồn Sư trước, sau đó mới xử lý Hồn Thú.” Tư Nam Nguyệt nói.
“Nếu là như thế thì Vân Hổ chân nhân vừa chết chiến lực của Vân Dực Hổ cũng đã giảm xuống ba thành.”
Tư Nam Nguyệt hít sâu một hơi, nói: “Việc này nói thì đơn giản, nhưng khi làm cũng không dễ dàng như vậy. Vân Hổ đạo nhân đã sống nhiều năm như vậy, tính cảnh giác hẳn là phải rất cao, mà Vân Dực Hổ cũng rẩ mẫn cảm với hơi thở, muốn đánh lén đắc thủ, cũng không dễ dàng, không biết hai người kia đã làm như thế nào."
Tư Đông Phong cười cười, nói: “Việc này đối với người khác mà nói là rất khó khăn, nhưng đối với hai người bọn họ mà nói, hẳn là cũng không quá khó, muội đã quên, hai người bọn họ còn cất dấu một con ảnh thú sao, có ảnh thú phối hợp ra tay, dù là Vân Hổ đạo nhân cũng khó thoát.”
“Nói cũng đúng.” Ảnh thú thứ này, chính là có tiếng xuất quỷ nhập thần.
Tư Nam Nguyệt thầm nghĩ: Mấy tổ chức tình báo ở Lưỡng Giới Thành đã công bố không ít tin tức về Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn, nhưng chuyện về ảnh thú thì hình như chưa có phát hiện, không biết, nếu để bọn họ biêt được tin tức này, chắc lại gây ra một trận oanh động.
Tư Đông Phong cười cười, nói: “Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn thật sự là quá tiêu dao.”
Trước kia hắn còn lo lắng hai người bị ép đến cùng đường bí lối, hiện tại xem ra, đối phương còn có thừa lực phản kích, xem ra tình thế bọn họ cũng quá không tệ."
“Nghe nói, Lâm Nam Cương đang đến.” Tư Nam Nguyệt lắc đầu nói.
Tư Đông Phong cau mày, nói: “Tên đó thì đúng là có chút khó giải quyết!”
Tư Nam Nguyệt thở dài, nói: “Không chỉ có Lâm Nam Cương, mà phần tu luyện tâm đắc của Ngũ Độc lão tổ vẫn là rất mê người, nghe nói, đã có vài cái Chiến Tướng cấp 9 tiếp nhận treo thưởng rồi, không biết bọn họ có thể né qua không.” Một Vân Hổ đạo nhân chết đi hẳn là đã dọa được những người muốn lấy truyền thừa, mà người treo giải thưởng lại là Hồn Vương, cũng không biết Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn có thể chịu trong bao lâu đây.
Mười vạn hoang man.
Sở Diệp nhìn la bàn, nói: “Giống như lại tới tiếp một Chiến Tướng cấp 9.”
“Lại tới một cái!” Lâm Sơ Văn nói thầm nói.
Sở Diệp gật đầu, thầm nghĩ: Hồn Sư cấp 9 tuy có tiền, nhưng bọn họ cứ nối đuôi nhau tới thì cũng có chút rắc rối.
“Thật là phiền toái a!” Sở Diệp nói.
Tiểu Bạch liếm liếm móng vuốt, mãn không thèm để ý nói: “Chiến Tướng cấp 9 thì Chiến Tướng cấp 9, ngày hôm qua không phải vừa mới gϊếŧ một tên sao? Hình như cũng không có gì ghê gớm. Gϊếŧ được thêm mấy người thu thêm nhiều thứ tốt, vừa lúc có thể tiến giai."
Sau khi hấp thu tinh guyết của Vân Dực Hổ Tiểu Bạch lại tấn thêm một cái giai vị, nay lại nghe nói có một con Chiến Tướng cấp 9 khác muốn tới, Tiểu Bạch lại có chút chờ mong.
Tuy rằng Tiểu Bạch ngoài miệng chưa nói, nhưng hắn đường đường là Bạch Hổ mà cấp bậc lại thấp hơn một con ong mật, Tiểu Bạch đối với điểm này đã sớm khó chịu.
Lâm Sơ Văn nhìn Tiểu Bạch liếc mắt một cái, lắc đầu, nói: “Không phải con Chiến Tướng cấp 9 nào đều dễ gϊếŧ như vậy đâu."
Lần trước có thể dễ dàng mà gϊếŧ được Vân Hổ đạo nhân, là do có nhiều nguyên nhân.
Một là Sở Diệp có la bàn, có thể xác định đúng vị của đối phương, nên có thể dễ dàng tính toán ra lộ tuyến mà đối phương sẽ đi, mới có thể đi trước mà mai phục.
Hai là do đối phương quá khinh địch, đối phương đại khái không dự đoán được, bọn họ bị Hồn Vương truy nã, mà lại còn dám chủ động xuất kích, nếu Tiểu Bạch không có thể một kích gϊếŧ chết Vân Hổ đạo nhân, một khi để đối phương phản ứng lại, vậy bọn họ chỉ sợ là đã gặp phải một trận đánh ác liệt.
Ba là Hồn Thú của đối phương là Hồn Thú thuộc họ hổ, hổ là loại Hồn Thú có sức chiến đấu không yếu, nhưng đối thủ của Vân Dực Hổ lại là Tiểu Bạch, Tiểu Bạch là hổ trung chí tôn, cho nên tất cả Hồn Thú họ hổ đều phải khiêng dè uy áp của Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch chớp chớp mắt, nói: “Nói vậy cũng đúng, lão nhân kia thoạt nhìn ngây ngốc, cho nên nói lão nhân kia do tuổi già nên trí tuệ bị chậm chập phải không, không ngờ kẻ ngốc mà cũng trở thành được Hồn Sư cấp 9."
Lâm Sơ Văn: "......." Vân Hổ đạo nhân nếu có thể tu luyện đến Hồn Sư cấp 9, tự nhiên sẽ không ngốc, đây chỉ là đại ý mà thôi.
“Lần này người tới hẳn là Mặc Kiêu chân nhân.” Sở Diệp nói.
Lâm Sơ Văn mím môi, có chút lo lắng nói: “Là hắn sau chúng ta lại đối mặt với một Hồn Sư cấp 9, Hồn thú của ông ta thuộc loại phi hành Hồn thú."
Tuyết Bảo cùng Tiểu Bạch đều không thể bay lên không trung để tác chiến.
Tiểu Ngân cùng Tiểu Thải thì thật ra có thể bay, nhưng tốc độ bay thì có chút bình thường, gặp được Hồn Thú có cấp bậc thấp thì còn đở, còn nếu gặp Hồn Thú có cấp bậc cao hơn thì rất dễ dàng bị áp chế.
“Ấn theo tốc độ của đối phương, hẳn là chẳng mấy chốc đối phương sẽ đuổi kịp bọn họ.”
Mặc Kiêu chân nhân có một con Lục Vĩ Kiêu có sở trường là đánh bất ngờ, nếu một khi bị phát hiện tung tích, thì đối phương sẽ từ không trung mà phát động công kích bất ngờ, thật đúng là có chút phiền phức.
Lâm Sơ Văn trầm ngâm một chút, nói: “Phía trước là Hôi Vụ lĩnh.”
Sở Diệp nhướng mày, nói: “Đem người dẫn qua đó sao?”
Lâm Sơ Văn gật gật đầu, nói: “Hoàn cảnh ở Hôi Vụ lĩnh tương đối có lợi cho chúng ta.”
Hôi Vụ lĩnh là nơi sinh sống của một đám Hôi Thạch thú, loại yêu thú này thích nhất là ăn một loại đá gọi là Hôi Sắc thạch, Hôi Thạch thú sau khi ăn Hôi Sắc thạch sẽ thả ra một loại sương xám vào không khí, mà loại sương xám này luôn không ngừng biến ảo nên mới tạo ta hoàn cảnh đặc thù như ở Hôi Vụ lĩnh.
Sương ở Hôi Vụ linh sẽ ngăn cách tằm mắt của yêu thú, còn có thể tạo ra trở ngại khi sử dụng thần hồn dò xét.
Mặc Kiêu chân nhân cùng Lục Vĩ Kiêu một khi tiến vào Hôi Vụ lĩnh, tầm mắt liền sẽ chịu ảnh hưởng, nếu muốn từ không trung mà phát động công kích thì đọ khó sẽ được đề cao.
Sở Diệp gật đầu, nói: “Đây là một ý kiến hay."
“Chỉ sợ đối phương không chịu buông tha mà sẽ ở ngoài Hôi Vụ lĩnh tử thủ, vậy chúng ta sẽ gặp phiền toái .” Lâm Sơ Văn nói.
Những người tiếp nhiệm vụ săn gϊếŧ bọn họ đã ngày càng nhiều, nếu như bị những người đó vây quanh Hội Vụ lĩnh, sẽ rất phiền toái.
Sở Diệp lắc đầu, nói: “Hắn sẽ không làm như vậy.”
“Sao ngươi biết?” Lâm Sơ Văn hỏi.
Sở Diệp cười, nói: “Hiện tại nếu muốn đoạt đầu của chúng ta! Thì đối phương phải nhanh chân, dù chúng ta chịu kéo dài chưa chắc đối phương đã chịu."
Người mơ ước đầu của hắn cùng Sơ Văn cũng không ít đâu.
Lâm Sơ Văn nghĩ nghĩ, gật đầu, nói: “Có đạo lý.”
Trừ bỏ Ngũ Độc lão tổ, thì còn có người đang treo thưởng, những truyền thừa dược tề trên tay hắn, hơn nữa ra giá còn không thấp, Mặc Kiêu chân nhân nếu không nhanh chân sẽ bị những người khác giành trước.
“Hiện tại đầu của chúng ta thật đáng giá, mà ta mới xem tin tức trên Lưu Ngôn Phong Ngữ Thụ, đã có không ít người treo thưởng về chúng ta, chúng ta giờ đây đã là hai người đứng đầu danh sách những người được treo thưởng nhiều nhất đấy.”Sở Diệp lưng đeo xuống tay, có chút đắc ý nói.
Tiểu Bạch nghiêng đầu, có chút nghi hoặc nói: “Đây là chuyện đáng để cao hứng sao?”
Lâm Sơ Văn:”Hình như không phải."
“Đứng đầu bảng sao, mặc kệ là bảng gì đứng đầu bảng đều là tốt.” Sở Diệp nói.
Lâm Sơ Văn:".....” Là như vậy sao?
“Nếu đối phương khăng khăng không chịu vào thì sao.” Lâm Sơ Văn có chút lo lắng nói.
Sở Diệp nhún vai, nói: “Vậy không có biện pháp, đối phương không chịu vào thì chúng ta vừa lúc có thể chạy.” Hoàn cảnh ở Hôi Vân lĩnh cũng rất thích hợp để ẩn nấp.
Hội Vụ lĩnh vừa có thể che dấu tung tích của bọn họ, mà còn có thể che dấu lộ tuyến rời đi của bọn họ.
Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn tiến vào Hôi Vụ lĩnh không bao lâu, thì một con Lục Vĩ Kiêu khổng lồ xuất hiện và trên lưng có chở một lão giả, xuất hiện ở phụ cận Hôi Vụ lĩnh.
“Hôi Vụ lĩnh?” Lão giả ngồi trên lưng Lục Vĩ Kiêu nhìn ngọn núi trước mặt nhíu chặt mày.
“Tới.” Sở Diệp nhìn la bàn nói.
“Bất động.” Lâm Sơ Văn phồng lên quai hàm, thầm nghĩ: Đối phương giống như rất cẩn thận, còn chưa chịu tiến vào.
Sở Diệp hướng tới Mặc Nắm nhìn thoáng qua, Mặc Nắm lặng yên không một tiếng tự động phiêu đi ra ngoài.
Mặc Nắm dưới sự chủ dẫn của Sở Diệp đã ẩn tàng ở bên bìa Hôi Vụ lĩnh, để giám thị hành động của Mặc Kiêu chân nhân.
Mặc Kiêu chân nhân ở bên ngoại Hôi Vụ lĩnh bồi hồi một hồi, rồi chỉ dẫn Lục Vĩ Kiêu bay lượn khắp nơi, tuần tra hoàn cảnh chung quanh, cũng đã một tuần tra hơn một canh giờ.
Tiểu Bạch lười biếng đánh cái ngáp, nói: “Lão nhân này đã ở bên ngoài bồi hồi hơn một canh giờ, đúng là một kẻ tham sống sợ chết y như ngươi."
Sở Diệp: “.....” Cái gì nói hắn giống lão già kia, hắn chính là thiếu niên thiên tài đó.
Tiểu Bạch là đồ hỗn trướng suốt ngày chỉ biết nói xấu hắn.
“Gia hỏa này rốt cuộc có tiến vào không a!” Tiểu Bạch có chút không kiên nhẫn nói.
Sở Diệp nhìn Tiểu Bạch nói: “Kiên nhẫn đi a! Hấp tấp bộp chộp rất dễ dàng game over.”
Tiểu Bạch: "......."
Mặc Kiêu chân nhân ở bên ngoài bồi hồi một hồi, dường như rốt cuộc cũng hạ quyết tâm, Mặc Kiêu chân nhân từ nhẫn không gian lấy ra một viên trái cây màu đen, cho Lục Vĩ Kiêu nuốt vào.
“Khư Chướng quả.” Sở Diệp nhíu nhíu mày.
Lâm Sơ Văn nhìn Sở Diệp một cái, nói: “Trên tay Mặc Kiêu chân nhân có Khư Chướng quả?
Sở Diệp gật đầu, nói: “Đúng vậy.”
Lâm Sơ Văn cau mày, nói: “Có chút phiền phức!” Khư Chướng quả có thể giúp cho Lục Vĩ Kiêu hạn chế bị xương trong Hôi Vụ lĩnh ảnh hưởng, có thể thấy Lục Kiêu chân nhân đã chuẩn bị từ trước để hổ trợ cho Lục Vĩ Kiêu."
Tiểu Bạch nhìn Lâm Sơ Văn, nói: “Cũng không có gì phiền toái, chỉ là một con phá điểu mà thôi.”
Lâm Sơ Văn: "......." Tiểu Bạch thật đủ tự tin.
Lục Vĩ Kiêu đã lấy lại năng lực truy tung, vậy đối phương sẽ chẳng mất bao lâu để có thể phát hiện được tung tích của bọn họ.
Sở Diệp vuốt ve cằm, tính toán phương pháp đối phó Mặc Kiêu chân nhân.
Sở Diệp ánh mắt đảo qua, liền thấy được ngạo khí tận trời Tiểu Bạch.
Sở Diệp nhìn Tiểu Bạch, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, cười cười, nói: “Tiểu Bạch, ngươi nói rất đúng! Một con phá điểu, không đáng để lo."
Tiểu Bạch nhìn Sở Diệp, ngữ khí cổ quái nói: “Ngươi cái tên gian trá giảo hoạt, ngươi lại nghĩ ra chú ý quỷ quái gì đó."
Sở Diệp không vui nói: “Cái gì mà gian trá giảo hoạt, ta đây là đa mưu túc trí?”
Tiểu Bạch nhàn nhạt nói: “Kia đều không phải là giống nhau sao?”
Sở Diệp: “.....” Gian trá giảo hoạt cùng đa mưu túc trí có thể giống nhau sao? Tiểu Bạch đúng là đồ không văn hóa.