Xuyên Thư Chi Nghịch Chuyển Nhân Sinh

Chương 188: Lục Vĩ Kiêu



Editor: Tĩnh

Sở Diệp đem Mặc Nắm triệu trở về, Lục Vĩ Kiêu bay lên không trung, Mặc Nắm dù lưu lại cũng không làm được gì.

Mà giờ đây khả năng truy tung của Mặc Nắm cũng không dùng được, cũng không giúp cho Sở Diệp được gì nhiều.

Sở Diệp có la bàn, có thể tùy thời định vị được hành tung của Lục Vĩ Kiêu.

“Hình như có thêm một con Hồn Thú.” Lâm Sơ Văn nhìn la bàn nói.

"Là Thị Âm Cưu.” Mặc Kiêu chân nhân trừ bỏ một con Chiến Tướng Lục Vĩ Kiêu cấp 9, mà còn có một con Chiến Tướng Thị Âm Cưu cấp 6.

Từ la bàn biểu hiện xem ra, Mặc Kiêu chân nhân chính mình ngồi trên Thị Âm Cưu mà bay lượn trên không trung, dùng linh hồn lực để khống chế Lục Vĩ Kiêu để nó tiến vào Hôi Vụ lĩnh.

“Mặc Kiêu chân nhân không có đi vào, mà là Lục Vĩ Kiêu tiến vào.” Lâm Sơ Văn nói.

Sở Diệp cười cười, nói: “Nhìn dáng vẻ, sau khi Vân Hổ đạo nhân chết, đã dọa cho Lục Vĩ chân nhân không nhẹ, nên mới ngồi trên lưng phó sủng mà ở xa xa trốn tránh."

“Đối phương không tiến vào, chúng ta muốn xử lý lão cũng không dễ.” Lâm Sơ Văn nói.

“Trước giải quyết Lục Vĩ Kiêu đi.” Giải quyết xong Lục Vĩ Kiêu, thì Mặc Kiêu chân nhân tất nhiên sẽ gặp bị thương nặng, một con Thị Âm Cưu cấp 6 cũng không đáng để lo.

Lục Vĩ Kiêu tiến vào Hôi Vụ lĩnh không bao lâu, liền tìm được tung tích của Sở Diệp.

Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn đã chờ sẳng trong Hôi Vụ lĩnh, tiểu hồ ly ghé vào trên vai Lâm Sơ Văn.

Mà bên cạnh Sở Diệp lại không có Hồn Thú, Mặc Kiêu chân nhân nghĩ Hồn Thú của Sở Diệp hẳn là đã thu vào Hồn Thất.

Lục Vĩ Kiêu rút nhỏ thân hình, đột nhiên từ trên không trung lao xuống xuống, hướng tới Sở Diệp vọt qua.

Lục Vĩ Kiêu có tốc độ nhanh như tia chớp, Sở Diệp thấy Lục Vĩ Kiêu lao xuống lại không chút hoảng hốt.

Lục Vĩ Kiêu đã lao tới giữa không trung, đột nhiên bị Sóng Âm Công Kích, làm thân hình bị sựng lại.

Sở Diệp tụ linh hồn lực lại, hướng tới Lục Vĩ Kiêu phát động linh hồn công kích.

Sở Diệp vẫn luôn dùng linh hồn dược tề, linh hồn lực đã tăng trưởng tới mức độ làm cho người ta sợ hãi, Sở Diệp phát động linh hồn lực công kích, uy lực là vô cùng khủng khiếp.

Sở Diệp sử dụng linh hồn lực công kích, đánh vào giữa thức hải của Lục Vĩ Kiêu, linh hồn của Lục Vĩ Kiêu bị thương nặng, liên tục phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Tiểu Bạch đột nhiên từ ở trên đỉnh đầu Sở Diệp hiện ra huy động móng vuốt, mấy đạo lưỡi dao sắc bén cắt qua hư không, làm cho phần bụng của Lục Vĩ Kiêu bị cắt ra.

Sở Diệp trước đã bảo Mặc Nắm bám lên người Tiểu Bạch để giúp Tiểu Bạch ẩn đi thân hình, rồi lại bảo Tiểu Bạch ghé vào trên vai hắn, rồi dụ dỗ Lục Vĩ Kiêu ra tay.

Tiểu Bạch đồng ý theo cách làm của Sở Diệp, nhưng tỏ vẻ trên vai là vị trí không tốt, đỉnh đầu càng lợi cho đánh lén.

Sở Diệp cũng không cùng Tiểu Bạch tranh chấp, nên đồng ý với ý kiến của Tiểu Bạch.

Lục Vĩ Kiêu thấy hắn lẻ loi một mình, quả nhiên ra tay.

Vốn dĩ Lục Vĩ Kiêu là chiến thú cấp 9, không dễ bị mê hoặc như vậy, bất quá Hội Vụ lĩnh có hoàn cảnh đặc thù, tuy rằng có Khư Chướng quả, nhưng không thể ngăn chặn toàn bộ ảnh hưởng do Hôi Vụ lĩnh gây ra.

Lục Vĩ Kiêu thấy tình thế không ổn, muốn chạy trốn.

Sở Diệp nháy mắt triệu hoán Tiểu Ngân cùng đám Chiến Tướng Ngân Sí Ong, một đám Chiến Tướng Ngân Sí Ong dốc toàn bộ lực lượng, nhìn chằm chằm miệng vết thương do Tiểu Bạch tạo ra mà công kích.

Đại lượng nọc ong bị rót vào thân thể Lục Vĩ Kiêu, nếu một mình Tiểu Ngân muốn bắt lấy Lục Vĩ Kiêu là không dễ dàng, nhưng ở đây lại có tới mười mấy con giúp đỡ hỗ trợ, sự tình liền trở nên đơn giản hơn một ít.

Nọc ong của mười mấy chỉ Chiến Tướng Ngân Sí Ong tiến vào thân thể Lục Vĩ Kiêu, đã khiến cho tốc độ phi hành của Lục Vĩ Kiêu bị suy giảm mạnh.

Tiểu Bạch cùng Tuyết Bảo đồng thời hướng tới Lục Vĩ Kiêu phát động công kích.

Lục Vĩ Kiêu tựa hồ ý thức được cái gì đó, không màng tất cả mà hướng tới không trung mà bay đi.

Mặc Kiêu chân nhân vốn còn nghĩ sẽ đột kích chớp nhoán để một kích bắt lấy Sở Diệp, nhưng ai biết trong nháy mắt, thế cục đã đại biến.

Nghĩ đến kết cục của Vân Hổ đạo nhân, Mặc Kiêu chân nhân tức khắc có chút hoảng hốt, không ngừng ra mệnh lệnh cho Lục Vĩ Kiêu bỏ chạy.

Lục Vĩ Kiêu thu được mệnh lệnh, không màng tất cả mà hướng tới không trung mà bay, tốc độ cực kỳ nhanh.

Tiểu Thải bay đến trước mặt Lục Vĩ Kiêu, thêu dệt ra từng mảnh ảo cảnh.

Lục Vĩ Kiêu dưới tác dụng của ảo cảnh tác, nghĩ lầm trên đỉnh đầu là vách dá nên theo bản năng ngừng lại một chút.

Tiểu Ngân cùng đông đảo Chiến Tướng Ngân Sí Ong và thủ hạ, bắt được cơ hội này, rồi điên uổng công kích Lục Vĩ Kiêu.

Mặc Kiêu chân nhân cùng Lục Vĩ Kiêu tâm thần tương liên, mà Lục Vĩ Kiêu thì đang bị Ngân Sí Ong điên uổng công kích, Mặc Kiêu chân nhân cũng cảm ứng được.

“Tại sao lại như vậy?” Lực công kích của Sĩ cấp Ngân Sí Ong cùng Chiến Tướng Ngân Sí Ong là kém rất xa, khi Lục Vĩ Kiêu bị công kích Mặc Kiêu chân nhân đã lập tức phát hiện ở đây có mười mấy chỉ Chiến Tướng Ngân Sí Ong tồn tại.

Mặc Kiêu chân nhân sắc mặt đại biến, dù sao cũng không thể ngờ rằng Sở Diệp lại có thể có tới mười mấy chỉ Chiến Tướng Ngân Sí Ong.

Tiểu độc vương tuy thủ hạ Chiến Tướng châu chấu cũng nhiều, nhưng cách bồi dưỡng ra Chiến Tướng châu chấu thì tương đối đơn giản, chỉ cần cho châu chấu đàn không ngừng ăn các loại linh thực, rồi tạo ra thật nhiều Sĩ Cấp cấp 9 rồi cho chúng cắn nuốt lần nhau thì sẽ cho ra được Chiến Tướng châu chấu.

Nhưng nếu muốn bồi dưỡng Chiến Tướng Châu Chấu Vương, thì lượng tiêu hao tài nguyên cũng là rất lớn.

Nên khi tiểu độc vương muốn tạo ra Chiến Tướng châu chấu, thường sẽ thả châu chấu cho chúng đi gây hại khắp nơi.

Vì để tạo ra nhiều Châu Chấu Vương, tiểu độc vương không biết đã đắc tội bao nhiêu thế lực.

Nếu không phải có Ngũ Độc lão tổ chống lưng, thì tiểu độc vương không biết đã chết bao nhiêu lần.

Mà Ngân Sí Ong bình thường phẩm tướng sẽ không quá cao, mà chúng cũng không thể dùng biện pháp cắn nuốt lẫn nhau để tiến giai, nếu muốn bồi dưỡng ra Ngân Sí Ong không thể tránh khỏi yêu cầu sát khí, Sở Diệp là ở nơi nào mà có nhiều sát khí như vậy."

Tiểu hồ ly cùng Tiểu Bạch không ngừng hướng tới Lục Vĩ Kiêu phát động công kích, tiểu hồ ly cái đuôi đột nhiên biến to ra, rồi quét ngang Lục Vĩ Kiêu.

Lục Vĩ Kiêu bị Tuyết Bảo dùng đuôi đánh bay ra ngoài.

“Hoành Tảo Thiên Quân.” Mặc Kiêu chân nhân nhíu lại mày, sắc mặt đại biến.

Hắn trước khi tới đây thì đã xem qua tư liệu về Lâm Sơ Văn theo tư liệu nói, thì tiểu hồ ly của Lâm Sơ Văn có phẩm tướng cực cao, thậm chí khả năng có huyết mạch của Cửu Vĩ Hồ.

Khi Mặc Kiêu chân nhân nhìn tư liệu thì cảm thấy thông tin trên tư liệu đã bị thổi phòng lên, bởi Lâm Sơ Văn là Dược Tề Sư nên mọi người mới đề cao Hồn Sủng của hắn mà thôi, nhìn sao thì con hồ ly kia chỉ là một con tuyết hồ bình thường mà thôi.

Hoành Tảo Thiên Quân là truyền thừa dành cho những con hồ thú có huyết mạch của  Cửu Vĩ Thiên Hồ, con hồ ly của Lâm Sơ Văn có thể sử dụng ra chiêu thức này, liền đại biểu con hồ ly kia thật sự có huyết mạch của Cữu Vĩ Thiên Hồ, thậm chí độ dày của Huyết Mạch còn không thấp.

“Trốn.” Giờ đây mấy cái giải thưởng, cái gì truyền thừa, cũng đã bị Mặc Kiêu chân nhân vứt ra sau đầu, Mặc Kiêu chân nhân trong đầu giờ phút này chỉ có hình ảnh về kết cục của Vân Hổ đạo nhân.

Mặc Kiêu chân nhân trước kia còn cảm thấy Vân Hổ đạo nhân quá vô dụng, tốt xấu gì cũng là một Hồn Sư cấp 9 thành danh đã lâu, dù bắt không được Sở Diệp và Lâm Sơ Văn, cũng không nên nghẹn khuất tới nổi mà chết ở trong tay hai người.

Tử vong lâm đầu, Mặc Kiêu chân nhân chỉ có thể phải nhịn đau từ bỏ cứu Lục Vĩ Kiêu, mà mệnh lệnh cho Thị Âm Cưu mang chính chạy trốn.

Lục Vĩ Kiêu trước bị Tiểu Bạch đánh lén, lúc sau lại trúng ảo thuật lại bị nọc ong xâm lấn, sau đó lại trúng một đuôi của tiểu hồ ly nên đã bị thương nặng, sau đó lung lay mà ngã xuống.

Mặc Kiêu chân nhân chạy trốn, sẽ tạo ra ảnh hưởng không nhỏ với Lục Vĩ Kiêu, minh bạch chính mình bị chủ nhân từ bỏ, Lục Vĩ Kiêu liền đánh mất ý chí chiến đấu.

Tiểu Bạch hướng tới Lục Vĩ Kiêu nhảy qua, nắm lấy đuôi của Lục Vĩ Kiêu bứt lấy một cộng lông đuôi

Tiểu hồ ly thấy thế, cũng không cam lòng yếu thế, chạy tới bứt lấy hai cộng lông đuôi còn lại của Lục Vĩ Kiêu.

Tiểu Bạch thấy tiểu hồ ly lấy nhiều hơn nó liền giận dữ.

Chỉ chốc lát vốn là Lục Vĩ Kiêu uy phong bát lại thành Lục Vĩ Kiêu trọc đuôi.

Mỗi một cộng lông đuôi của Lục Vĩ Kiêu đều là tài liệu luyện khí quý giá có giá trị không nhỏ.

Sở Diệp nhìn la bàn, cũng không để ý tới Lục Vĩ Kiêu đang thoi thóp trên mặt đất “Mặc Kiêu chân nhân muốn bỏ chạy nhưng đã Tiểu Ngân ngăn lại."

Tiểu Ngân khi thấy Mặc Kiêu chân nhân muốn chạy, liền nhanh chân dẫn theo ong đàn bao quanh Mặc Kiêu chân nhân.

Sở Diệp thầm nghĩ: Vì xử lý Lục Vĩ Kiêu, hắn đã vận dụng mười mấy chỉ Chiến Tướng Ngân Sí Ong, Mặc Kiêu chân nhân nhất định đã phát hiện, mười mấy chỉ Chiến Tướng Ngân Sí Ong chính là đòn sát thủ của hắn, nếu bị nói ra ngoài, đối với hắn sẽ rất bất lợi, nhất định phải đem người này xử lý, miễn cho người này đi ra ngoài nói bậy.

“Không cần chơi, nhanh chống đem nó giải quyết đi.” Lâm Sơ Văn cầm hai cái đuôi của Lục Vĩ Kiêu quyét quyét tiểu hồ ly.

Tiểu hồ ly nghe vậy, liền ra tay trảo phá cổ của Lục Vĩ Kiêu rồi móc ra một quả tinh hạch.

Lục Vĩ Kiêu vừa chết, Mặc Kiêu chân nhân tức khắc bị thương nặng, hộc ra một búng máu.

Tiểu Ngân suất lĩnh ong đàn, hướng tới Mặc Kiêu chân nhân bọc đánh.

Mấy vạn con Ngân Sí Ong đồng thời hành động, thanh thế cực kỳ kinh người.

Tiểu Ngân đã là Chiến Tướng cấp 7, sau khi hấp thu đại lượng ong tinh thực lực lại càng là đạt tới Chiến Tướng cấp 7 đỉnh phong có thừa.

Thực lực Tiểu Ngân có lẽ không bằng Lục Vĩ Kiêu cấp 9, nhưng nếu muốn ngăn lại một con Thi Âm Cưu cấp 6 vẫn là dư sức.

Ong đàn nhìn chằm chằm Mặc Kiêu chân nhân chỉ khoảnh khắc Mặc Kiêu chân nhân đã bị ong đàn bao quanh.

Mặc Kiêu chân nhân nhìn đến Ngân Sí Ong ào ào bay tới vừa là phẫn nộ, lại là hoảng hốt.

Mặc Kiêu chân nhân trước kia đã xem qua hình ảnh khi Ngân Sí Ong chiến đấu, tuy vẫn là có chút kiêng kị ong đàn của Sở Diệp, bất quá, hắn lúc ấy cảm thấy tốc độ của Lục Vĩ Kiêu là rất nhanh, dù thế cục đối với chính mình bất lợi thì cũng đủ bỏ xa Ngân Sí Ong, nên cũng không có quá mức kiêng kị ong đàn.

Ong đàn đem Mặc Kiêu chân nhân bao quanh, Mặc Kiêu chân nhân bị đàn ong chít, phải không ngừng kêu thảm thiết.

Sở Diệp nhìn quang điểm trên la bàn đã càng ngày càng ảm đạm, cong cong khóe miệng, “Gia hỏa sắp không xong rồi.”

Lâm Sơ Văn gật đầu, lấy trạng thái hiện giờ của Mặc Kiêu chân nhân dù trốn cũng trốn không thoát.

Mặc Kiêu chân nhân bị ong đàn chít tới mặt đầy bánh bao, do ngồi không cẩn thận nên đã té từ trên lưng Thi Âm Cưu.

Do từ trên cao ngã xuống nên Mặc Kiêu chân nhân đã trực tiếp ngã chết.

Mặc Kiêu chân nhân vừa chết, Thị Âm Cưu liền bị phản phệ cộng thêm những vết thương sẵn có trên người thương càng thêm thương, ong đàn chớp lấy thời cơ tiến hành vây công gϊếŧ chết Thi Âm Cưu.

Lâm Sơ Văn tâm tình không tồi nói: “Lại giải quyết được thêm một tên."

Sở Diệp cười tươi, nói: “Giống như cũng không phải khó giải quyết.” Chẳng lẽ Hồn Sư Cấp 9 đều yếu như vậy sao.

Lâm Sơ Văn trừng mắt nhìn Sở Diệp một cái, nói: “Đừng chủ quan.” Lần sau còn không biết sẽ có bao nhiêu người tới.

Sở Diệp cười cười, nói: “Ta chính là tùy tiện nói nói, chúng ta đi thôi."

Lâm Sơ Văn đầu, nói: “Hảo."

Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn thu thập chiến trường, rồi rời đi Hôi Vụ lĩnh.

Sở Diệp kiểm tra nhẫn không gian của Mặc Kiêu chân nhân, cũng phát hiện không ít thứ tốt.

“Đám Hồn Sư cấp 9 kia thực lực chẳng ra gì, nhưng tiền đều rất nhiều.” Sở Diệp nói.

Lâm Sơ Văn cười cười, nói: “Bọn họ tiền nhiều là chuyện tốt!” Vừa lúc tiện nghi cho bọn họ.

Sở Diệp còn phát hiện trong nhẫn không gian của Mặc Kiêu chân nhân có mấy trái linh quả, tùy tay ném cho mấy đứa nhóc tham chiên hồi nảy.

Lưỡng Giới Thành.

“Mặc Kiêu chân nhân cũng đã chết?” Tư Không Minh có chút ngoài ý muốn nói.

Tư Nam Nguyệt gật đầu, nói: “Hình như là đã chết.”

“Mặc Kiêu đạo nhân Hồn Thú là phi hành Hồn Thú! Cư nhiên cũng chạy không thoát.” Tư Không Minh có chút cảm thán nói

Tư Nam Nguyệt nhún vai, nói: “Sự nguy hiểm của Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn đã có chút vượt qua dự đoán.”

Tư Không Minh gật đầu, nói: “Đúng vậy!

Còn Lâm Sơ Văn có trình độ luyện dược tề hình như không giống bình thường, hai người có lực chiến đấu cũng không tầm thường, nếu có thể vượt qua một kiếp trước mắt này, con đường trở thành Hồn Vương cũng không xa! Bất quá, Lâm Nam Cương hình như đang tới, Lâm Sơ Văn cùng Sở Diệp không biết có thể hay không ứng phó Lâm Nam Cương.

Tư Nam Nguyệt nghiêng đầu, nói: “Hình như từ sau khi Ngũ Độc lão tổ tuyên bố treo giải thưởng, thì tài sản của Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn giống như càng ngày càng phong phú."

Tư Không Minh nghe vậy, sắc mặt tức khắc cổ quái lên, tựa hồ là! Ngũ Độc lão tổ từ khi tuyên bố treo giải thưởng đến nay Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn đã thu qua không ít thứ có giá trị liên thành như ong tinh, hiện tại, lại gϊếŧ thêm được hai Hồn Sư cấp 9, đồ mà hai Hồn Sư kia để lại tất nhiên sẽ rơi vào tay bọn họ.

Khác không nói, Lâm Sơ Văn trên tay còn có cả dược tề truyền thừa, đó mới là thứ chân chính có giá trị liên thành, hơn nữa trong khoảng thời gian này hai người thu hoạch cũng đã không ít, giờ đây tài sản hẳn là không ít.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.