Xuyên Thư Chi Nghịch Chuyển Nhân Sinh

Chương 54: Hang Ổ Ngân Sí Ong





Editor: Tỉnh
Tiểu Ngân sau khi về tới Long Nhai Thôn, liền gấp không chờ nổi mà giết đến hang ổ của Ngân Sí Ong để quyết chiến.

Tiểu Ngân bây giờ đã cấp 7, bởi vì huyết mạch đặc thù hơn nữa trước đó đã ăn không ít trứng trùng vương cấp, nên nay uy áp vương giả trên người đã ngày càng mạnh mẽ, hoàn toàn có thể so sánh ngang hành Ngân Sí Ong vương cấp 9.

Tiểu ong chúa trong núi chỉ mới cấp 5, căn bản không phải là đối thủ của Tiểu Ngân.

Tiểu Ngân cơ bản đã nghiền nát sức mạnh của con tiểu ong chúa kia và bắt nó xưng thần với Tiểu Ngân kể cả ong vệ bảo vệ tiểu ong chúa cũng không ngăn cản được uy thế của Tiểu Ngân cuối cùng cũng sôi nổi thần phục nó, trong đó còn có một con Ngân Sí Ong cấp 9 còn là lão tướng.

Từ đây toàn bộ Long Nhai Sơn đều thành địa bàn của Tiểu Ngân, bây giờ tiểu ong chúa cũng đã thành cấp dưới củaTiểu Ngân.

Tiểu Ngân cấp cho tiểu ong chúa một cái tên là Ngân Tiểu Nhị, ý là vì có Tiểu Ngân nó ở đây, đối phương chỉ có thể là lão nhị.

Sau khi Tiểu Ngân tiếp nhận toàn bộ ong đàn, thì số lượng Ngân Sí Ong có phẩm cấp đã nhiều hơn 900 con.

Sau khi tiếp nhận ong đàn Tiểu Ngân cũng đạt được không ít chỗ tốt.

Tiểu Ngân chỉ huy một đám Ngân Sí Ong, đem đám tổ ong ong trên núi, dọn vào bên trong buồng ong.

Lâm Sơ Văn nhìn ong đàn dọn về tổ ong tới, có chút kinh hỉ nói: “Này trong những tổ ong đó, đều là sữa ong chúa đi.”
Sở Diệp gật đầu, “Hình như là vậy.”
Đám sữa ong chúa này là do con ong chúa đời trước để lại, số sữa ong chúa vốn thuộc về tiểu ong chúa, nhưng hiện tại đều là của Tiểu Ngân.

Lâm Sơ Văn cười, nói: “ Ong chúa đời trước, hình như rất là lợi hại a!” Lại có thể tích lũy nhiều sữa ong chúa như thế.

Sở Diệp gật đầu, nói: “Hẵn là vậy.”
Ngân Tiểu Nhị phành phạch cánh đi theo bên người Tiểu Ngân, thần sắc có chút uể oải, nhìn dáng vẻ hình như có chút ủy khuất.


Sở Diệp chớp chớp mắt, nói: “Tiểu Ngân cư nhiên so Ngân Tiểu Nhị béo hơn một vòng, có nên cho giảm giảm béo hay không!”
Lâm Sơ Văn liếc mắt nhìn Sở Diệp, Tiểu Ngân trừng mắt Sở Diệp, trong miệng phát ra tiếng huýt xích huýt xích để kháng nghị.

Sở Diệp nhún vai, nói: “Chỉ đùa một chút mà thôi, hà tất phải nghiêm túc như vậy.”
Lâm Sơ Văn nhìn bộ dạng lười nhác của Sở Diệp vừa thấy tức giận lại thấy buồn cười, “Ngươi không gì làm lại thích trêu đùa Tiểu Ngân a!”
“Mà lời ta nói cũng đâu có sai.” Trong ấn tượng lúc ban đầu của hắn thì Ngân Tiểu Nhị cường tráng hơn Tiểu Ngân một ít, mà hiện nay Tiểu Ngân rõ ràng là có dấu phát dục quá mức, nhìn thân hình của Tiểu Ngân đi, bây giờ nó tròn vo kìa nhìn là biết dinh dưỡng trong cơ thể bị thừa quá nhiều.

Lâm Sơ Văn: “……”
Lâm Sơ Văn nhìn Hồn Tinh trong tay Tiểu Ngân, nói: “Đó là Hồn Tinh của ong chúa đời trước sao?”
Sở Diệp gật đầu, nói: “Đúng vậy.”
Ong chúa đời trước là Tuớng cấp, Hồn Tinh phẩm chất đương nhiên không giống các loại Hồn Tinh bình thường, viên Hồn Tinh này đã bị Ngân Tiểu Nhị dùng qua, tốc độ mà Ngân Tiểu Nhị hấp thu năng lượng bên trong tinh hạch cũng không tính là nhanh, nên bên trong tinh hạch năng lượng cũng chỉ mới bị hấp thu khoảng một phần tư mà thôi, Sở Diệp đánh giá nếu có khối tinh hạch này ở đây thì mấy tháng tới sẽ không cần mua tinh hạch cho Tiểu Ngân nữa, cũng sẽ tiết kiệm được không ít tiền.

Lâm Sơ Văn nghiêng đầu, nói: “Tinh hạch phẩm chất không tồi a!”
Sở Diệp gật đầu, nói: “Nó chính là Hồn Tinh Tuớng cấp đấy.” Một viên này có thể đổi được hơn một trăm viên Hồn Tinh Sĩ cấp đấy, nếu Ngân Tiểu Nhị mất đi khối Hồn Tinh này thì lực của nó sẽ không bao giờ đuổi kịp với Tiểu Ngân nữa.

……
Biết Sở Diệp muốn mua Linh Lương, thôn dân ngây lập tức đem Linh Lương bán cho Sở Diệp.

Nhà Sở Diệp có hầm, chỉ là luôn để không, Sở Diệp quét dọn sạch sẽ căn hầm, nhưng khi Linh Lương được đem tới thì cái hầm kia chứa không đủ, Sở Diệp đành tìm người đào thêm mấy cái hầm nữa.

“Diệp thiếu, tại sao lại đột nhiên thu mua nhiều Linh Lương như vậy!”
“Nạn châu chấu sắp tới.” Sở Diệp nói.

Thôn trưởng sắc mặt đổi đổi, có chút kinh tủng nói: “Diệp thiếu, này nhưng lời này không nên nói bậy a!”
Sở Diệp cười cười, nói: “Ta nói giởn thôi, mà gần đây ta tính toán mua một ít ấu tể của Hắc Bì Sơn Trư để đem len trên núi nuôi thả, đến lúc đó sẽ yêu rất nhiều Linh Lương.”
Không ít Hồn Sủng lượng đồ ăn mà chúng ăn mỗi ngày đều rất lớn, có loài thì ăn thịt, giống như loài Hổ hoặc Báo mỗi ngày đều phải ăn mấy chục cân thịt, không kén ăn còn đở, mà còn kén ăn thì chỉ thích ăn thịt có phẩm cấp mà thôi.

Thịt của Hắc Bì Sơn Trư được không ít Hồn Sủng ưa thích, cũng có một ít thôn dân cũng sẽ chăn nuôi Hắc Bì Sơn Trư, để bán cho các Hồn Sủng Sư.


Hắc Bì Sơn Trư sau khi nuôi lớn thường sẽ ủi đầu vào hàng rào nên có chút nguy hiểm, nếu thôn dân có nuôi cũng sẽ nuôi không quá nhiều.

Thôn trưởng gật gật đầu, nói: “Thì ra là muốn nuôi heo a! Vậy thì cần không ít lương thực đâu, mà loài Hắc Bì Sơn Trư này tương đối hung tàn.”
Sở Diệp mãn không thèm để ý nói: “Không cần lo lắng, ta sẽ bảo ong đàn trông coi chúng.”
Thôn trưởng có chút hâm mộ nói: “Thì ra Sở thiếu sớm đã có suy tính a!”
Thôn trưởng thầm nghĩ: Sở Diệp bán mật ong đã kiếm được không ít tiền, nếu lại còn đem trăn nuôi Hắc Bì Sơn Trư vậy tiền thu vào không phải là con số nhỏ đâu.

Thôn trưởng do dự có chút thấp thỏm nói: “Diệp thiếu, ngươi nói nạn châu chấu sẽ phát sinh, rốt cuộc có phải là thật không?”
Sở Diệp ngẩng đầu không nói gì, trước đó hắn đã nói với thôn trưởng là nạn châu chấu sẽ tới, nhưng lúc đó thôn trưởng không tin nay lại tới hỏi, chất là thôn trưởng bắt đầu tin rồi.

Thôn trưởng xem Sở Diệp không nói lời nào, có chút lo sợ bất an, “Sở thiếu, ngươi đây là……”
Sở Diệp thở dài, nói: “Thôn trưởng nếu tin lời ta nói, thì hãy nên an bài cho thôn dân chuẩn bị sẵn sàng đi lo trước khỏi hoạ sao.”
Thôn trưởng nhìn biểu tình của Sở Diệp, cũng hiểu Sở Diệp đang nói tới việc gì, liền hướng Sở Diệp nửa cúi mình vái chào rồi rời đi.

……
Sở Diệp rời đi gần ba tháng, mật ong đọng lại rất nhiều, mỗi cái thùng nuôi ong đều trang tràn đầy mật ong.

Sở Diệp tìm hai mươi mấy người tới làm giúp, rồi cùng nhau thu mật ong.

Mấy thôn dân được mướn tập trung ở trong sân, giúp lấy mật ong từ trong thùng nuôi ong ra bên ngoài rồi cho vào cái bình.

Thôn dân sợ Ngân Sí Ong nhưng khi thấy Ngân Sí Ong bị Tiểu Ngân quản thúc chặt chẽ, căn bản là không tới gần bọn họ mới yên tâm một ít.

Tốn hết ba ngày Sở Diệp thu gần hai vạn cân mật ong.

Hai vạn cân mật ong, Sở Diệp không có đủ bình đựng, nên suy tính định đem mật ong bỏ chung vào một cái lu lớn có thể chứa, nhưng lại sợ người khác chú ý nên không làm tiếp.


Sở Diệp nhìn phòng chưa mật ong, chớp chớp mắt, có chút kinh tủng nói: “ Nhiều đến như vậy.”
Lâm Sơ Văn phồng lên quai hàm, lên nói:" Chúng ta rời khỏi đây cũng một khoảng thời rồi đấy.”
Sở Diệp vốn đang lo lắng khi gặp nạn châu chấu lương thực của ong đàn sẽ cạn kiệt, cho nên mỗi cái thùng nuôi ong đều để lại một ít mật ong, còn số mật ong có phẩm chất cao Sở Diệp cũng không có động vào.

“Nhiều mật ong như vậy sợ là Trúc Khê Trấn ăn không hết.”
Sở Diệp gật đầu, nói: “Trước bán một nhóm đi đã”
Mật ong thật sự quá nhiều, Sở Diệp đưa tới chỗ Hạ Sơn nhờ hỗ trợ vận chuyển giúp, nhìn thấy cả đóng mật ong của Sở Diệp, Hạ Sơn liền vô cùng hâm mộ.

“Sở Diệp, ngươi phát tài a!”
Sở Diệp cười cười, nói: “Không dám, không dám.”
Hạ Sơn tràn đầy sùng bái nhìn Sở Diệp, nói: “Ngươi thật ghê gớm a! Có thể khiến cho ong đàn ủ ra nhiều mật ong như thế, nhưng ngươi không sợ bị ong đàn chít chết sao.”
Sở Diệp có chút nghi hoặc nói: “Ta vì cái gì mà bị ong đàn chít chết?”
Hạ Sơn gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng, “Ta nghe nói, cũng có một Hồn Sủng Sư dưỡng ong mật như ngươi nhưng kết quả do hắn tham lam dưỡng quá nhiều nên làm cho Hồn Sủng bản mạng bị thương sau đó đã bị ong quần công đánh, trúng nọc ong mà chết.”
Sở Diệp: “……” Nghe tới, liền nghĩ nuôi ong cũng là nghề nguy hiểm.

Sở Diệp sắc mặt cổ quái nhìn Hạ Sơn, nói: “Ngươi cũng biết nhiều chuyện ghê a! Chẳng lẽ cũng muốn nuôi ong?” Lúc trước Hạ Sơn tựa hồ rất hâm mộ hắn vì hắn có thể nuôi ong kiếm đồng vàng.

Hạ Sơn vội vàng lắc lắc đầu, nói: “Không có a! Là do khi ta đi vận chuyển hàng thì nghe được, nhà ta thường xuyên vào nam ra bắc nên cũng thường nghe được không ít tin tứ.

Mà Diệp thiếu số mật ong này đều bán cho cửa hàng Sở gia sao?”
Sở Diệp lắc đầu, nói: “Cũng không biết, cửa hàng bên kia sợ là mua không hết, như thế nào ngươi có nguồn tiêu thụ sao?”
Hạ Sơn gật đầu, thử nói: “Diệp thiếu, có thể bán một ít cho thương đội chúng tôi không?”
“ Người của thương đội các ngươi có nhu cầu sao?” Sở Diệp hỏi.

Hạ Sơn gật gật đầu, nói: “ Ngân Tuyết Mật của cửa hàng Sở gia hương vị nhất tuyệt, người của các trấn chung quanh thương xuyên qua đây để mua Ngân Tuyết Mật.” Quản sự của thương đội bọn họ biết hắn cùng Sở Diệp có chút giao tình, cố ý nhờ hắn giúp dùm việc này.

Sở Diệp: “……” Cũng có thể như thế? “Nói như vậy, ta đem mật ong bán cho thương đội các ngươi mà ngươi lại có thể lấy thêm tiền thêu vận chuyển?”
Hạ Sơn gãi gãi đầu, không nói gì.

Sở Diệp cười cười, nói: “Vậy được ta có thể lấy y giá củ mà bán cho thương đội các ngươi.”
Hạ Sơn có chút kinh hỉ nói: “Ngươi đáp ứng rồi?”
“Dù sao đều là bán, bán cho ai mà không được, bán cho thương đội các ngươi nhưng nói với họ làm tự qua chổ ta mà lấy hàng ta không nhận vận chuyển tận nơi.” Sở Diệp nói.


Hạ Sơn gật gật đầu, nói: “Đương nhiên rồi.”
Sở Diệp đem 8000 cân mật ong, bán ở cửa hàng Sở gia, còn lại 1 vạn 2 ngàn cân mật ong cũng lấy y giá đó mà bán cho thương đội.

Hai vạn cân mật ong tổng cộng kiếm được 3000 đồng vàng.

Loại mật ong này giá cả kỳ thật cũng không tính là mắt, chỉ là do ong lượng thật sự quá lớn, tích tiểu thành đại nên mới kiếm được nhiên tiền như vậy.

Trừ bỏ mật ong, Sở Diệp còn thu được không ít sáp ong, đem sáp ong bán cho cửa hàng dược liệu, thu được 800 đồng vàng.

Sở Diệp đang ở trong buồng ong kiểm tra thùng nuôi ong, Tiểu Ngân có chút kích động vây quanh Sở Diệp bay múa.

Lâm Sơ Văn nhìn Sở Diệp, nói: “Làm sao vậy?”
Sở Diệp có chút vui sướng nói: “Hình như Tiểu Ngân ở trong núi phát hiện cái gì đó.”
Lâm Sơ Văn nhìn bộ dạng của Tiểu Ngân nói: “Có lẽ là phát hiện thứ gì tốt?”
Sở Diệp gật gật đầu, nói: “Có khả năng, chúng ta qua đi nhìn xem đi.”
Lâm Sơ Văn gật gật đầu, nói: “Hảo.”
Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn đi theo Tiểu Ngân đi lên Đông Sơn, ở Đông Sơn nơi nào cũng có tổ ong, trên cây, trên vách núi, hốc cây…… Không chỗ là không có.

Lâm Sơ Văn đi theo sau Sở Diệp, nhìn xung quanh, bên trong ánh mắt hiện lên vài phần kinh ngạc cảm thán, “Nơi này, cư nhiên……”
Sở Diệp nhìn theo ánh mắt của Lâm Sơ Văn thấy được một mảnh linh thảo địa.

Bên trong linh thảo địa sinh trưởng không ít linh dược, nhưng có chút lộn xộn, nhưng lại có không ít loại linh thảo quý hiếm.

“Thảo Tinh Hoa, Cẩm Thượng Châu, Bạch Ban Ngọc Lộ, Lệnh Tiễn Hoa Sen, Bạch Tuyết Cơ, Viền Vàng Cây Thùa, thật nhiều a!” Lâm Sơ Văn nhịn không được tán thưởng nói.

Lâm Sơ Văn là Dược Tề Sư, nhưng khi nhìn thấy nhiều linh thảo như thế, nhịn không được có chút vui sướng.

Sở Diệp có chút nghi hoặc nói: “Nhiều Linh thảo như thế, không giống như là mọc hoang dại a! Chất là do người nào đó trồng.”
Lâm Sơ Văn lắc đầu, nói: “Không phải do con người trồng, có thể là do trong lúc Ngân Sí Ong thải mật, gặp được hạt giống liền đưa tới nơi này sau đó đám hạt giống kia tự đâm chồi lớn lên, dần dà liền hình thành mảnh dược viên này.”
Vốn nơi này là vùng cấm, này nhờ có Tiểu Ngân hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang bay ở đằng trước nên ong đàn tự động sẽ nhường đường cho Sở Diệp.

Sở Diệp đầy hưởng thụ một phen mà hiên ngang đi qua con đường mà đám ong đã tạo ra, trong lòng có chút lâng lâng, Sở Diệp bỗng nhiên hiểu được Tiểu Ngân vì cái gì nhất định phải chiến thắng tiểu ong chúa, hình như sau khi chiến thắng tiểu ong chúa tựa hồ thu được không ít chổ tốt..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.