Xuyên Thư Chi Nghịch Chuyển Nhân Sinh

Chương 61: Cửu Vĩ Hồ Thảo





Editor: Tĩnh
Từ khi bán đấu giá bắt đâu, đã có đủ loại hàng hóa hoa hoè loè loẹt, đã làm cho Sở Diệp mở rộng tầm mắt.

“Tiếp đó là đấu giá ba lọ Sơ cấp Thức Tỉnh Huyết Mạch Trung cấp, giá khởi điểm là 5000.”
“7000.

“8000.

“Một vạn năm.

“......”
Ba lọ dược tề Trung phẩm, được người ta ra giá hai vạn mà cầm đi.

Sở Diệp âm thầm líu lưỡi, thầm nghĩ; kẻ có tiền thật là quá nhiều, đều là dược tề Thức Tỉnh Huyết Mạch Sơ cấp, bất quá, nhưng bởi vì phẩm chất tốt hơn một chút, mà giá cả đã khác nhau như vậy.

Chung quanh có nói tiếng nói khe khẽ, truyền vào trong tai Sở Diệp.

Hồn Sủng Sư ở đây có người đang nghi ngờ rằng số dược tề Thức Tỉnh Huyết Mạch này là từ trên tay của một Dược Tề Sư.

Nên đã có không Hồn Sư đang đi dò hỏi tin tức và có ý tứ muốn mời chào vị Dược Tề Sư này.

Sở Diệp nghe những người đó nói chuyện, trong lòng ẩn ẩn có chút bất an.

Lâm Sơ Văn nhăn nhăn mày, cũng phát hiện có chuyện không ổn.

Trước đó Lâm Sơ Văn vì thuận tiện mà mua dược liệu phối trí Thức Tỉnh Huyết Mạch ở cùng một cửa hàng, rồi ở mấy cửa hàng khác tốn hơn 2 vạn đồng vành để mua dược liệu, có lẻ do đó đã có người nghi ngờ hắn là Dược Tề Sư không chừng.

“ Mà phía dưới đang bán đấu giá chính là Dũng Tuyền Thạch, Dũng Tuyền Thạch giá khởi điểm là ba vạn đồng vàng.

Dũng Tuyền Thạch vừa xuất hiện, đã đem sự chú ý của mọi người dời đi, không còn ai đặc nghi vấn về vị Dược Tề Sư kia nữa.

Lâm Sơ Văn có chút kinh nghi nói: “Hội đấu giá thật sự quá lợi hại, vật trân quý như thế lại không là kiện thương phẩm áp hồm.

Sở Diệp có chút tò mò nói: “Dũng Tuyền Thạch là cái gì?
Lúc trước khi Sở Diệp nhìn danh sách đồ vật được bán đấu giá, nhưng không có nhìn thấy Dũng Tuyền Thạch trong danh sách, thứ này hẳn là hội đấu giá muốn tạo ra một kinh hỉ cho cuộc bán đấu giá hôm nay.


“Dũng Tuyền Thạch là một loại linh thạch đặc thù, nếu đem loại linh thạch đó chôn xuống đất rồi tưới nước, thì ở nơi đó liền sẽ hình thành suối nguồn, rồi nước suối sẽ chảy đi chung quanh phần đất đó, khiến cho chung quanh phần đất đó chuyển hóa thành linh điền.

“Cư nhiên có đồ vật thần kỳ như vậy.” Sở Diệp chớp chớp mắt, ẩn ẩn có chút động tâm.

Sở Diệp âm thầm nghĩ thầm, nếu đem Dũng Tuyền Thạch bỏ vào suối Linh Tuyền, không biết kết quả sẽ như thế nào, có lẽ suối Linh Tuyền có thể được mở rộng ra.

Lâm Sơ Văn gật gật đầu, nói: “Dũng Tuyền Thạch có thể giúp cho một gia tộc tạo ra một linh địa, đây là thứ mà các gia tộc đều muốn có.

Sở Diệp gật đầu, nói: “Thì ra là thế."
Để có được một nơi mà có thể xây dựng đại bản doanh nơi mà có thể phát triển lâu dài cho một gia tộc là chuyện vô cùng khó khăn, đó là chuyện muôn thuở khiến cho các gia tộc đau đầu.

Có đôi khi, đã chọn được một địa điểm hoàn hảo thì lại thiếu thốn linh khí, mà nơi có linh khí nồng đậm lại thường thường không đủ phồn hoa, mà các nơi có vị trí tốt linh khí lại nồng đậm thì giống nhau đều là đã có chủ.

Chủ trạch Sở gia là một ví dụ, nó có vị trí thuận tiện cho buôn bán nhưng linh khí lại không quá nồng đậm, nhưng lại không dời đi nơi khác được bởi vì các cửa hàng ở đó cần người tọa trấn nên chỉ đành chịu lưu lại đó.

Nhưmg còn tổ trạch Sở gia thì lại có một suối nguồn linh khí nồng đậm thích hợp cho tu luyện nhưng vị trí lại không thuận tiện lại còn hẻo lánh, do đó các trưởng lão trong tộc phải thay phiên nhau đến đó canh giữ.

Nếu có Dũng Tuyền Thạch thì có thể ở bên trong chủ trạch Sở gia mà sáng lập ra một suối linh tuyền nhỏ, đến lúc đó hoàn cảnh tu luyện ở chủ trạch sẽ được cải thiện không nhỏ.

“Mười vạn!"
“Mười lăm vạn!”
“30 vạn.

“......"
Sở Diệp nghe mọi người báo giá, xoa xoa cái trán, vốn hắn đối với Dũng Tuyền Thạch đã động tâm nhưng khi nghe mọi người báo giá, lúc đầu còn hừng hực khí thế nhưng bây giờ đã bị dập tắt.

“Quá quý.

Lâm Sơ Văn cầm tay Sở Diệp, cười cười, “Chờ tới khi chúng ta là Hồn Sư thì mua nó cũng không muộn."
Sở Diệp gật đầu, nói: “Chỉ có thể như thế!"
Dũng Tuyền Thạch lấy 36 vạn đồng vàng thành giao, sau Dũng Tuyền Thạch còn vài món thương phẩm nhưng đều là những loại bình thường.

Sau đó lại tiếp tục đem ra thêm ba lọ Thức Tỉnh Huyết Mạch Thượng phẩm để đấu giá.

Người chủ trì vừa nói xong, phía dưới một ít tu sĩ khe khẽ nói nhỏ.

“Hội đấu giá lần này bán không ít dược tề Thức Tỉnh Huyết Mạch Sơ cấp! Hơn nữa còn là một đám, có tới chín lọ.


“Hẳn là xuất phát từ cùng một vị Dược Tề Sư, vị Dược Tề Sư này trình độ không thấp a!”
“Tuy rằng là dược tề thức tỉnh Sơ cấp, nhưng mà là Thượng phẩm, hẳn là hiệu quả không tồi.

“Không biết xuất phát từ vị đại sư nào? Là Phi Vân đại sư, vẫn là Mạnh Cốc đại sư.

“Chắc là không phải đâu, Phi Vân đại sư đang bế quan, còn Mạnh Cốc đại sư hình như đang nghiên cứu một loại thần hồn dược tề."
“Chẳng lẽ là một Dược Tề Sư bí ẩn nào đó không biết thuộc về thế lực nào.

Sở Diệp cau mày, chín lọ Huyết Mạch dược tề, hình như có chút đáng chú ý a! Mà trong túi trữ vật của Lâm Sơ Văn lại còn dư một đámdược tề.

Nhưng theo tình hiện tại tiếp theo không thể bán dược tề nữa.

Sở Diệp nhíu lại mày nói: “Ta giống như nhìn thấy Lâm Mộng Dung.

Người tham dự hội đấu giá vốn đông đảo, Sở Diệp cũng không phát hiện ra Lâm Mộng Dung, chỉ là vừa rồi mới có một người chi không ít tiền mua Huyết Mạch dược tề, Sở Diệp liền lưu ý nên mơ hồ phát hiện ra người mua dược tề là người quen.

Nữ nhân đó giống như là Lâm Mộng Dung.

Lâm Sơ Văn gật gật đầu, nắm chặt nắm tay, nói: “Ta cũng thấy."
Sở Diệp sửng sốt một chút, nói: “Phải không? Ngươi cũng nhìn thấy sao? Ta còn tưởng rằng là ta hoa mắt.”
Lâm Sơ Văn: “......”
Sở Diệp có chút tò mò nói: “Người bên cạnh Lâm Mộng Dung ngươi có quen sao?”
Lâm Mộng Dung hình như đi cùng một nam nhân mà người kia chính là người mua dược tề khi được giao dược tề người đó đã đưa cho Lâm Mộng Dung một lọ.

Lâm Sơ Văn gật đầu, nói; “Có chút ấn tượng, đó là Mộ gia đại thiếu gia, gia gia đã từng giúp Mộ gia luyện chế dược tề, ngẫu nhiên có gặp qua."
Sở Diệp chuyển động một chút tròng mắt, thầm nghĩ: Thì ra là thế sao? Gặp qua sao?
“Ngươi có ấn tượng gì với hắn không?” Sở Diệp có chút không yên tâm hỏi.

Lâm Sơ Văn nghiêng đầu, nói: “Không có ấn tượng gì đặc biệt!”
“Ngươi cách hắn xa một chút."
Theo nguyên tác, Lâm Sơ Văn chính là vì Mộ Lăng Thiên mà trả giá hết thảy, nhưng cuối cùng lại chết thảm!
Lâm Sơ Văn không thể hiểu được nhìn Sở Diệp, nói: “Ta cùng hắn vốn dĩ cũng không có tiếp xúc a!
Sở Diệp trịnh trọng nói: “Ta muốn ngươi cách hắn xa một chút, hắn cũng không phải là cái thứ tốt lành gì."
Lâm Sơ Văn có chút nghi hoặc nói: “Mộ công tử thanh danh rất tốt."

Sở Diệp khinh thường hừ hừ, nói: “Ngươi biết cái gì, tri nhân tri diện bất tri tâm."
Lâm Sơ Văn nhìn bộ dạng của Sở Diệp, thầm nghĩ: Sở Diệp hình như đâu biết Mộ Lăng Thiên ai đâu? Sao lại ghét đối phương ra mặt thế.

“Được được ta nghe lời ngươi.” Lâm Sơ Văn cười cười nói.

“Kế tiếp, bán đấu giá chính là Cửu Vĩ Hồ Thảo, giá khởi điểm 2000 đồng vàng.

Sở Diệp đột nhiên căng thẳng, biểu tình lập tức trở nên nghiêm túc.

Bán đấu giá sư vừa ra xong, Sở Diệp liền ra giá: “5000.

Sở Diệp mới vừa báo giá xong, Mộ Lăng Thiên thanh âm cũng liền vang lên, “7000.

Sở Diệp không cần nghĩ ngợi tiếp tục tăng lên “Một vạn.

“Một vạn năm.”
“Hai vạn
”Sở Diệp không chút do dự.

Lâm Sơ Văn bên cạnh nhíu nhíu mày, nói: “ Hình như hơi quá."
Cửu Vĩ Hồ Thảo bình thường giá cả hẳn là ở năm sáu ngàn thì phải, Lâm Sơ Văn vốn chỉ cho rằng có thể lấy giá một vạn là có thể mua rồi, nhưng hiện tại đã tăng đến hai vạn, hiển nhiên là có chút qua, tuy rằng bọn họ hiện tại không thiếu tiền.

Nhưng nhưng như vậy là quá cao so với giá trị thực, Lâm Sơ Văn có ý tứ muốn đánh lui trống.

Sở Diệp nhấp môi, thầm nghĩ: Thứ này bọn họ không mua được, thì khẳng định liền sẽ bị Mộ Lăng Thiên mua đi hắn quyết không thể buông tay.

Giữa sân đã có một trận thanh âm khe khẽ nói.

“Là chuyện gì vậy một gốc Cửu Vĩ Hồ Thảo, lại được năng lên tới giá này."
“Chấc là vì muốn làm vui lòng mỹ nhân ấy mà” Lâm Mộng Dung diện mạo xinh đẹp, khi nảy khi đi cùng Mộ Lăng Thiên đã có rất nhiều người đã chú ý tới.

“Dưỡng yêu hồ đều là mỹ nữ xinh đẹp, nói không chừng cả hai bên đều muốn làm vui lòng mỹ nhân đây mà!"
Lâm Sơ Văn mang mặt nạ, người khác cũng thấy không rõ, nên có không ít người cho rằng Lâm Sơ Văn cũng là mỹ nữ nên Sở Diệp mới vung tiền như rác.

Lâm Mộng Dung không mang mặt nạ, liền khiến mọi người cảm thấy kinh diễm, còn Lâm Sơ Văn lại mang mặt nạ lại tạo cảm giác thần bí, ngược lại là thu hút càng nhiều ánh mắt, không ít người đều tò mò dưới lớp mặt nạ kia là ai.

“Cửu Vĩ Hồ Thảo cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi, cũng đâu cần đẩy lên tới giá này, ăn một cây cũng đâu làm nên được chuyện gì."
Lâm Sơ Văn nghe thấy mọi người xung quanh nói chuyện, mặt đỏ hồng, thấp giọng nói: “Bằng không thôi bỏ đi."
“Không được, nhất định phải bắt được.” Sở Diệp không chút do dự cự tuyệt ý tứ của Lâm Sơ Văn.

Lâm Sơ Văn có chút khó hiểu nói: “Vì cái gì?
Sở Diệp nghiêm túc nói: “Tiền mất có thể kiếm lại, nhưng ngươi không nghĩ Tuyết Bảo sẽ bị con Hỏa Hồ ăn đi.”

Lâm Sơ Văn sắc mặt đổi đổi, nói: “Tuyết Bảo vì cái gì sẽ bị ăn?”
Sở Diệp nhấp môi, nói: “Nếu nó yếu hơn con Hỏa Hồ kia thì sẽ bị ăn chứ sao."
Lâm Sơ Văn có chút mờ mịt nhìn Sở Diệp, nhấp nháy nhấp nháy đôi mắt.

Tuy rằng Lâm Sơ Văn không biết tại sao Sở Diệp lại đưa ra cái kết luận, bất quá khi nghĩ đến Tuyết Bảo cùng con Hỏa Hồ kia có mối hận cũ, nghĩ tới những gì xảy ra ứng với giấc mộng của Sở Diệp, đôi mắt Lâm Sơ Văn tức khắc kiên định hơn vài phần.

Lâm Sơ Văn cắn chặt răng, nói: “Hảo, mua đi, vô luận là bao nhiêu tiền."
Sở Diệp trộm nhìn Mộ Lăng Thiên mà Mộ Lăng Thiên cũng đang nhìn bọn họ, Lâm Mộng Dung thì đang lôi kéo cánh tay của Mộ Lăng Thiên không ngừng nói cái gì đó.

“Lăng Thiên, thôi bỏ đi, cái này giá cả thật sự đã quá cao.

Mộ Lăng Thiên có chút không cao hứng nói: “Cũng không biết là người nơi nào chạy ra lại cùng chúng ta đoạt đồ."
Hồ yêu tuy tính là Hồn Sủng nhưng sức chiến đấu chỉ ở dạng vừa nên không có quá nhiều người nguyện ý bồi dưỡng toàn lực cho chúng, Cửu Vĩ Hồ Thảo tuy rằng trân quý, nhưng người dùng cũng không nhiều lắm, nhưng kết quả trong hội đấu giá lại cố tình lại có một đối thủ.

Mộ Lăng Thiên lần này mang theo không ít đồng vàng, nhưng mà đồng dạng hắn cũng có không ít đồ vật yêu cầu phải mua, một gốc Cửu Vĩ Hồ Thảo, thật sự không thể tiêu phí quá nhiều vào nó.

“Hai vạn mốt."
Mộ Lăng Thiên lại ra giá, hiện tại giá Cửu Vĩ Hồ Thảo đã vượt kế hoạch, Mộ Lăng Thiên đã bắt đầu do dự.

“Thiếu gia, không thì bỏ đi.” Quản sự đi theo Mộ Lăng Thiên lên tiếng nói nhịn không được mà nhíu mày.

Mộ Lăng Thiên tốn chút đồng vàng thảo nữ hài tử vui vẽ thì không có gì, nhưng tốn hơn hai vạn đồng vàng mua một gốc linh thảo, liền có chút giống vô lý.

“Hai vạn hai."
”Sở Diệp tiếp tục ra giá.

“Hai vạn ba.” Mộ Lăng Thiên cắn chật răng mặt đã có chút đỏ.

“Hai vạn năm.

”Sở Diệp không chút do dự tiếp tục báo giá"
Mộ Lăng Thiên sắc mặt đại biến, cuối cùng cũng không tiếp tục ra giá.

Mộ Lăng Thiên không ra giá tiếp, Cửu Vĩ Hồ Thảo bị Sở Diệp lấy giá hai vạn 5000 đồng vàng giá mua đi.

Thấy Mộ Lăng Thiên dừng tay, mộ gia quản sự cũng âm thầm thở một hơi dài dài nhẹ nhõm, hai vạn 5000 đồng vàng, cái này giá này quá phi lý, thật sự không đáng giá, nếu là thiếu gia tiếp tục ra giá, nếu hắn trở về liền không tránh không được trách phạt.

Mộ Lăng Thiên có chút áy náy nhìn Lâm Mộng Dung, “Xin lỗi Mộng Dung chờ đi trở về, ta sẽ giúp ngươi thu thập hai cây Cửu Vĩ Hồ Thảo đi.

Lâm Mộng Dung cười cười, nói: “Được!”
Lâm Mộng Dung cắn cắn môi, tuy rằng Mộ Lăng Thiên đáp ứng tìm cho nàng tìm hai cây Cửu Vĩ Hồ Thảo, nhưng nàng vẫn có cảm giác trống rỗng, loại cảm giác này thật sự rất giống như lúc trước khi Sở Tư Thần đáp ứng bắt đem vòng cổ của Sở Diệp đưa cho nàng nhưng kết quả lại không lấy được cho nàng..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.