Xuyên Thư Chi Nghịch Sửa Nhân Sinh

Chương 101: Bạch Ly Miêu





Editor: Tĩnh
Thời gian thôi đưa, chỉ chớp mắt, hai người đã ở Tam Dương Thành được hai tháng.

Trong hai tháng này Tuyết Bảo đem số Hàn Băng Thạch mà nó tìm được ở băng nguyên đem ra hấp thu hết tất cả, thực lực nhanh chóng tăng lên đến Chiến Tướng cấp 1 đỉnh phong, sau đó lại sử dụng băng tủy, đột phá tới Chiến Tướng cấp 2.

Tiểu Ngân dưới sự trợ giúp của ong đàn cùng dược tề của Lâm Sơ Văn, mà tiến giai Chiến Tướng cấp 3.

Lâm Sơ Văn khế ước Thất Thải Huyễn Điệp phẩm tướng rất tốt, nó trưởng thành rất nhanh chóng, không đến hai tháng liền thì đã là Sĩ cấp cấp 4.

Lâm Sơ Văn phát hiện Thất Thải Huyễn Điệp có một chỗ đặc biệt, đối phương có thể bịa đặt ra mộng cảnh.

Lâm Sơ Văn có thể lợi dụng mộng cảnh để tiến hành luyện chế thử các loại dược tề, luyện dược trong mộng cảnh có rất nhiều chổ lợi, không cần hao phí linh hồn lực, thất bại cũng sẽ không lãng phí dược liệu.

Có Thất Thải Huyễn Điệp phụ trợ, kỷ thuật luyện dược của Lâm Sơ Văn tiến bộ vượt bậc.

Cũng nhờ Thất Thải Huyễn Điệp, mà Lâm Sơ Văn mới có thể trong khoảng thời gian ngắn mà đã luyện chế ra được Tụ Linh Linh cấp dược tề để phụ trợ Tiểu Ngân tiến giai.

Sở Diệp sau hơn một năm đã tiêu pha không ít, kim ngạch bên trong kim tạp cũng đã giảm mạnh.

Trong khoảng thời gian này, Sở Diệp liên tục đem những thứ tài nguyên mà hai người bọn họ không dùng được đổi thành đồng vàng, kim ngạch bên trong kim tạp đã đạt tới 200 vạn.

“Tiểu Ngân bây giờ trưởng thành thực thuận lợi a! Ngươi đã suy nghĩ nên chọn phó loại Hồn Thú gì làm phó sủng chưa?” Lâm Sơ Văn hỏi.

Sở Diệp lắc đầu, “ Vẫn chưa tìm được con Hồn Thú nào thích hợp cả, mà chuyện này cũng không phải một sớm một chiều là xong."
Sở Diệp trong khoảng thời gian này, đã đi khu giao dich Hồn Sủng vài lần, khu giao dich Hồn Sủng có bán đủ loại Hồn Thú ấu tể, Trung phẩm Hồn Thú cũng có không ít, bất quá, Sở Diệp luôn cảm thấy không hợp mắt giống như ở đó chưa gặp được Hồn Thú có duyên phận với hắn, hoặc là do tiêu chuẩn của hắn qua cao.

Lâm Sơ Văn có chút nghi hoặc nói: “Ta nghe nói, khu giao dich Hồn Sủng, Hồn Thú có rất nhiều, ngươi không có vừa ý con nào sao?
Sở Diệp lắc đầu, “Không có!”
Lâm Sơ Văn thở dài, nói: “Vậy thì từ từ mà chọn."
“Không nói cái này nữa, Tuyết Bảo gần đây thoạt nhìn, giống như không rất cao hứng lắm a!
Lâm Sơ Văn có chút xấu hổ nói: “Tuyết Bảo đại khái là đang ghen tị."
"Thi ra là vậy a!"
Ngươi gần đây luôn ở cùng Tiểu Thải sao?” Nghe nói, Hồn Sủng Sư dưỡng quá nhiều Hồn Sủng, thì sẽ xảy ra việc Hồn Sủng tranh sủng, có đôi khi còn sẽ đánh nhau, không nghĩ tới Lâm Sơ Văn nhanh như vậy liền gặp loại tình huống này.

Lâm Sơ Văn có chút buồn rầu cúi đầu, Tuyết Bảo bây giờ trạng thái rất ổn định, thực lực cũng rất mạnh, nhưng Tiểu Thải lại còn ở kỳ ấu sinh, nên cần phải chú ý cùng chiếu cố nhiều hơn một chút.

Trong khoảng thời gian này, Tiểu Thải vẫn luôn hổ trợ hắn, giúp kỷ thuật luyện dược của hắn tăng lên, Lâm Sơ Văn không tránh được mà đối với Tiểu Thải là chú ý nhiều hơn một ít.

Tuyết Bảo ném cái đuôi, ngẩng cao đầu, ra vẻ ta đang không cao hứng, các ngươi mau tới dỗ ta!
Sở Diệp nhìn Tuyết Bảo, dụ dỗ nói: “Tuyết Bảo, ngươi có muốn ăn gà hay không a! Ta mang ngươi đi mua gà được không."
Sở Diệp thầm nghĩ: nếu muốn hống tiểu hòi ly thì tốt nhất nên lấy gà ra hống nó một con không được thì hai con hai con không được thì ba con.


Tuyết Bảo lắc lắc cái đuôi, tỏ vẻ “Ta muốn chính mình tuyển."
Sở Diệp gật đầu, nói: “Được, mọi chuyện đều nghe ngươi được chưa."
Sở Diệp nhìn Lâm Sơ Văn một cái, nói: “Đi thôi."
Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Hảo."
Sở Diệp mang theo Lamm Sơ Văn cùng tiểu hồ ly đến khu giao dich Linh cầm khu giao dịch rất lớn có hơn trăm cửa hàng mỗi cửa hàng đều bán hàng hóa không giống nhau.

Vừa đi đến khu giao dịch, thì đã nghe không dứt tiếng rao hàng truyền vào tai.

“Cá chép tám căn giá bán tiện nghi 10 đồng vàng một con."
“Hồng Sơn Dương khiêu lầu giá 3 đồng vàng một cân."
“Chính tông Đại Nhục Tằm, to mọng cường tráng, một đồng vàng năm con."
“Mọi người xin mời ghé xem ghé xem a! Hắc Bì Sơn Trư 200 kim một con, nếu bỏ là không còn hàng đâu a!
“Nhu Cốt Thỏ a! Còn một con Nhu Cốt Thỏ cuối cùng, giá 10 đồng vàng một con, đây là cơ hội cuối cùng a!"
......!
Đi vào khi giao dịch linh cầm Sở Diệp có cảm giác y như đi dạo chợ rau.

Ở khu giao dịch linh cầm, có thể nhìn thấy không ít Hồn Sủng Sư mang theo Hồn Sủng đến đây để mua thức ăn.

Tiểu hồ ly không ngừng ném cái đuôi, nhảy nhót khắp nơi biểu hiện rằng nó huện tại rất là hưng phấn.

Tiểu hồ ly đi tới trước một con tiểu sư tử, nhe răng nhếch miệng.

Sở Diệp nhìn tiểu hồ ly, có chút giật mình nói: “Tuyết Bảo ngươi muốn ăn sư tử sao?”
Tuyết Bảo lắc lắc đầu.

Lâm Sơ Văn quay đầu nhìn Sở Diệp, nói: “Tuyết Bảo hắn chỉ là xem chư không ăn."
Sở Diệp: “.....” Chỉ xem không ăn, đây là cái loại tính tình gì đây?"
Tuyết Bảo đi ở phía trước đi thẳng tới khu giao dịch linh gà.

Gà ở đây là một loại Linh cầm khá phổ biến.

Sở Diệp thấy rất nhiều chủng loại gà, có điểu cốt gà, hồng phúc gà, gà trân châu, lục xác gà, mễ tử gà, trường vĩ gà, gà hoa trà, ti mao gà.....!
“Ha ha ha, ác ác ác” tiếng gà gáy tạo ra một hồi âm thâm hổn loạn, khiến Sở Diệp có chút đau đầu.

Tuyết Bảo đôi mắt lượng lượng, tới tới lui lui không ngừng quan sát những con gà.

Tuyết Bảo đem cái đuôi to ném tới ném lui, tạo ra bộ dáng nó rất thưởng thức nơi này.

“Có chưa nhìn trúng loại nào sao?” Sở Diệp hỏi Tuyết Bảo, nói.

Tuyết Bảo ngẩng cao đầu, khẽ hừ một tiếng.


Sở Diệp mắt trợn trắng, thầm nghĩ: Tuyết Bảo thật thích ra vẻ a! Nước miếng đa sắp chảy ra, lại còn ra vẻ tự cao tự đại.

Sau một hồi đi dạo khắp nơi khắp các cửa hàng bán gà, Tuyết Bảo bổng nhiên dừng lại tại một cửa hàng.

Sở Diệp nhìn cửa hàng trước mặt liền cười gượng một tiếng, nói: “Tuyết Bảo, chọn cửa hàng này sao a!”
Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Đúng vậy!”
Tuyết Bảo chọn trung chính là Thảo Dược Gà, loại linh gà có giá rất cao, từ hai ba cái đồng vàng một con đến mấy trăm hơn một ngàn đồng vàng một con cũng có.

Loại Thảo Dược Gà này, là loại gà quý tộc, giá cả rẽ nhất cho một con gà thành niên cũng phải hai ngàn đồng vàng một con.

Mà giá cả của Thảo Dược Gà cùng với phẩm chất có quan hệ rất lớn, Thảo Dược Gà chỉ ăn thảo dược, ăn thảo dược càng trân quý, Thảo Dược Gà phẩm chất càng tốt, huyết nhục cũng càng bổ dưỡng.

“Khách quan muốn mua gà sao?”
Sở Diệp gật đầu, nói: “Đúng."
"Thảo Dược Gà của chúng tôi đều là dùng linh thảo quý giá để nuôi nấng, người xem như con gà này nó thích nhất ăn chính là nhân sâm, số lượng nhân sâm nó ăn đã vượt qua 100 củ.

Còn con này, thích ăn linh chi, có một lần nó còn trộm ăn một gốc Tử Ngọc linh chi, làm cho lão bản tức khí tới dậm chân.

"Còn con Thảo Dược Gà, không phải do cửa hàng chúng tôi dưỡng, nó là bắt được ở ngoài, đây là con Thảo Dược Gà hoang dại 100%, con gà này đã ăn qua Thất Thải Nguyệt Lan, Hoàng Huyết Thảo.....!Giá cả của nó thì tương đối quý mất một ít.

......!
Sở Diệp gật đầu có lệ, cân nhắc lời tiểu nhị nói, tất nhiên là lới nói tuy có hơi quá, bất quá, mấy con gà này thoạt nhìn đúng là không tồi.

Thảo Dược Gà từ ở một gốc độ nào đó thì có thể xem chúng như linh thảo biến chủng, bởi bọn họ lấy linh thảo làm thức ăn chính, nên trong cơ thể tồn tại rất nhiều tinh chất, một khi ăn thì được xem giống như ăn linh dược.

Tiểu hồ ly lắc cái đuôi, đôi mắt quan sát từng con Thảo Dược Gà, bên trong đôi mắt nhàn nhạt hiện lên kim quang.

“Mấy con gà này bán bao nhiêu tiền, ưu đãi thế nào a."
Tiểu nhị liếm liếm môi, nói: “Cái này, ta phải xin chỉ thị từ lão bản."
Sở Diệp gật đầu, nói: “Được."
Biết có khách hàng lớn tới lão bản liền vội vã chạy ra, Sở Diệp tốn bốn vạn đồng vàng, mua mười ba con Thảo Dược Gà, lão bản còn tặng mười thêm gà con cho Sở Diệp xem như quà khuyến mãi.

Sở Diệp vốn định đem Thảo Dược Gà bỏ vào linh thú túi, nhưng tiểu hồ ly không chịu.

Tiểu hồ ly lấy một sợi dây thừng đem mười ba con Thảo Dược Gà cuộc thành một chuổi, rồi buộc vào dắt chúng đi khắp nơi, nhìn y như mấy kẻ nhà giàu mới nổi.

Sở Diệp thấy tiểu hồ ly cao hứng, cũng không ngăn cản nó.

“Bạch Li Miêu, Bạch Li Miêu bán giá tiện nghi đây....” Một trận rao hàng truyền vào trong tai Sở Diệp, Sở Diệp liền bừng tỉnh nghĩ tới một tình tiết trong tiểu thuyết, tâm nhịn không được.


Sở Diệp như bừng tỉnh nhớ tới, trong tiểu thuyết có ghi lại, có một con Tiểu Bạch hổ khi còn nhỏ bởi trên người có huyết mạch của Bạch Hổ, vì trốn tránh Nhân tộc truy kích, mà ngụy trang thành sủng vật Bạch Li Miêu.

Rồi có một nữ phụ đã vô tình mua phải con Bạch Ly Miêu do tiểu Bạch Hổ kia ngụy trang thành.

Nữ phụ không nhận ra Tiểu Bạch hổ, nên cũng không quá để ý nó.

Do nữ phụ không quá để ý tới tiểu Bạch Hổ, nên thị nữ bên cạnh cũng lười để ý đến nó, mỗi ngày chỉ cho nó ăn cơm thừa canh cặn.

Tiểu Bạch hổ tính tình cao ngạo, không muốn ăn cơm thừa canh cặn, mên đã làm bị thương thị nữ của nữ phụ.

Thị nữ bởi vậy nên ghi hận trong lòng, nên cói ý đặc điều nói với nữ phụ kia tiểu bạch hổ dã tính khó thuần là thứ không nên lưu lại.

Nữ phụ cùng thị nữ có quan hệ không tồi, nên sau khi nghe thị nữ nói vậy, liền đối Tiểu Bạch hổ càng không tốt.

Sau khi nghe thị nữ nói vậy thì nữ phụ càng không để ý Tiểu Bạch Hổ, thị nữ kia được nước lấn tới càng ngược đải tiểu Bạch Hổ, khiến nó càng ngày càng thêm đáng thương.

Nữ chủ tình cờ gặp gỡ nên cứu được Tiểu Bạch hổ, Tiểu Bạch hổ bởi vậy mà mang ơn đội nghĩa, sau đó Mộ Lăng Thiên nhận ra huyết mạch của Tiểu Bạch Hổ, nữ chủ liền đem Tiểu Bạch Hổ đưa cho nam chủ.

Tiểu Bạch hổ ở trong tay nam chủ, nhanh chóng trưởng thành.

Tốc độ trưởng thành và thực lực của nó khiến các Hồn Sủng khác chỉ có thể ngước mắt nhìn theo.

Sở Diệp đi tới cửa hàng bán Bạch Li Miêu, rồi ngừng lại, nhìn chằm chằm Tiểu Bạch hổ đang ở trong cửa hàng, nhất nhất đánh giá phiên.

Lâm Sơ Văn nhìn Sở Diệp, có chút nghi hoặc nói: “Làm sao vậy?”
Sở Diệp khẽ đảo mắt, nói: “Ta muốn mua Bạch Li Miêu."
Lâm Sơ Văn sửng sốt, Bạch Li Miêu là loại Linh thú rất bình thường, huyết thống thấp hèn, Bạch Li Miêu có tư chất tốt rất ít khi xuất hiện.

Bạch Li Miêu lớn lên đáng yêu, thường được các thiếu nữ của các đại gia tộc mua về làm sủng vật.

Lâm Sơ Văn không nghĩ tới Sở Diệp lại có hứng thú với Bạch Li Miêu, nhưng nghĩ đến một chuyện thứ mà Sở Diệp để ý xưa nay chưa bao giờ là bình thường cả.

“Lão bản, con Bạch Li Miêu này bán thế nào a!”
Sở Diệp nhìn trúng chính là con Bạch Li Miêu gầy yếu nhất, nó ở chung với một đám Bạch Li Miêu khác, áng mắt thì ánh lên vẻ ảm đạm, tinh thần thì sa sút, nhìn nó y như một con mèo bệnh.

Bất quá, Sở Diệp ngoài ý muốn phát hiện, ánh mắt của con Bạch Li Miêu kia rất sắc bén và tràn ngập sát khí.

Làm sủng thú, mà ánh mắt đằng đằng sát khí như vậy, nếu người khác nhìn thấy thì chỉ nghĩ do nó dã tính khó thuần, còn như Sở Diệp vừa nhìn đã biết nó không phải bình thường như vẽ ngoài mà mọi người nhận định..

Trong truyện không đề cập kỹ vị trí cửa hàng mà nữ phụ mua được Tiểu Bạch Hổ, nên Sở Diệp chỉ có thể đánh liều đi đại, coi như thử vận may, ai biết được lỡ gặp vận may thì sao.

“Khách quan, ngươi thực sự có ánh mắt, con Bạch Li Miêu này đừng nhìn dung mạo nó không có gì bắt mắt nhưng kỳ thật phẩm tướng của nó không tồi đâu." Lão bản nói.

Trên thực tế con Bạch Li Miêu trong lồng sắt kia, đã từng cào bị thương vài khách nhân.

Lão bản đã sớm muốn bán nó đi, nhưng khi thấy tiểu hồ ly dắt theo sau lưng một đám Thảo Dược Gà, làm lão bản nổi lên tâm tư.

“Lão bản, ngươi không phải là lừa ta chứ.” Sở Diệp nói.


Lão bản cười làm lành, nói: “Nào có, nào có, ta bán cho ngài với giá hai trăm đồng vàng thôi.”
Sở Diệp gật đầu, nói: “Được."
Lâm Sơ Văn liếc mắt nhìn Sở Diệp một cái, nhíu mày đầu.

Giá Bạch Li Miêu trên thị trường cũng lắm là 120 đồng vàng, là con có phẩm tướng tốt mới có giá đó, mà con Sở Diệp chọn trung kia màu lông thì ảm đạm, căn bản không đáng giá tới mức này, Sở Diệp lần này chất hẳn là bị hố.

Tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy nhưng Lâm Sơ Văn cũng không nói gì thêm.

Lão bản thấy Sở Diệp đáp ứng dễ dàng như vậy, không khỏi hối hận ra khi đã ra giá quá thấp, khó được gặp được một tên coi tiền như rác.

Sở Diệp nhớ rõ, nữ phụ kia là mua ba con Bạch Li Miêu nên được lão bản tặng thêm Tiểu Bạch Hổ coi như quà khuyến mãi.

Phát hiện Sở Diệp muốn mua chính mình, “Bạch Li Miêu” liền nhe răng nhếch miệng, đối với Sở Diệp lộ ra vẻ mặt hung thần.

Sở Diệp thấy tính tình của nó như vậy, trong lòng lại càng thêm yên tâm thêm vài phần.

Theo hắn biết, tiểu lão hổ rất chán ghét bị người mua, cho nên, sẽ công kích người mua.

Trước nữ phụ cũng có vài người đã muốn mua nó đã bị nó cào bị thương.

Lão bản sợ này đơn sinh ý này thất bại, liền nhanh tây đem Tiểu Bạch hổ tính và cả lồng sắt đưa cho Sở Diệp.

Sở Diệp đem “Bạch Li Miêu” bắt ra, không màng đối phương kháng nghị, đem nó thu vào bên trong Túi Linh Thú.

......!
“Tiểu thư, Bạch Li Miêu thật đáng yêu a! Chúng ta mua mấy con mang về đi."
Sở Diệp bên này vừa mới hoàn thành giao dịch, thì âm thanh của một thị nữ vang lên.

Một nữ tử áo đỏ khoan thai đã đi tới, hỏi: “Lão bản, cho thay ta chọn ba con Bạch Li Miêu phải là con xinh đẹp."
Lão bản vội vàng nói: “Hảo hảo, tiểu thư, mấy con Bạch Li Miêu này đều là Bạch Li Miêu xinh đẹp nhất của chúng ta, 250 đồng vàng một con.

Thị nữ không vui nói: “Lão bản, ngươi ra giá hình như là có chút quá đó a! Khi dễ chúng ta không hiểu giá cả thị phải không."
Lão bản cười cười, hắn vốn dĩ cũng không nghĩ sẽ ra giá cao như vậy, chỉ là vừa mới làm thịt một con dê béo như Sở Diệp, nên mới hét giá như vậy.

“Do tiểu thư mua nhiều nên ta tính 150 đồng vàng một con, tổng cộng là 450 kim."
Tiểu thị nữ nghe được lão bản nói, khẽ hừ một tiếng, nói: “Vậy thì còn nghe được."
Thị nữ bên cạnh nói: “Lão bản, tiểu thư chúng ta đã mua ba con, ngươi cũng nên tặng chúng ta một con đi."
Lão bản mặt đầy chua xót nói; “Ai u, tiểu cô của tôi ơi, mua ba con cho một con, vậy tiệm ta không cần buôn bán nữa, đóng cửa luôn cho khỏe! Như vậy đi tiểu thư miễn số lẻ, tính 400 kim cho ngài."
Thị nữ hướng tới nhìn thoáng qua Lạc Hồng Y, Lạc Hồng Y nhàn nhạt gật gật đầu.

Sở Diệp tuy rằng rời đi cửa hàng bán Bạch Li Miêu nhưng linh hồn lực nhưng vẫn quan sát động tĩnh bên trong cửa hàng, nghe được lão bản cùng nữ tử kia cò kè mặc cả, trong lòng liền đại hỉ.

“Đi thôi.” Sở Diệp lôi kéo tay Lâm Sơ Văn nói.

Lâm Sơ Văn nhìn Sở Diệp, có chút nghi hoặc nói: “Ngươi giống như rất cao hứng."
Sở Diệp cười cười, nói: “Khả năng nhặt được bảo, trở về sẽ nói cho ngươi biết.”
Lâm Sơ Văn nghe vậy, trong lòng vui vẻ, nói: “Nhặt được bảo, ngươi đúng là lợi hại."
Sở Diệp cười cười, nói: “Không dám, không dám.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.