Dì Vương vừa thỏa mãn ăn vừa nói chuyện phiếm với Thời Nhiễm: "Bây giờ con cũng mở cửa hàng rồi, có mở giao hàng luôn không?"
Trước đây Thời Nhiễm không muốn mở giao hàng là vì không có giấy chứng nhận, sợ bị người ta đánh giá kém. Nhưng bây giờ lại không giống như thế, Thời Nhiễm đã mở cửa hàng nhỏ và việc mở giao hàng sẽ mang đến nhiều thuận lợi hơn, nó có thể loại bỏ việc phải tính toán xem ai gọi cơm, ai không gọi ở giữa đám người.
Hơn nữa, dù sao nơi này cũng hẻo lánh, buổi tối buôn bán tốt là do chó ngáp phải ruồi, sạp tôm hùm đất nhỏ nổi tiếng, với lại chuyện lần trước ầm ĩ như vậy, Thời Nhiễm cũng có một vài lý do để khách quen quảng cáo.
Thế nhưng đó là buổi tối!
Người biết đến cơm trưa không nhiều lắm, hai ngày trước dì Vương còn thấy chỗ này của Thời Nhiễm vào giữa trưa vậy mà có đồ ăn thừa lại!
Sao có thể có chuyện này được? Đồ ăn ngon như thế mà lại bị thừa á!
Dì Vương cảm thấy bà cũng không quan tâm đến Tráng Tráng nhiều như vậy.
Thế nhưng cũng chẳng có cách nào khác, ai bảo Thời Nhiễm khiến cho người ta cưng quá đi chứ?
Lần trước dì Vương rất tháo vát, giúp Thời Nhiễm một lát, Thời Nhiễm cũng cảm ơn bà. Cô cũng lo lắng dì Vương sẽ hiểu lầm nên mới nói chút chuyện quá khứ của mình với bà.
Chẳng qua chỉ là chuyện cha mẹ trong nhà đã qua đời, gia đình bác gái biến mất tăm hơi, lừa cô phải tạm nghỉ học để livestream. Sau này cô cảm thấy không thể như vậy mãi được nên mới dứt khoát chạy trốn.
Cô nhớ rằng trước đây có một ngôi nhà của người họ hàng thân thích được thừa kế tặng cho cô nên cô mới qua đây để xem như thế nào.
Nghe nói như thế, dì Vương cảm thấy Thời Nhiễm cũng chẳng dễ dàng gì.
Một cô gái tốt như vậy, trông đẹp như thế, cũng có tay nghề. Tuổi còn nhỏ mà đã bị người khác ép buộc đến bước đường này.
Cái công ty quản lý kia đúng là chẳng tốt lành gì, hai người thân kia của cô lại càng khó ưa hơn!
Dì Vương thấy rằng Thời Nhiễm vẫn chưa trả tiền bảo trì, trong lòng bà nghĩ nếu tới lúc đó Thời Nhiễm không có khả năng chi trả thì bà sẽ cho cô mượn một ít.
Nhắc tới việc giao hàng, Thời Nhiễm vẫn lắc đầu, thật ra không phải là cô đang ra vẻ thanh cao gì mà là do cô tự tính toán sổ sách.
Bây giờ lợi nhuận của cô đang rất ổn định, giá cả cơm trưa không cao, nhưng xét đến việc cô có một ngôi nhà riêng mà không cần trả tiền thuê đã là cái lợi lớn lắm rồi. Với cái giá hai mươi lăm thì có thể lời được một nửa.
Nhưng nếu thêm việc giao hàng thì Thời Nhiễm sẽ đối mặt với tiền hoa hồng chia cho nền tảng, mà tiền hoa hồng ấy lại chẳng rẻ tí nào. Bằng cách này thì tiền cô kiếm được sẽ ít hơn. Đồng thời còn phải duy trì điểm đánh giá, còn phải bỏ tiền ra để phát triển hơn.
Thế còn chẳng bằng như bây giờ, khó khăn một chút, cũng không cần phải tăng giá.
Chỉ là lời nói của dì Vương cũng nhắc nhở Thời Nhiễm rằng nếu muốn mở rộng chuyện buôn bán cơm trưa thì không phải nên quảng cáo một chút sao?
Rượu thơm cũng sợ ngõ sâu thôi. (*)
(*) "Rượu thơm cũng sợ ngõ sâu” là cách nói ngược của "Rượu thơm không sợ ngõ sâu" của Trương Chi Động, có nghĩa là dù rượu ngon đến đâu thì trong ngõ sâu cũng khó tránh khỏi có người không biết. Ý nghĩa sâu xa là dù một thứ gì đó, sản phẩm nào đó có tốt đến đâu mà không quảng cáo, tiếp thị thì cũng sẽ có người không biết đến.
Dì Vương một hơi quét sạch hết bàn ăn, tự mang đĩa ra ngoài bồn nước ngâm rồi lại trở về chén trà nói: "Dì quên chưa hỏi, cái công ty quản lý kia xong đời rồi, con còn có thể livestream được không?"
Bà nghe đứa con gái nhà họ Hoàng làm livestream kia nói làm streamer có thể kiếm tiền được.
Chưa kể Thời Nhiễm xinh đẹp như vậy, lại còn có tay nghề nữa, nghe bảo livestream kiếm còn nhiều hơn cả làm đồ ăn nữa.
Thời Nhiễm gật đầu: "Được ạ."
Quản lý Tinh Hãn đóng cửa, nói là không thể thực hiện hợp đồng được nhưng vẫn cần luật sư giúp cô và đối phương hòa giải ký tên giao kèo kết thúc hợp đồng.
Vị luật sư thấy Thời Nhiễm cũng đã thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn, hối hận sau này không được ăn cơm ké nữa rồi. Thời Nhiễm vừa nói xong đối phương như được tiêm máu gà giúp Thời Nhiễm lo liệu thỏa đáng. Bây giờ Thời Nhiễm đã là con người tự do và hợp đồng cũng không thể nào trói buộc được cô.