Nói về bún thì trước kia Thời Nhiễm đã từng để cho một nhà ở vùng ngoại thành làm rồi. Mặc dù bún kia ăn ngon hơn thành phẩm bán ra nhưng dù sao cũng là phục vụ cho việc buôn bán nên gạo mà bọn họ dùng là gạo bình thường. Mà trên phương diện ăn uống Thời Nhiễm chưa từng sợ phiền phức lần nào.
Nhưng không, chỉ mới ổn định được mấy ngày, Thời Nhiễm đã mua một cái cối xay lớn chạy bằng điện về, đặt ở một góc sân, phía trên dựng một cái lều nho nhỏ, thế là có sẵn cối xay để dùng rồi.
Trước kia chị Linh chỉ biết là Thời Nhiễm nấu ăn rất ngon, nguyên liệu mà cô sử dụng cũng rất chất lượng, không như mấy quán ăn nhỏ khác luôn dùng thịt đông hoặc đồ ăn cũ. Nhưng mấy chuyện gióng trống khua chiêng mua nguyên một cái cối xay điện về chỉ vì một bát bún như thế này thì...
Thời Nhiễm đảo đảo sợi bún trắng tinh trong bát. Vì đây là sợi bún nhà làm thủ công nên cô đã sử dụng loại gạo nhà nông chất lượng tốt nhất. Cho nên dù có đổ súp gà vào thì mùi thơm của riêng bún vẫn không hề bị lấn át. Trong súp gà vàng óng là sợi bút dẹt, phía trên phủ một lớp dầu đỏ và rau hẹ cắt khúc màu xanh.
Chỗ duy nhất chưa hoàn hảo chính là hình dạng của sợi bún chưa được đều cho lắm. Bún làm thủ công kém bún làm từ máy ở chỗ nếu làm từ máy thì sợi bún sẽ có độ dài bằng nhau, nhìn đẹp mắt hơn.
Thời Nhiễm vừa ăn vừa tưởng tượng về tương lai: "Có cối xay điện rồi, từ nay về sau chúng ta có thể tự xay một ít đậu hũ, sau đó chứa một ít đậu hũ cũ lại trong nồi, lúc nóng thì cho thêm một muỗng dầu ớt nữa. Vậy thì đậu hũ cũ..."
Mục Phi tiếp lời: "Em có thể ăn năm bát!"
Thời Nhiễm nhìn Mục Phi mới đến mấy ngày đã ăn đến nỗi có hai cằm rồi. Từ khi anh chàng này tới đây đến giờ, cảm giác uể oải vì bị đói đã giảm đi nhiều. Mỗi ngày ngoài làm việc ra thì toàn tự đi kiếm đồ ăn nhét vào mồm.
Ví dụ như hôm nay, trong một buổi sáng, cô bận rộn làm bún trong sân, kết quả là nhìn thấy Mục Phi làm mấy con cá xong lại thuận tay lụm luôn trái dưa leo trong cái rổ mà chị Linh đang rửa rau, vừa cắn rôm rốp vừa quay về phòng bếp. Một lúc sau, cậu ta tới dọn số bún đã làm xong, trong tay còn cầm hạt dưa mà Thời Nhiễm đã rang xong trước đó, ngang hông thì treo một cái túi nilon, ăn xong là ném vỏ vào trong.
Chỉ trong chốc lát sau, Thời Nhiễm còn chưa xay xong bột gạo đã nhìn thấy cậu ta tự múc một đĩa lòng lộn xộn đứng ở trong sân vừa ăn vừa trêu chọc Tiểu Nhị rồi...
Thời Nhiễm: Cứ có cảm giác mình bị hớ.
Thời Nhiễm hất đầu một cái muốn quên đi cái suy nghĩ tư bản trong đầu mình, thay vào đó là nhớ tới việc trong khoảng thời gian gần đây sẽ đưa bún vào thực đơn.
Mục Phi và chị Linh đều gật đầu đồng ý. Nếu là trước kia với cái cối xay cũ thì việc này không khả thi, vì mỗi ngày chỉ xay bột gạo thôi đã mất quá nhiều công sức rồi. Nhưng chẳng phải bây giờ đã có cối xay điện xay cho rồi sao? Chỉ cần mỗi ngày tốn hai tiếng đồng hồ đứng canh là được.
Sau khi làm việc cùng nhau một thời gian, ba người bọn họ đã khá ăn ý với nhau. Thời Nhiễm thì không nói vì trong ngoài gì cô cũng biết cả. Mục Phi dù tham ăn nhưng khi làm việc cũng không hề qua loa. Nhất là sau khi cậu ta tới, mấy công việc tay chân khiến Thời Nhiễm phải nhức đầu như làm cá này toàn là do cậu ta làm hết.
Chưa hết, đến việc kiến thức cơ bản của anh chàng Mục Phi này cũng không tệ. Có một số món ăn chưa đạt yêu cầu, Thời Nhiễm sẽ chỉ bảo cho cậu ta một chút rồi giao cho cậu ta phụ trách. Mà Mục Phi cũng rất vui vẻ học hỏi. Sáng nào cũng tới từ sớm, buổi tối sau khi tan ca luôn ở lại ăn xong bữa khuya rồi mới đi.
Còn về chị Linh thì đúng là một bất ngờ lớn đối với Thời Nhiễm. Trừ làm việc nhanh nhẹn ra thì những khía cạnh khác chị Linh cũng rất có mắt nhìn. Hơn nữa chị Linh còn là một người biết ăn nói.
Thời Nhiễm tự nhận bản thân cô là một người khá có duyên. Nhưng dù sao tuổi cô cũng còn trẻ, mặc dù trước kia cô có làm hoạt náo viên nhưng cũng không tiếp xúc với quá nhiều người. Cho nên khi thấy chị Linh mới tới mấy ngày đã nhận ra được khách quen của quán và hàng xóm quanh hẻm Ngân Ty, hơn nữa còn có thể thuộc nằm lòng chuyện nhà này với nhà kia, Thời Nhiễm vô cùng bất ngờ.
Cái này gọi là hội chứng xã giao trâu bò sao?
Chị Linh mới tới đã làm quen được với mấy nhân viên làm thêm việc xử lý tôm hùm đất. Sau khi quen biết nhau, cái sạp tôm hùm đất này gần như không cần Thời Nhiễm nhúng tay vào nữa. Một mình chị Linh cũng có thể sắp xếp xong lịch trình một ngày như bao giờ thì bắt đầu dọn dẹp, cần chuẩn bị bao nhiêu, tôm hùm đất rửa không sạch thì làm sao...
Hai nhân viên được việc như thế nên người làm chủ như Thời Nhiễm tất nhiên cũng thoải mái hơn nhiều. Mà thoải mới hơn rồi thì cô lại muốn nghĩ xem làm sao để làm cho thực đơn quán mình hoàn thiện hơn một chút.