Lá gạo đen mà dì Vương cho cũng không nhiều nên Thời Nhiễm quyết định lên mạng đặt mua thêm. Lá gạo đen sau khi mua về thì được giã nát ra lấy nước rồi cho nếp vào ngâm. Hạt gạo sau khi ngâm có màu xám đen, đến khi hấp chín trong nồi rồi cơm nếp đen mới thật sự xứng với cái tên của nó.
Một màu đen nhanh trông như một nồi than đen lớn vậy.
Chị Linh cũng xem như là người lớn lên ở thủ đô nên lập tức tránh ra khỏi cái nồi một khoảng lớn: “Thứ này có ăn được không vậy?”
Thời Nhiễm múc cho mình một bát cơm nếp nóng hổi rồi trộn thêm hai thìa đường trắng vào, ăn vui vẻ.
“Ngon quá!”
Cũng giống như bánh bao không nhân vậy, có những thứ phải ăn một mình mới nếm được nguyên vị. Chất lỏng từ lá gạo đen có mùi cỏ cây hơi ngọt sẵn rồi, càng tăng thêm sự thơm ngon mềm dẻo cho bát cơm.
Mục Phi đã chảy nước miếng ròng ròng đi tìm cái tô của mình từ lâu rồi. Lúc đi theo sư phụ, cậu ta cũng đã không ít lần được ăn mấy thứ hiếm lạ. Thế nhưng sư phụ của cậu ta lại là người gốc Nam nên mấy thứ đồ ăn phương Nam này cậu ta cũng chỉ mới được ăn một lần cho biết mùi xong là thôi.
Hơn nữa nồi cơm nếp đen của Thời Nhiễm còn không giống bình thường. Vì loại gạo này mà Thời Nhiễm không chỉ mua một đống lá cây lớn trên mạng mà cô còn đặt thêm một ít vỉ trúc dùng để chưng cơm nữa, còn cố ý nhấn mạnh rằng cô muốn loại làm từ cây trúc mới chặt.
Đã có ý như vậy thì chắc chắn đồ nhận được sẽ không kém rồi.
Nhưng trái lại, Thời Nhiễm không đánh giá cao năng lực tiếp nhận của người miền Bắc. Cô định sau khi thỏa mãn hứng thú ăn uống của mình xong sẽ dùng toàn bộ lá gạo đen trong nhà để làm cơm nếp đen.
Chỉ ăn mỗi cơm nếp đen thì nhạt quá nhỉ?
Thời Nhiễm tỏ vẻ cái này không phải là vấn đề.
Thích ăn ngọt thì cô sẽ bày đậu phộng trộn đường trắng, tương hoa quế và tương hoa hồng ra, tự thêm vào mà ăn.
Còn thích ăn mặn thì cô sẽ thêm thịt sấy thái hạt lựu với lòng đỏ trứng vào cho.
Thời Nhiễm liếc nhìn tấm bảng đen một cái, thấy phía trên chỉ có hai món ăn theo mùa. Thế nhưng cân nhắc đến việc bây giờ buổi tối còn đang cung cấp tôm hùm đất và bề bề cũng là thức ăn theo mùa, Thời Nhiễm lại bình tĩnh lại, thong thả từ từ thôi.
*
Sau khi Thời Nhiễm đưa bữa trưa lên ứng dụng giao đồ ăn thì nhóm “Chị gái đừng run muỗng” không còn cần thiết lắm. Nhưng mà nghĩ đến khoảng thời gian qua lại không tệ với mọi người, hơn nữa đây toàn là khách quen lúc Thời Nhiễm bắt đầu mở quán buôn bán nên cô không giải tán nhóm trò chuyện này.
Để mặc cho bọn họ náo nhiệt chúc mừng cô.
Ý của những người này cũng rất dễ hiểu. Thường thì mọi người gọi đồ ăn cùng nhau cũng không tệ, nhưng lỡ may có ai đó có chuyện riêng xin nghỉ hay một số người thường xuyên ở lại làm thêm giờ các thứ rồi hôm sau giữa trưa mới đi làm, đặt cơm trưa thì thấy hơi lãng phí mà không đặt thì lại thấy mình thua thiệt.
Bây giờ thì hay rồi, bà chủ nhỏ đã nói sẽ cung cấp nhiều suất cơm hơn, còn có hai dạng suất cơm khác nhau. Mỗi ngày ai đặt ai không đặt cũng có thể tự quyết định.
Nhưng người cảm thấy không ổn lắm cũng có, ví dụ như Chu Mẫn và Tiểu Mễ.
Chu Mẫn: “A a, đơn giản.”
Tiểu Mễ: “Đúng vậy, đến lúc đó chỉ có hai trăm suất cơm, không kịp nhấn đặt mua xem bọn họ có cười thành tiếng được nữa không?”
Mặc dù Chu Mẫn và Tiểu Mễ có con mắt tinh đời phát hiện ra tương lai không ổn nhưng hai người bọn họ vẫn vui cho Thời Nhiễm.
Lúc Thời Nhiễm mới mở quán ăn nhỏ, hai người bọn họ đã là khách quen rồi. Thỉnh thoảng buổi tối còn hẹn nhau ra đây gọi vài món ăn, nghe người khác tám chuyện một chút. Những ngày tháng này khỏi phải hỏi có bao nhiêu tuyệt vời.
Mà thấy việc buôn bán của Thời Nhiễm càng lúc càng tốt, hai người cũng có cảm giác như đang dưỡng thành vậy.
Chu Mẫn suy nghĩ một chút rồi đưa ra lời đề nghị: “Em nói xem nếu chị mua một chiếc xe máy nhỏ thì sao nhỉ?”
Tiểu Mễ cảm thấy hơi khó hiểu.
Chu Mẫn: “... Lỡ như một thời gian ngắn nữa chúng ta không giành được cơm thì có thể phóng xe máy tới quán ăn luôn.”
Tiểu Mễ: “!!!”
Vì miếng ăn mà mua nguyên một cái xe máy nhỏ...
Chỉ là nghĩ đến tay nghề của bà chủ nhỏ, cô ấy lại cảm thấy chuyện này cũng rất hợp lý!
Tiểu Mễ: “Chỗ phòng em thuê còn năm tháng nữa là hết hạn hợp đồng... Đến lúc đó em cũng dọn qua bên đó ở nhé?”
Chu Mẫn:!!!
Vì miếng ăn mà muốn chuyển nhà...
Chỉ là nghĩ đến tay nghề của bà chủ nhỏ, cô ấy lại cảm thấy chuyện này cũng rất hợp lý!
Trong mắt Chu Mẫn và Tiểu Mễ bắn ra một thứ ánh sáng gọi là mong đợi.
Ôi chao, thật hy vọng sẽ có thể nhìn thấy những người bây giờ đang vui vẻ lại phải đấm ngực dậm chân khi không thể mua được đồ ăn mang về~