Tôi Kế Thừa Tứ Hợp Viện Nấu Ăn Siêu Ngon

Chương 148: Thịt Xốt Mật Ong 1



Ông Giả xách trong tay một thứ có đục lỗ hình vuông nhỏ tới nhà Thời Nhiễm.

Thời Nhiễm vội vàng mời ông Giả ngồi xuống rồi thuận tay cắt một miếng dưa hấu đặt tới trước mặt ông.

“Ông làm xong rồi ạ? Vừa rồi cháu còn nói lát nữa sẽ qua ông lấy đó. Ông nghỉ một lát ăn miếng dưa hấu đã.”

Thứ mà ông Giả cầm trên tay là dụng cụ nạo thạch mà Thời Nhiễm yêu cầu làm riêng.

Mấy ngày qua sau khi Thời Nhiễm đưa thạch vào thực đơn của quán ăn nhỏ đã thu hút được không ít khách hàng. Khách nhiều hơn nên thạch dùng chậu làm ra mỗi ngày không đủ dùng. Thời Nhiễm bấm đầu ngón tay tính toán một chút. Mặc dù giá cả của thạch nạo và thạch chiên rất rẻ nhưng cũng không thể ngăn được một sự thật là giá vốn của món này rất thấp!

Tuy làm thạch liangpi và thạch gạo cũng không khó nhưng giữa chừng còn phải tự tay chưng mì chưng gạo nữa, bước nào cũng rất bận rộn. Mà để làm được món này cũng không chỉ cần công sức của một người.

Nhưng thạch đậu thì khác. Chỉ cần một bát đậu Hà Lan xay nhuyễn là có thể làm được một chậu thạch rồi. Cách làm cũng chỉ yêu cầu việc thêm nước vào trong đậu Hà Lan sau khi xay thôi, sau đó dùng lửa nhỏ khuấy từ từ là được.

Thời tiết nóng lên nên khó tránh khỏi việc có người bán thạch liangpi và thạch gạo trên đường. Thạch đậu vừa lúc có thể tránh việc cạnh tranh với bên kia, cũng tiết kiệm được công sức.

Tóm lại là Thời Nhiễm tính toán xong cảm thấy trước khi thời tiết chuyển lạnh thì thạch đậu này vẫn có thể làm.

Sau khi quyết định xong, cô bèn lấy mấy cái chậu lớn hình vuông ra, khuấy xong thạch thì đổ vào trong chậu. Cô có thể làm được một lần mấy chậu như thế này. Mỗi ngày làm một lần là có thể bán được hơn một ngày rồi.

Nếu làm sợi hình vuông thì chỉ mỗi dụng cụ nạo thạch hình tròn không đủ dùng. Thế là Thời Nhiễm tới chỗ ông Giả đặt làm một cái dụng cụ nạo thạch hình vuông luôn. Chỉ cần một nạo từ đầu tới cuối là đủ phần cho một người ăn, cũng tiết kiệm được sức nạo.

Nhà ông Giả không có con gái, căn nhà nhỏ một tầng này cũng đủ để ông mở cửa hàng nhỏ rồi. Thường ngày ông cũng hay giúp đỡ hàng xóm nên khi nghe yêu cầu của Thời Nhiễm, ông Giả đã vội vàng làm luôn.

“Cháu nhìn xem thế này đã được chưa?”

Thời Nhiễm nhận lấy rồi lật xem, sau đó cô không nhịn được phải khen: “Tốt quá rồi ạ, ông vất vả rồi.”

Có lẽ là tay nghề của ông Giả mạnh hơn cô cũng nên? Trước kia cô và Mục Phi cũng đã tự mình tốn sức làm dụng cụ nạo thạch nhưng mà mấy cái lỗ ở giữa không hề ngay ngắn chút nào. Sao qua tay ông Giả làm lại chỉnh tề đẹp đẽ vậy?

Thời Nhiễm nhận lấy dụng cụ nạo thạch, không hề nói chuyện tiền nong.

Nhưng điều này cũng không phải do cô muốn chiếm hời của ông Giả, mà là cô đã ở nơi này được mấy tháng rồi, cũng hiểu được tính tình của ông. Dù sao thì một cái dụng cụ nạo thạch cũng chẳng đáng bao tiền. Lát nữa cô đưa qua cho ông một ít dầu ớt tự làm là được rồi. Ông Giả thích nhất là ăn mì trộn dầu ớt cô làm.

Thời Nhiễm cắt dưa hấu trên bàn ra làm hai. Dưa hấu đỏ mọng nước, vỏ mỏng ruột dày, cắn một miếng là có nước chảy ra.

Ông Giả thở ra một hơi rồi nói: “Cháu mua dưa này ở đâu vậy? Ngon quá chừng.”

Thời Nhiễm: “Sáng nay cháu ra vùng ngoại ô hái đó. Ăn ngon chứ ạ? Ông ăn nhiều vào, trong tủ lạnh vẫn còn một nửa. Lát nữa ông cầm về luôn nhé.”

Ông Giả vội vàng khoát tay: “Sao ông có thể không biết xấu hổ như vậy được? Các cháu cũng muốn ăn mà.”

Thời Nhiễm phất phất cái quạt hương bồ trong tay: “Không sao đâu ạ, cháu mua nhiều lắm, còn đầy một bao kia kìa.”

Thời Nhiễm cực kỳ để ý đến chuyện ăn uống, cộng thêm bây giờ nhân viên trong quán ăn cũng dư dả nên cô khôi phục lại thói quen dạo quanh thành phố vào sáng sớm.

Dưa hấu này là của một gia đình sống ở vùng ngoại thành trồng được. Họ bảo là trồng hai mẫu đất nên ngày nào cũng có dưa hấu để đưa ra chợ bán.

Thời Nhiễm thấy dưa không tệ nên quyết định mua đầy hai bao luôn. Lúc này mới qua ngày thứ hai mà bọn họ đã ăn hết bao đầu tiên rồi.

Ông Giả vừa ăn vừa cảm thán: “Dưa này ngọt ghê.”

Còn không phải sao? Những quả dưa hấu này đều là do Thời Nhiễm tự vào ruộng dưa chọn lựa. Quả mà cô chọn đều được hái từ dây chính nên ăn có vị ngọt hơn. Ngày hôm qua chị Linh cũng hỏi có phải dưa này có vấn đề gì không, sao lại ngọt thế, không nghe người ta nói sao? Có người bơm chất tạo ngọt vào dưa!

Thời Nhiễm dở khóc dở cười. Mấy loại quả như dưa hấu này chỉ cần còn nguyên quả thì sẽ để được trong một thời gian tương đối dài. Nhưng một khi đã cắt ra thì ngay cả một ngày cũng không để được. Trên quả dưa đã có vết cắt rồi thì sao còn ăn được nữa chứ?

Thời Nhiễm nói: “Năm nay nắng nên chắc chắn dưa hấu sẽ ngọt hơn. Chờ đến khi có mưa là dưa không còn ngọt như vậy nữa đâu.”

Cho nên khoảng thời gian này hằng năm luôn phải nắm chắc thời gian mà ăn đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.