Một bao dưa hấu mà Thời Nhiễm mua về có thể có bảy tám quả. Đầu tiên cô bổ hai quả ra cho bản thân, chị Linh và Mục Phi mỗi người một nửa cầm muỗng xúc ăn. Còn dư lại thì cắt lát mỏng, buổi trưa trước khi ăn cơm thì ăn một miếng. Một ngày là có thể ăn hết rồi.
Ông Giả ăn dưa hấu xong lại do dự mở miệng: “Tiểu Nhiễm à, ông nghe nói bên cháu đang nhận làm tiệc nhập học phải không?”
Thời Nhiễm gật đầu: “Đúng rồi ạ. Chẳng phải sắp có điểm thi đại học rồi sao ạ?”
Ông Giả hơi ngại ngùng: “Vậy một bàn cháu làm tầm bao nhiêu tiền?”
Thời Nhiễm hơi ngạc nhiên. Ông Giả nổi tiếng gần xa là một ông lão cô độc, bạn già qua đời sớm, cũng không có con cái gì. Bởi vậy mà ông không có người thân nào, ngày lễ hay ngày tết cũng luôn một mình trông coi căn phòng nhỏ mấy chục mét vuông kia.
“Ông muốn làm cho ai vậy ạ? Người thân sao?”
Nhắc đến việc này, trên khuôn mặt ông Giả hiện lên nét vui mừng: “Không phải đâu. Ông tài trợ cho một đứa bé. Con bé cũng đáng thương lắm. Cha mẹ mất sớm, để lại một mình con bé mới mười bốn mười lăm tuổi đã phải chạy tới thành phố lớn làm công kiếm tiền. Ông thấy mức chi tiêu dưới quê con bé cũng không cao, mà nó cũng đã học đến năm ba trung học cơ sở rồi, bỏ học thì quá đáng tiếc. Thế nên mấy năm nay ông luôn đúng giờ chuyển tiền cho con bé, để nó về quê học tiếp.”
“Năm nay nó bảo là sau khi kỳ thi đại học kết thúc, tính toán điểm số thì nghe nói đâu đó tầm sáu trăm điểm, chuẩn bị lên thành phố B học rồi. Con bé còn bảo lúc đó sẽ tới thăm ông nữa.”
“Nhà con bé cũng chẳng còn ai có thể cho nó chút náo nhiệt, thế nên ông muốn tới đây làm cho nó một bàn tiệc chúc mừng.”
Thời Nhiễm lộ vẻ xúc động: “Chuyện này rất tốt, chỉ là không biết ông tính mời người nào ạ?”
Ông Giả đã nghĩ xong cả rồi: “Ông định mời mấy người quen biết thôi, hơn nữa còn có mấy người trong phố chúng ta nữa. Mấy năm nay cửa hàng sửa xe của ông cũng được hàng xóm quan tâm. Nếu không chỉ với mấy đồng lương hưu kia, ông cũng không đủ để tài trợ cho một người học lên đại học được.”
Thời Nhiễm tính toán trong lòng rồi mới nói: “Vậy cháu cứ tính mười tám người một bàn nhé, một bàn một nghìn đồng ạ.”
Trước đó ông Giả vẫn luôn thẩm thỏm sợ Thời Nhiễm nói giá cao quá ông không đáp ứng được. Bây giờ nghe Thời Nhiễm nói một bàn một nghìn thì lại sốt ruột.
“Nếu cháu bớt giá cho ông thì ông không dám nhờ cháu làm nữa đâu.”
Cô gái nhỏ mà ông tài trợ cũng trạc tuổi Thời Nhiễm nên ông Giả vẫn luôn quan tâm đến cô. Lúc này nghe thấy Thời Nhiễm lấy giá thấp, ông Giả lại cảm thấy hối hận vì mình đã đề cập đến chuyện này.
Thời Nhiễm: “Nghe ông nói kìa, sao cháu lại lỗ được chứ? Toàn là mấy món thường thấy trong quán cả, có lúc cháu kiếm thêm chút tiền công thôi. Ông cứ yên tâm đi ạ, cháu không dùng hải sâm vi cá gì đâu. Mà nguyên liệu nấu ăn bình thường có thể đắt đến mức nào cơ chứ?”
Ông Giả cũng không biết Thời Nhiễm nói thật hay nói dối nhưng sự thấp thỏm trong lòng ông đã vơi đi nhiều.
Thời Nhiễm: “Ông cứ yên tâm đi mà! Chỉ là đến lúc đó cháu sẽ dọn bàn trong quán ăn của cháu luôn cho nhé, ông cảm thấy được không ạ?”
Ông Giả: “Vậy sao được, làm phiền cháu quá.”
Thời Nhiễm: “Không cần bưng đồ không cần đi chỗ khác, bếp thì có sẵn rồi, cháu có thể bớt được bao nhiêu là việc luôn ấy chứ.”
Ông Giả cười: “Vậy được rồi, phiền cháu quá. Chờ đến khi con bé nhận được thư thông báo, ông sẽ tới báo lại cho cháu biết thời gian.”
Sau khi tiễn ông Giả về, tâm trạng của Thời Nhiễm cũng tốt lên nhiều. Cô hào hứng túm Mục Phi đang thái đồ ăn tới.
“Lại đây lại đây, chúng ta quyết định món ăn trong bữa tiệc đi.”
Trong tiệc nhập học, Thời Nhiễm định ra ba tiêu chuẩn, loại một là hai nghìn một bàn, loại hai là ba nghìn một bàn và cái còn lại cao nhất tiêu chuẩn năm nghìn một bàn.
Hai cái đầu thì khá tốt, còn bàn năm nghìn thứ ba kia, Thời Nhiễm định chuẩn bị một ít món ăn thịnh soạn hơn,
Đặc biệt là phải có một ít nguyên liệu nấu ăn đắt đỏ, nếu không bàn năm nghìn của người ta mà không khác gì bàn hai ba nghìn thì chẳng phải rất lỗ vốn à?
Nghĩ đến đây đúng là xót lòng mà. Quy mô quán ăn nhỏ nhà cô không lớn lắm nên tất nhiên nguyên liệu nấu ăn cũng có có xu hướng phát triển theo kiểu bình dân. So với thịt heo, thịt dê, thịt trâu thì thịt nai và thịt ngựa không phù hợp với yêu cầu bình dân rồi. Mà đó cũng không phải nguyên liệu nấu ăn có thể mua được trong chợ bán thức ăn bình thường được.
Muốn mua được thịt nai chất lượng ổn định thì thông thường có thể đặt thẳng cho bếp sau của các nhà hàng lớn. Hoặc có thể mua qua mạng, nhưng mà chất lượng hàng mua qua mạng lại không được đảm bảo, rất dễ mua phải thịt ngựa bị làm giả thành thịt nai.
Thịt nai mềm, nạc nhiều mỡ ít, món ăn làm từ thịt nai cũng rất đa dạng. Thời Nhiễm chỉ cần động não một chút đã cảm thấy con sâu thèm ăn trong dạ dày lại làm ầm ĩ rồi.
Thịt nai nướng, thịt nai kho tộ, thịt nai hầm...
Chỉ là món ăn mà hôm nay Thời Nhiễm muốn thử lại là thịt ngâm mật ong, một món ăn cần rất nhiều công sức của phương Nam.