"Thảo nào, tôi cứ bảo đậu phụ hôm nay ăn vào có mùi vị như thứ mà tôi được ăn ngày còn bé. Thì ra là do Tiểu Nhiễm tự làm."
"Vị này thật là đặc biệt. Hu hu hu ngày mai còn nữa không? Nếu không thì tôi mua một phần trước rồi về để vào tủ lạnh, ngày mai mang tới công ty ăn."
Thời Nhiễm vừa mới xào xong một món trong bếp: "Ngày mai cũng có."
Có máy nghiền điện, sao làm đậu phụ lại khó khăn được chứ?
"Trưa mai sẽ có bì cuốn và mì lạnh đấy."
Theo tình trạng hôm nay thì mì lạnh vẫn có ưu thế rất lớn, đủ để thấy thời tiết nóng bốc lửa đã ép người ta thành dạng gì rồi.
So với mì lạnh thì cách làm bì cuốn lại phức tạp hơn một chút. Bước rửa mì rất hành hạ người ta.
Thời Nhiễm bèn nghĩ xem một lần có thể rửa bao nhiêu cân mì, đủ để làm được năm mươi tấm bì cuốn là được rồi. Còn bì cuốn thì mỗi tấm làm được một cuốn, tiết kiệm công sức cắt ra.
Lúc mấy người đang trò chuyện thì bên ngoài có tiếng mèo kêu truyền tới.
Thời Nhiễm biết đây là "Hoàng thượng" trong nhà thúc giục cô về dâng lễ vật lên đây mà. Cô bèn đứng dậy đưa phần ăn đã chuẩn bị xong từ trước đi.
Hết lần này tới lần khác, Trại Linh ăn xong rồi vẫn không ngừng, cứ dụi đầu vào người Thời Nhiễm, còn lôi Thời Nhiễm vào trong phòng nữa.
"Ui chao cậu đừng có kéo tôi!"
Thời Nhiễm bị anh kéo vào trong nhà, ngồi xổm trước tủ quần áo rồi không ngừng kêu, đôi mắt mèo sáng lấp lánh.
Thời Nhiễm: "???"
"Làm gì thế? Trong tủ quần áo có cái gì hả?"
Thời Nhiễm mở tủ quần áo ra nhìn một chút: "Làm gì có gì đâu?"
Trại Linh lại kêu lên lần nữa rồi dụi đầu vào cửa tủ quần áo.
Thời Nhiễm: "...Hoàng thượng à, cậu nói rõ một chút được không?"
Trại Linh bị chọc tức gần chết nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định. Anh bèn lôi một bộ quần áo từ trong tủ ra phủ lên đầu mình rồi meo một tiếng.
Trại Linh gật đầu thật mạnh. Trong khoảng thời gian này anh lăn xả bên ngoài nên cuối cùng cũng biết được vấn đề.
Có rất nhiều mèo trạch linh trong mấy căn nhà ở khu chung cư mới kia có mặc quần áo nhỏ!
Trại Linh không cam lòng. Mấy con kia nhìn một cái đã thấy là mèo đủ loại dáng dấp hình thù kỳ lạ quái dị rồi. Dựa vào đâu mà mặc đẹp hơn anh chứ!
Hơn nữa bọn nó còn có khung leo cho mèo, đồ chơi cho mèo, đồ hộp cho mèo, đồ khô cho mèo, thậm chí còn có cả máy chạy bộ cho mèo nữa!
Nhìn lại mình một chút...
Ở trong một căn nhà tồi tàn.
Không có phòng riêng.
Không có đồ mặc, cũng không có đồ chơi riêng.
...
Mặc dù cơm Thời Nhiễm làm ngon hơn đống đồ khô đồ hộp kia nhiều nhưng trừ cái miệng ra thì anh chẳng còn sự đối đãi tốt đẹp nào nữa!
Chưa nói gì đến việc ngày nào anh cũng phải mò mẫm rửa bát! Còn phải theo dõi Tiểu Nhị không để nó phạm sai lầm nữa chứ.
Trại Linh bây giờ gọi là có lý chẳng sợ!
Anh cũng muốn có quần áo nhỏ để mặc!
Ý thức được yêu cầu của con mèo, Thời Nhiễm cảm thấy hơi không biết phải làm sao: "Lông cậu dài như vậy... Được được được, mua! Cậu đừng kêu nữa!"
"Hoàng thượng" đã lên tiếng rồi nên Thời Nhiễm ngay lập tức lên app mua sắm lướt xem.
Ặc... Mỗi một bộ quần áo nhỏ như vậy mà một trăm hai lận á?
Thời Nhiễm lén liếc nhìn Trại Linh một cái. Con mèo này đã nhận được lời cam đoan của cô rồi nên lúc này không hề đề phòng chút nào, đang nhìn mấy hình ảnh hoạt họa trên máy tính bảng với sự nhiệt tình cao độ.
Hừm...
Thời Nhiễm lén lút nhấp vào một phần mềm XX.
Kỷ Vân suốt một tháng chưa được nghỉ ngơi đàng hoàng cuối cùng cũng được ngủ một giấc ngon lành. Lúc tỉnh lại, anh ấy chỉ cảm thấy cả người toàn năng lượng.
"Ngày hôm qua số người đăng ký đã vượt qua con số hai mươi nghìn rồi!"
Kỷ Vân tỉnh lại đã cười toe toét rồi, ngay cả đánh răng cũng tràn đầy sức sống và vui vẻ.
Có được một khởi đầu thuận lợi của ngày hôm qua nên ngày hôm nay, việc điều chỉnh truyền thông toàn diện cũng sẽ được triển khai.
"Nhất định phải đảm bảo tốt bước vận hành trung gian. Không thể để xuất hiện tình trạng thiếu hụt người giao hàng được."
"Công tác tuyên truyền cũng phải làm tốt. Cố gắng hết sức bao hết tất cả văn phòng cùng khu dân cư trong vành đai ba này."
"Người giao hàng phải chú ý phối hợp tốt với một ít doanh nghiệp vượt trội hơn nhé."