Tôi Kế Thừa Tứ Hợp Viện Nấu Ăn Siêu Ngon

Chương 17: Bày Bán 1



Thời Nhiễm ôm ngực.

Gì gọi là mưa rơi nhà dột, còn chưa giải quyết xong hợp đồng của nguyên chủ, giờ vậy mà lại gánh trên lưng món nợ chưa trả trăm ngàn đồng.

Còn có tứ hợp viện này nữa, không thể bán, đổ nát như này cũng không cho thuê được, để ở đây còn phải tốn tiền sửa chữa bảo hộ.

Nếu không phải đã xuyên qua rồi, thậm chí Thời Nhiễm còn định đi tìm luật sư, trả căn nhà này lại là xong rồi.

Giờ Thời Nhiễm vẫn còn hỗn loạn trong gió, dì Vương đã nhanh nhẹn tay chân lấy hóa đơn gì đó ra nói hết cho cô rõ.

Phí sửa tứ hợp viện chủ yếu là dùng cho tường ngoài, chỉ với nguyên liệu đá xanh này đã chiếm hơn mấy chục đồng. Phần còn lại thì tu bổ xà nhà, tính tiền lẻ thôi cũng mấy ngàn đồng.

Không sai, xà nhà của tứ hợp viện này cũng đã tu sửa rồi, nếu không phải tổ dân phố sửa xà nhà, nói không chừng mấy phòng lớn của nhà chính kia sớm đã đổ sập hết rồi.

Thời Nhiễm lật hóa đơn trong tay, đầu tim nhỏ máu.

So với quá khứ, trăm ngàn đồng không tính là gì đối với cô, dù tài chính thắt chặt không có tiền mặt, dựa vào thu nhập ổn định của phát trực tiếp mỗi ngày, một hai tháng là có thể trả hết rồi.

Nhưng mà giờ…



Con đường phát trực tiếp đã hoàn toàn bị chặn đứt rồi!

Thời Nhiễm thở dài, lên tiếng hỏi: “Dì ơi, số tiền này muộn nhất phải trả là bao giờ ạ?”

Dì Vương nhìn lúc nãy cô sắc mặt bất ổn, đang đầy thấp thỏm trong lòng. Căn tứ hợp viện này để ở đây cũng lâu lắm rồi, quan trọng là tổ dân phố cũng không thể để mặc nhà sập thật được. Nói sao thì cũng là tứ hợp viện lớn hiếm có trong khu bảo vệ, nếu không bảo tồn, thật có lỗi biết mấy.

Nhưng vẫn luôn để tổ dân phố phụ trách tu sửa cũng không thực tế, căn nhà cũ này không thể dùng vật liệu chất lượng kém, kỹ thuật còn phức tạp. Quá trình tu sửa lần trước còn chuyên mời mấy vị giáo sư già đến hướng dẫn, công ty sửa chữa cẩu thả chút không thể dùng.

Dì Vương sợ cô gái nhút nhát trước mắt này cảm thấy căn nhà này quá phiền phức, trực tiếp quẳng gánh bỏ trốn.

Giờ thấy Thời Nhiễm mở miệng hỏi thời gian, dì Vương sáng rực đôi mắt, nói cho đối phương biết kỳ hạn kế tiếp của món nợ này.

“Trước tháng bảy là được!”

Lần sửa chữa trước đó cũng cỡ tháng bảy, đến tháng bảy năm nay đúng lúc là ba năm.

Thời Nhiễm tính toán, giờ là đầu tháng ba, đến tháng bảy… Còn cỡ bốn tháng nữa.

Được rồi.



Trong khoảng thời gian ngắn này, Thời Nhiễm không mong mỏi đi tìm việc gì nữa.

Suy cho cùng giờ cô còn chưa học hết đại học, cần bằng cấp ba tìm việc, còn chưa nói đến có tìm được không, dù tìm được rồi cũng chưa chắc có thể kiếm được trăm ngàn đồng trong bốn tháng.

Thời Nhiễm nhìn xung quanh một vòng, bên ngoài căn nhà có một cái kệ sắt đã hàn xong, vừa nhìn đã biết là kiểu gian hàng nhỏ ở chợ đêm, mà trong nhà bếp của căn nhà cũng có để lại một vài bếp lò nồi niêu.

Được, giờ gì cũng không cần nói nữa, trước tiên mở một gian hàng nhỏ, bắt đầu từ xoay chảo đi.

Dì Vương vừa nghe Thời Nhiễm nói muốn mở gian hàng kinh doanh, lập tức nhiệt tình: “Chỗ bên chúng ta hợp đấy! Con đường nhỏ tường ngoài kế bên, chợ đêm buổi tối các gian hàng có thể mở đến ba giờ sáng. Con bán gì cũng không lỗ!”

Ba giờ sáng gì chứ, Thời Nhiễm lại không muốn.

Tuy cô là một streamer, nhưng trước giờ cô đều đi ngủ trước mười hai giờ.

Nếu không phải kiếp trước đủ lười biếng, cô cũng sẽ không chọn nghề mukbang.

Có điều gian hàng chợ đêm có thể từ giờ cao điểm buổi tối mãi đến trước mười hai giờ, khoảng thời gian này cũng đủ lắm rồi.

Nếu đã hạ quyết tâm rồi, Thời Nhiễm không thể chậm trễ nữa, đến báo cho tổ dân phố với dì Vương. May mà hẻm Ngân Ty là khu bảo vệ, nhằm nâng cao thu nhập người dân quanh đây nên tổ dân phố cũng khuyến khích mọi người mở gian hàng chợ đêm. Vì thế Thời Nhiễm làm thủ tục thuận lợi không gì bằng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.